Sau ngày hôm ấy, gấm vóc lụa là, của ngon vật lạ thi nhau chảy vào phòng Khánh Mai như suối.
Quan ông Văn Hậu cảm thấy xấu hổ, tránh mặt cô ba nhiều ngày chỉ đành dùng cách này bù đắp.
Ta đóng cửa, nằm trên giường nhiều ngày thẩn thờ vô hồn, ai đến ta cũng không gặp.
Ngủ không sâu, ăn không ngon, chỉ vài ngày trôi qua nhưng trông cô ba phủ Huỳnh xanh xao hẳn.
Ta không suy nghĩ gì cả, vì căn bản chẳn suy nghĩ được gì, chỉ thấy cõi lòng như tan nát.
Không phải vì tên bệnh kia, không phải vì tương lai mù mịt, ta đau lòng vì cha ta.
Ta cứ nghĩ ông cũng yêu ta, thương ta như cách ông yếu thương, bao bọc chị cả.
Nhưng rồi, việc ngày hôm đó sảy đến đã làm ta sáng mắt, hóa ra ông không yêu thương ta như ta tưởng.
Có lẽ trên đời này, cha ta yêu thương nhất chính là bản thân của ông ấy.
Đến ngày thứ mười, dì Hoa không chịu nổi nữa, bà đập tung cánh cửa đến bên giường lôi ta dậy, vung tay áo rộng tát cho ta một bạt tai.
Ta bật dậy, ôm lấy bên má mặt nóng ran, ngạc nhiên nhìn bà, mi mắt đỏ hoe.
Bà ngồi phịch xuống giường, nhìn ta nghẹn ngào không nói nên lời.
Mãi đến một lúc sau, ta nghe bên ngoài rền lên một tiếng sấm lớn, mưa trút xối xả xuống sân vườn, mẹ ta mới định thần lại.
Bà nhìn ta mệt mỏi, cất tiếng nói
- Con định sống thế này đến khi nào?
Ta dựa lòng lòng ba, xoay ngón tay, khóe miệng run run
- Con...không biết...
Bà thở dài, thanh âm não nề hòa cùng tiếng mưa tí tách
- Ta cho con hai lựa chọn! Một là bây giờ mẹ con ta không cần biết dùng cách thức nào...g...giết tên nhóc họ Võ kia đi...chỉ cần nó chết sớm một chút...con không cần phải gả đi chịu khổ...
Ta giật mình kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn bà, tiếng sấm đùng đoàng hòa cùng chớp sáng màu tím nhạt hắc lên gương mặt tiều tụy của bà, đôi mắt bà mịt mờ đến lạ.
- Hai là, mẹ con ta sẽ giúp tên họ Võ đó kéo dài thêm chút tuổi thọ, khảo được công danh...vinh quang cưới con về nhà.
Tuy thấy lấy mạng người là việc đáng sợ, nhưng nó đơn giản hơn phò trợ một người rất nhiều...
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa xào xạc ngoài trời.
Ta nằm trong lòng mẹ, sợ hãi vô cùng.
Tuy người đời khen ta thông minh hơn người, thế nhưng đứng trước tương lai sau này, đứng trước mạng người, ta không khỏi hoảng loạn.
Dì Hoa vỗ về tấm lưng bé nhỏ của con gái, nhìn tương lai của mình mịt mờ như làn hơi nước ngoài kia.
Một tháng trôi qua, tháng chạp là tháng lạnh nhất trong năm ở kinh thành, thời tiết khô hanh không một chút mưa, chỉ toàn sương giá và gió buốt.
Ta biến thành con nhộng bọc trong lớp chăn dày cộm, cả ngày không xuống giường.
Vì thời tiết quá lạnh, quan bà miễn việc thưa hầu mỗi sớm, các quý nhân hầu như không rời phòng.
Văn Khải mặc áo cừu dày hơn thân người, đội mũ lông, mang giày da, cả người phồng lên như lật đật.
Đôi tay bé xíu cầm con trâu bằng gỗ gõ vào cánh cửa, gọi ta thức dậy.
Ta đi đến bế em vài lòng, xoa xoa đôi má phúng phính đỏ lên vì lạnh.
Khải dụi đầu vào lòng ta làm nũng đòi chè trôi nước, đôi mắt to chớp chớp.
Thược Dược, nay đã được thăng làm nô bộc thân cận, đi đến châm ấm trà nóng, vui vẻ thưa
- Hay là cô chủ cũng đến nhà bếp đi, xem chúng em làm trôi nước, ngồi bên bếp lò cũng ấm lắm, đừng ở mãi trong phòng như thế!
Ta gật đầu, bọc Văn Khải vào chăn bông, vứt lên giường mấy món đồ chơi, dặn em ngoan ngoãn ở trong phòng, chúng ta đi một tí lại về.
Ta đưa theo Thược Dược đi đến nhà bếp, trời lạnh đến mức, vừa bước chân ra khỏi cửa đã cảm thấy hơi nhụt chí, muốn quay vào trong chăn.
Thược Dược nhìn ta khẽ nhăn mặt, Hồng ôm lấy cánh tay ta, quyết không cho ta lười nhác trên giường.
Chúng ta đi đến trước cửa nhà bếp, đã thấy tên họ Võ ngồi ở bật giếng, giữa trời lạnh buốt, hắn nhúng đôi tay mảnh khảnh vào chậu chén bẩn, hì hục rửa.
Ta nhíu mày quay lại nhìn bọn Thược Dược, Hồng ghé vào tai ta, khẽ giải thích
- Từ ngày cậu Hoài vào phủ ta không được ai yêu thích, quan bà không đoái hoài, quan ông mỗi lần nhìn thấy cậu ta liền gợi lên nỗi áy náy với cô chủ, cuối cùng không có ai quan tâm, cậu ta biến thành thế này.
Đám đầy tớ trong nhà nhìn mặt bề trên làm việc, bây giờ cả chúng nó cũng xem thường cậu Hoài.
Ta ngẫm lại những gì Hồng nói, tuy mời người đến phủ làm khách, sắp xếp cho một chái nhà riêng ở phía nam nhưng suốt một tháng nay ta chưa từng chạm mặt họ Võ.
Hắn sống lầm lũi trong thế giới của mình, không làm phiền đến ai.
Phủ Huỳnh cũng coi như chỉ nuôi cơm hắn.
Ta mặc kệ bước qua hắn, tiến vào trong cùng bọn Hồng làm trôi nước.
Vui vẻ ngồi trước bếp lò, đợi mẻ đầu tiên.
Bỗng ta nghe thấy tiếng quát tháo của một tên nô bộc, sau đó là tiếng chén bát bị vỡ.
Ta phất tay lệnh cho Thược Dược ra ngoài xem xét, sau ít phút nó quay lại, khẽ than
- Thằng Sửu cháu trai bà quản gia Dung, nó đang đánh chửi cậu Hoài phía trước.
Ta bất ngờ ô lên một tiếng, dù sao đó cũng là một công tử về phủ ta làm khách, nào có đạo lý bị người hầu bắt nạt.
Ta đứng dậy phủi đi lớp bột trên tà áo, rảo bước về phía giếng nước nhỏ.
Vừa đến nơi, ta đã thấy tên Sửu hống hách đứng một bên, chế nhạo họ Võ
- Cậu Hoài, rửa nhanh hết đống chén này, rồi giúp tôi chà thêm mớ nồi này nhé, à tiện thể quét hộ tôi đóng rác bên bếp, sau đó hẵn ăn cơm.
- Hắn cúi người đặt chén cơm xuống đất, nghe a lên một tiếng bỡn cợt, hắn giả vờ tuột tay, bát cơm đổ quá nữa ra sàn giếng.
Chỉ thấy họ Võ mỉm cười gật đầu, rồi quay về làm việc, không than lấy một tiếng.
Không hiểu vì sao ta trốn mãi sau gốc cây quan sát, cứ như thế đứng giữa gió lạnh, xem hắn rửa xong chén, chà xong nồi, quét xong rác.
Sau đó bưng bát cơm cháy đen bị đổ quá nữa lên, ăn từ tốn.
Ta tiến về phía giếng, vung tay hất văng bát cơm ra sàn, hắn ngước lên nhìn ta, lắc đầu cười lạnh
- Bây giờ ngay cả cơm cháy cũng không cho nữa sao.
- Đây không phải thứ cho người ăn!
Hắn bật cười, đôi mắt lõm sâu vì ốm yếu nhưng sáng ngời nhìn ta
- Nếu không cô ba muốn tôi sống thế nào, tôi phải ăn mới có sức chứ.
Ta mím môi, nhìn hắn một lúc.
Trong gió lạnh, trên người hắn không có lấy một vật giữ ấm, chỉ mặc áo đay đơn sơ, tóc buột đuôi ngựa bằng một sợi vải, tuy ánh mắt kiên định, nhưng cơ thể đã run bần bật lên vì lạnh.
Ta quay sang nhìn Thược Dược, chị ta nhanh trí chạy vào bếp, lấy ra một bát cơm nóng cùng thịt kho cho hắn.
Ta tức giận phất tay đi vào bếp.
Kì thực cho đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao khi đó mình lại tức giận..