Trans: Cyane
Beta: Lam
Vân Sâm đã lấy đống đổ nát của con đường ban đầu trên một mảnh đất trống gần bức tường bên ngoài, cô dùng năng lượng tòa thành để bắt đầu sửa lại đường.
Cô lấy công cụ dọn dẹp qua loa những bụi cây mọc trên đường, như vậy có thể giảm tiêu hao năng lượng tòa thành cho việc “Dọn dẹp” trong quá trình sửa đường.
Dựa vào hình dạng của mặt đất bây giờ, cô bắt đầu tưởng tượng ra hình mẫu đại khái, hình dạng, đầy đủ chiều dài, chiều rộng, v.v, của con đường sẽ xây dựng.
Năng lượng vô hình huy động đống đổ nát của con đường trên mặt đất và sắp xếp chúng lại.
Chẳng mấy chốc, bắt đầu từ cửa sắt ở bức tường ngoài, một con đường đá xám rộng rãi trải về phía trước, dừng lại trước bụi cây rậm rạp.
Vân Sâm cần tiếp tục dọn sạch những bụi rậm kia để xây dựng đường sá.
Thành Quyến Giả sử dụng năng lượng của tòa thành cho công việc xây dựng, so với việc tự bản thân ý thức tòa thành sử dụng sẽ tiêu hao ít năng lượng hơn.
Năng lượng tòa thành của Tòa Thành Nát có hạn, còn cần phải cung cấp năng lượng để anh lớn lên, cho nên cô phải sử dụng nó một cách tiết kiệm.
Khi cô đang nghĩ như vậy thì Tòa Thành Nát trên vai cô đột nhiên thốt lên.
“Vân Vân! Em có thể thoải mái sử dụng năng lượng của anh.
Năng lượng mà em tiêu hao ít hơn anh dự tính, gần như rất ít.”
Vân Sâm đã quen với cách gọi láy tên đột ngột của Tòa Thành Nát.
Tên của cô đã được Tòa Thành Nát ghép và sắp xếp lại nhiều lần, từ “Vân Vân”, “Sâm Sâm” thành “Bé Vân Sâm”, “Vân Sâm bé”, rồi đến “Đại Vân Vân”, “Đại Sâm Sâm”, “Vân Đại Sâm”…
Đối phương chỉ muốn tìm một cách gọi mà mình thích, nhưng dường như bây giờ vẫn chưa tìm được cái nào.
Cô bối rối hỏi: “Thật vậy sao? Tại sao vậy, lúc trước anh chỉ nói Thành Quyến Giả có thể giảm tiêu hao năng lượng một chút thôi mà …”
Hoa Đình cũng bối rối.
Theo hiểu biết của anh, Thành Quyến Giả có thể giảm tiêu hao năng lượng, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Vân Sâm thế này.
Khi cô sử dụng năng lượng của anh gần như không tiêu hao một tí nào.
Cô không dùng năng lượng của anh nhiều lắm, lần đầu tiên anh chỉ nghĩ đó là ảo giác, lúc đó bên cạnh tượng thành của anh có những viên đá đỏ, anh nghĩ đó là năng lượng mà những viên đá đỏ đó bổ sung mà thôi.
Bây giờ không có viên đá đỏ nào bên cạnh tượng thành của anh nữa, sau nhiều lần thử của Vân Sâm, khi cô mượn tạm năng lượng của anh thật sự đã không tiêu hao chút năng lượng nào.
Hoa Đình vừa bối rối vừa vui mừng vì điều này có nghĩa là tốc độ họ xây dựng những con đường sẽ nhanh hơn nhiều, ít nhất là trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, không cần lo đến việc thiếu năng lượng tòa thành dẫn đến chậm tiến độ.
Anh nói: “Dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt!”
Vân Sâm nghĩ cũng phải, cô hỏi: “Nếu ở bên ngoài hơi thở của tòa thành cũng sẽ như vậy sao?”
Hai người quyết định đi thử xem sao.
Ý thức tòa thành sẽ không thể sử dụng năng lượng khi ở bên ngoài hơi thở tòa thành, còn Thành Quyến Giả thì có thể.
Càng xa hơi thở tòa thành thì mức tiêu hao khi sử dụng năng lượng tòa thành càng nhanh.
Vân Sâm ở rất xa phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, khi cô sử dụng năng lượng của tòa thành thì dấu ấn nụ hoa phía sau tai phải của cô hơi nóng lên.
Dây leo trên vai ủ rũ vỗ vỗ cô, năng lượng của tòa thành sẽ tiêu hao, tốc độ rất nhanh.
Vân Sâm an ủi nói: “Có một chuyện tốt thì cũng đủ rồi.”
Tòa Thành Nát nghĩ cũng phải, làm người hay làm thành đều phải biết khi nào là đủ.
Anh giơ một cành cây lên rồi lao tới.
“Ầm.”
Cây cối và bụi rậm trong rừng đều bị dây leo quật đổ, khiến một bầy chim thú kinh ngạc.
Một luồng năng lượng vô hình từ trong không khí tràn ra từ đầu đến cuối đường, con đường ban đầu xuất hiện trở lại, sau đó cơn cuồng phong nổi lên, các loại vật liệu đá và những mảnh vỡ bị san phẳng dọc theo con đường…
Những loài động vật trong rừng như khỉ trốn trong tán cây, trăn treo trên cành, nai con nấp sau thân cây… đều lặng lẽ theo dõi cảnh tượng này.
Bọn nó không hề cảm thấy ngạc nhiên khi xuất hiện một con đường bê tông rộng rãi trong khu rừng rậm rạp.
Trước đó, bọn nó đã được tòa thành thông báo rằng ở đây sẽ xuất hiện trở lại một con đường thuộc về con người ở tòa thành, hiện tại chỉ giới hạn ở con đường này và sẽ không xâm phạm không gian sống của bọn nó.
Đây là điều mà bọn nó không ngờ tới, anh thật sự đã làm theo những gì đã hứa.
Nếu bọn họ luôn duy trì như thế này thì bọn nó có thể sống lâu hơn cũng là một chuyện tốt.
Những chiếc lá đung đưa xào xạc.
Con khỉ nhỏ đang ngồi xổm trong tán cây kêu ré lên, hầu hết các loài động vật nhạy cảm lúc này đều đồng loạt nhìn về phía sau.
Ở ngay đó, sâu bên trong khu rừng có tiếng động.
Dây leo xanh tươi to chắc quét qua không trung, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy bên dưới cành cây rồi di chuyển đến ngọn cây cao nhất.
Hai chân cô gái vững vàng đứng trên thân cây, hai tay mở ra một tấm bản đồ, dây leo cầm lấy kính viễn vọng trên ngực cô rồi đặt ở trước mắt cô.
Từ trên cao có thể nhìn thoáng qua toàn cảnh của tòa thành.
Đây là xác của một con quái vật bằng thép đã bị thực vật ăn mòn, cái xác ấy bị một con sông rộng chia làm đôi, tình trạng thê thảm của cả hai bên đều ngang nhau.
Bên trong đám thực vật nổi lên một đường màu xám.
Đường xám ấy dừng trên bờ sông và nối với cây cầu.
Vân Sâm so sánh bản đồ với con đường bây giờ, cô lấy bút vẽ một đường thẳng màu đỏ trên bản đồ dẫn đến con sông.
Trong tòa thành đầy đống đổ nát này, chưa đầy nửa tháng cô đã sửa được một con đường trải dài qua một nửa tòa thành!
Khóe môi Vân Sâm hiện lên một nụ cười, đột nhiên tay chân cô co rút lại, cô đột ngột quay người nhìn về phía sau.
Những chiếc lá xanh xào xạc, một con khỉ kêu “Khẹt khẹt khẹt” từ từ chui ra.
Đó là một chú khỉ con với dáng hình nhỏ nhắn, đôi mắt vừa đen vừa tròn, trong ngực ôm một đống trái cây xanh đỏ, trong đó có dâu tây và táo tàu.
Nó đặt trái cây xuống đất, từ từ lùi lại rồi nắm lấy thân cây, nhìn chằm chằm vào Vân Sâm với đôi mắt ngấn nước.
“Tặng cho chị hả?” Vân Sâm thả lỏng cơ bắp, cô ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi chú khỉ con.
Thấy cô tỏ ra thân thiện, chú khỉ con từ từ bò ra, nhẹ nhàng leo lên cây rồi đưa chân ra đẩy trái cây về phía cô.
Thấy cô gái nhận trái cây, nó kêu lên “Khẹt khẹt” rồi nhanh chóng trèo xuống.
Vân Sâm: “Dễ thương ghê.”
Khi Hoa Đình nghe thấy vậy thì anh lập tức nhấc dây leo chính lên rồi ra vẻ đáng yêu dựa vào thân cây.
Ngay khi Vân Sâm nhìn thấy động tác này của anh, cô lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy cành cây bên dưới người mình.
Đúng như dự đoán!
“Ầm.”
Cành cây cực kỳ cao và vững chắc này mạnh mẽ lắc lư tại chỗ, tạo ra âm thanh như tiếng hét, tất cả các loài động vật gần đó đều bỏ chạy.
Hoa Đình: “…”
Anh cảm thấy tủi thân.
Vân Sâm liếc nhìn rất nhiều dây leo chính cứng cáp của anh.
Nếu cứ tiếp tục phát triển thế này, cô đoán một ngày nào đó những dây leo ẩn nấp dưới lòng đất có thể chống đỡ nền móng của toàn bộ tòa thành.
Cô lại đứng dậy, giữ chặt thân cây, từ từ gấp bản đồ lại cho vào túi.
“Lần sau anh có thể đổi sang dây leo khác, đừng dùng nhánh dây leo chính nữa.”
Hoa Đình vươn ra một cành mỏng vung vài cái cho có lệ, anh không muốn đâu.
Dây leo chính có thể truyền đạt cảm xúc, những nhánh dây leo khác thì không làm được.
Vân Sâm liếc nhìn con đường bên dưới mình, với sự giúp đỡ của ý thức tòa thành, việc xây dựng đường sá trở nên dễ dàng hơn.
Khi còn ở Trung Châu, cô đã từng nghe người lớn kể về những rắc rối khi xây dựng đường sá.
Khi xây đường, không những phải chú ý đến độ chính xác của đường ngang dọc, độ dốc và khúc quanh, mà còn phải tính đến biện pháp chôn lấp, cần ép đất, bảo dưỡng, quét vôi.
Con đường sau khi hoàn thành phải tiếp tục bảo dưỡng một khoảng thời gian mới có thể chính thức đưa vào sử dụng.
Tiếp đó sẽ làm thêm các tháp canh ven đường, có thể đơn giản ngăn chặn các chướng ngại vật trên đường ma quỷ hành động, v.v.
Sửa đường tốn nhiều công sức, nhưng lại là một việc rất cần thiết.
Trung Châu đã hy sinh rất nhiều người để xây dựng những con đường dẫn đến khu vực được bao phủ bởi các bản sao khác nhau của tượng thành.
Trong mắt Vân Sâm lóe lên một tia nghi ngờ.
Nửa tháng nay cô vẫn luôn dùng năng lượng của ý thức tòa thành, cô cảm thấy cuộc sống trước đây của mình càng kì lạ.
Trung Châu rõ ràng có ý thức tòa thành, cũng có Thành Quyến Giả và đông đảo người lớn, tại sao tốc độ xây dựng lại chậm như vậy…
Cô không cho rằng những người lớn đó không có kiến thức tương ứng.
Họ chắc là biết nhiều hơn cô mới đúng, đặc biệt là những người còn sống trước ngày tận thế, họ đã đi học, nhiều người còn có kiến thức chuyên môn.
Chú Mạnh thân là Thành Quyến Giả, miễn là chú ấy hiểu được những kiến thức tương ứng của họ, năng lượng tòa thành bị tiêu hao trong khi phục hồi tòa thành phải rất ít mới đúng.
Cô đã nhìn thấy tượng thành là một cuộn giấy khổng lồ đó, rất có thể đó là bản chính của ý thức Trung Châu.
Cô nhớ rằng cuộn giấy cao hơn hai mét.
Tòa Thành Nát đã từng nói với cô rằng, tượng thành là hiện thực hóa ý thức của tòa thành, Nếu nói như vậy thì tượng thành càng lớn cũng có nghĩa càng lợi hại…
Tại sao Trung Châu vẫn phát triển chậm như thế chứ?
Có liên quan gì đến đám ma quỷ ngủ trong các tòa nhà ở Trung Châu vào ban ngày, hoặc liên quan đến số lượng lớn các bản sao tòa thành của Trung Châu hay không?
Vân Sâm nhớ Tòa Thành Nát đã nói rằng bản sao tượng thành cần năng lượng để duy trì hoạt động, khi số lượng con người nhiều lên thì năng lượng sử dụng sẽ ít đi và ngược lại.
Hơn nữa, với sự giúp đỡ của ý thức tòa thành, chắc là có thể khôi phục nhiều nhà máy và cơ sở hạ tầng ban đầu của thành phố mới đúng…
Thật kì lạ.
Có lý do gì mà cô không biết hay không?
Vân Sâm bất giác cắn môi dưới suy nghĩ, càng cắn càng mạnh, mu bàn tay cô truyền đến cảm giác mát lạnh, cô hoàn hồn, môi dưới đã đầy dấu răng.
Cô nhìn dáng vẻ lo lắng của dây leo rồi nói: “Tôi đang nghĩ chút chuyện thôi.”
Hoa Đình chỉ lên bầu trời để nhắc nhở cô về thời gian bây giờ.
Vân Sâm cầm quả dâu tây và táo tàu mà chú khỉ con đã cho cô chà vài lần vào quần áo, sau đó nhét thẳng vào miệng.
Cô nắm lấy dây leo rồi quấn quanh tay: “Đi thôi.”
Cô chưa tìm được phương tiện di chuyển thích hợp.
Cô có ý tưởng về những con báo và gấu đen trong rừng, dẫu sao bọn nó đều sợ Tòa Thành Nát.
Nếu cô mượn danh của Tòa Thành Nát thì có thể cưỡi bọn nó đi một vài bước chắc cũng là chuyện nhỏ.
Sau đó cô phát hiện rằng không có con vật nào có thể di chuyển nhanh bằng sự trợ giúp của những dây leo rải rác khắp khu rừng của Tòa Thành Nát.
Đặc biệt là phạm vi bao phủ bởi dây leo của Tòa Thành Nát ngày càng lớn, chỉ cần anh muốn là có thể huy động những dây leo sống trong lòng đất bất cứ lúc nào.
Cứ thế này thì mỗi ngày tốc độ cô đi tới bờ sông sẽ rất nhanh.
Cô đứng trên bờ sông, cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại nội y bó sát bên trong rồi nhảy xuống sông.
Nếu muốn sửa cây cầu bắc qua sông thì phải cố gắng sửa xong trong một lần mới được.
Ở đây rất xa phạm vi của hơi thở tòa thành, vốn tiêu hao năng lượng rất nhanh, năng lượng hiện tại của Tòa Thành Nát không thể sửa chữa trong một lần.
Vân Sâm không biết gì về cấu tạo của những con tàu đắm và du thuyền trên sông.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một con tàu lớn loại này, cô không thể tưởng tượng được hình dạng hoàn chỉnh của nó nên không thể sử dụng năng lượng tòa thành để sửa chữa được.
Cô nghĩ ra một ý tưởng khác là vượt sông.
Dòng sông chảy xiết, dáng người cô gái đang nhấp nhô trên làn nước xám xanh.
Từ trên mặt nước không thể nhận thấy được, nhưng khi xuống nước mới biết dòng chảy của vùng nước này khủng khiếp như thế nào.
Nước sông cuộn trào dữ dội làm tiêu hao nhiều năng lượng hơn so với tập luyện thông thường, đây không còn là tập luyện nữa mà hoàn toàn là đang mạo hiểm.
May mắn không có sinh vật nguy hiểm nào dưới sông.
Vân Sâm thò nửa đầu ra khỏi dòng sông đang cuộn trào, mái tóc ướt đẫm hất về phía sau, dây leo lo lắng nhìn cô từ trên cao.
Dây leo của Tòa Thành Nát chỉ có thể kéo dài đến nửa mặt sông.
Cô định bơi qua nửa con sông còn lại.
Kỹ năng bơi của cô rất tốt, nhưng để vượt qua con sông này thì cô cần tập luyện thêm một thời gian.
Nếu không thì chưa bơi hết con sông này, cô có thể sẽ phải hưởng dương mười sáu tuổi.
Vân Sâm bơi nửa tiếng rồi lên khỏi mặt nước.
Hoa Đình lập tức đắp thảm lên người cô và đưa ly nước cho cô.
Vân Sâm ngồi trên hàng rào uống nước, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát bên kia sông.
Bản năng mách bảo cô…
Cô sẽ tìm thấy điều gì đó mới mẻ ở nửa còn lại của tòa thành..