Hồ sen trước phòng Khánh Ngọc chỉ là một cái hồ nhỏ rộng chừng hơn một trượng (4m) trồng một ít sen làm tiểu cảnh, nước hồ vốn không sâu, chỉ đến thắt lưng người lớn nhưng không khó để nó khiến một bé gái tám tuổi chới với.
Ta ngụp lặn trong nước hồ, chân cố gắng đạp mạnh, tay vẫy vùng khuấy động mặt nước.
Trải qua một trận mưa lớn buổi sớm làm nước hồ sen trở nên lạnh buốt, cộng thêm vết rách da trên lưng, càng khiến ta đau nhói.
Mấy người hầu đứng bên bờ vội nhảy xuống vớt cô chủ nhỏ.
Ta lên đến bờ, ọc ra một ngụm nước lớn, liền bất tỉnh nhân sự.
Lúc mở mắt ra đã là chiếc giường mềm mại quen thuộc cùng người mẹ với đôi mắt đỏ hoe.
Bà ôm lấy ta vào lòng khóc nức nở, bà đã rất sợ hãi, sợ rằng mình một lần nữa sẽ mất đi đứa con dứt ruột đẻ ra.
Quan ông ngồi một bên ghế gỗ, thấy ta tỉnh lại liền đứng lên, chạy đến bên giường, ân cần hỏi
- Con thấy trong người thế nào rồi? Ta đã mời thầy lang, ông ấy đang trên đường đến, con đừng lo!
Ta đưa ánh mắt thẩn thờ nhìn quan ông, lặng thinh không nói một lời.
Mẹ ta trông thấy, lòng đau như ai cào ai xé, nước mắt như mưa xoay người lau nước mắt
- Ông nhất định phải trả lại công bằng cho mẹ con em! - Bà tựa đầu vào lòng quan ông, rấm rức lên tiếng.
Thầy lang Mạnh cắp giỏ thuốc đến phủ, đây cũng là một thầy lang có tiếng trong vùng, được quan ông tin tưởng.
Sau một hồi bắt mạch, thăm khám thầy Mạnh liền mỉm cười, nói
- Cô ba không sao, chỉ là bị kinh sợ quá độ, nghỉ ngơi uống thêm than thuốc này là khỏi, còn vết thương trên lưng thì mỗi ngày bôi lọ cao này hai lần sớm tối chắc chắn không để lại sẹo.
Còn nữa, cô ba rơi xuống hồ nhiễm nước lạnh nên ăn đồ nóng, giữ ấm tốt thân thể.
Quan ông nghe đến đây liền thở phào, chỉ cần chờ qua mùa lũ liền có thể khởi hành đi nhậm chức, lúc này con gái trong nhà lại sảy ra chuyện e là không hay.
Quan ông nhớ lại lúc ấy, vừa cùng quan bà đi dự tiệc trở về liền nghe chúng hầu bẩm báo Khánh Ngọc đẩy Khánh Mai xuống hồ sen.
Mặt ông hoảng sợ vô ngần, việc này mà truyền ra ngoài danh tiếng của ông coi như bỏ.
Đứa con ngỗ nghịch này của ông, từ lâu ông đã không yêu thích nó, nhưng nể tình là đứa trẻ dòng chính, sau này còn có thể giúp mình gả ra ngoài, làm vợ cả quan gia, khơi thông quan hệ, liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng nay tính tình dần trở nên độc ác, tai ngược, liệu có nhà quyền quý nào muốn nhận nó cơ chứ.
Giả như chuyện này truyền ra ngoài, người đời sẽ đánh giá con gái của Huỳnh Học sĩ là loại ghê gớm, ác độc đến chừng nào.
Quan ông tức giận vô cùng, bèn ra lệnh nhốt Khánh Ngọc trong phòng không cho người hầu hạ, đợi Khánh Mai tỉnh lại thì ba mặt một lời.
Còn Khánh Mai thì mãi hoảng sợ, lơ mơ, thần trí ba ngày sau mới hồi phục.
Tối trời, đám đầy tớ bắt đầu đi chong đèn lồng, thắp đèn dầu.
Phủ Huỳnh hiện lên trong màn đêm tối đầy xa hoa, rực rỡ.
Bên gian nhà lớn có lệnh đuổi hết đám hầu không liên can tránh xa, để ông xét xử vụ cô Mai ngã hồ sen.
Quan ông mặt chiếc áo cừu lông chồn do ta may, ngồi trên chiếc ghế gỗ mun đen bóng, chạm xà cừ lấp lánh, ánh mắt sắt lạnh nhìn xuống phía dưới, chính là cái khí chất quan gia trên công đường khiến bao tội nhân khiếp sợ.
Quan bà Hồ thị ngồi bên cạnh, trông vô cùng bình tỉnh nhưng tay lại liên tục xoay chiếc khăn lụa.
Dì Hoa ngồi trên ghế con bên dưới, đưa tay thấm viền mắt đỏ hoe.
Ta cùng Khánh Ngọc quỳ dưới sàn gỗ lạnh lẽo, thô cứng.
Ba đứa hầu: Nhi, Hồng, Huệ quỳ rạp dưới đất.
Quan ông hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp của người đàn ông trung tuổi cất lên
- Các con, từng người một nói cho ta biết, chuyện hôm ấy là thế nào? Khánh Ngọc, con là chị, con nói trước!
Cô hai Huỳnh Khánh Ngọc bị nhốt trong phòng nhẵn ba ngày, không được hầu hạ tử tế, lại cộng thêm lo sợ liền trông tiều tuỵ khác hẳn ngày thường.
Chị ta liếc nhìn ta đầy căm hận, sau đó nhìn về phía quan ông, khóc to mà nói
- Thưa cha! Cái Mai đem hai cuộn vải sang chỗ con, con không nhận, con hầu nó liền ăn nói hỗn xược, con mới quở phạt bọn chúng...Sau đó cái Mai tiến đến, mắng chửi con luôn hồi, con giận quá mới ra tay...Chỉ định...chỉ định hù cho nó sợ...con không có xô nó, là tự nó ngã xuống hồ sen...Chuyện nó hỗn láo chửi mắng con, đám hầu trong phòng con đều có thể làm chứng!
Con hầu Hồng nghe đến đây liền dập đầu xin phép nói, quan ông đồng ý, nó liền tiến lên thưa
- Bẩm ông, bên đấy toàn là người hầu của cô Ngọc, bảo vệ cô chủ là trách nhiệm, chúng con chỉ có ba người, không thể nào biện minh nổi.
Khánh Ngọc toan quát lên chặn miệng, liền bị cái nhìn của quan bà làm cho lùi lại.
Quan ông nghe đến đây liền gật gù đồng ý, sau đó gọi ta trình bày sự việc.
Ta bấy giờ không dám quỳ thẳng, sợ sệt nép vào một góc chân bàn, trong mắt toàn là nước, nhìn sang phía cô hai Ngọc.
Chị ta nhìn thấy biểu hiện của ta, không nhịn được mà rít lên
- Lúc mày chửi tao, chửi hay lắm cơ mà! Bây giờ diễn cho ai xem hử?
Ông Văn Hậu tức giận ném xuống một tách trà, khiến nó vỡ toan.
Khánh Ngọc sợ hãi, liền im miệng, quỳ sang một bên, cô ta biết rõ “cha thật sự rất giận rồi”, liền đưa mắt cầu cứu quan bà.
Quan ông nhìn ta dịu dàng, lệnh cho ta thưa chuyện.
Ta cố gắng gượng người dậy, gương mặt xanh xao như tàu lá, yếu ớt đến mức một cơn gió thổi cũng có thể làm ta ngã bệnh
- Thưa cha, chuyện là bắt đầu từ cái áo gấm thêu sen trong dịp sinh thần của quan bà...
Quan bà giương mắt ngạc nhiên, quan ông nhíu mày khó hiểu, ta liền nói thêm
- Sinh thần của quan bà...chị hai lệnh cho con làm một chiếc áo gấm thêu hoa sen...con làm ngày làm đêm, mệt quá mới bất cẩn bỏ quên một chiếc kim thêu trong cổ áo...bởi lý do này...nên chị ba mới bị quan bà phạt...dẫn đến tức giận mà ghi thù với con...cho rằng...cho rằng con gái cố ý hãm hại...huhu
Quan ông mới nghe phần đầu câu chuyện, liền đập bàn tức giận, quát lớn
- Sinh thần của mẹ mi, mi không hiếu kính thì thôi, bắt con bé làm, còn quay sang nghi ngờ trách móc con bé, thật quá quắc!
Khánh Ngọc cúi gầm mặt, hai tay bấu vào nhau, không dám nói một lời.
Ta nấc lên vài tiếng, liền tiếp tục câu chuyện đặc sắc
- Sau đó...chị ấy bắt đầu gây khó dễ cho con, đôi ba ngày lại một lần đập bình hoa, đập ấm chén, đổ nghiên mực, hủy sách bút, còn có...còn có phạt quỳ...chị ấy còn mắng con là...là đồ đ.ĩ thỏa...!- Ta đem từng chuyện, từng chuyện một mà ta nhẫn nhịn suốt từng ấy thời gian nói ra tất thảy.
Quan ông tức giận đỏ mặt, quan bà đưa tay vuốt ngực, mẹ ta phụ họa gào lên thật to rồi khóc nấc
- Cứ đôi ba ngày là cô hai lại đến không mắng chửi thì đập phá, không đập phá thì phạt quỳ, cái Mai cứ hai ba ngày đầu gối lại sưng đỏ, đồ đạc không có bao nhiêu lại bị...bị đập cho gần hết...huhu!!
Ôi chao, không chỉ có dì Hằng biết khóc đâu nhé, mẹ còn ta cũng xứng đào xứng kép lắm.
Tuy không đạt đến độ xuất quỷ nhập thần như dì Hằng, nhưng cũng đủ làm quan ông thương cảm, tức giận..