Trường hợp bắt gian tiêu chuẩn quốc tế ‘Xin lỗi, làm phiền rồi!’ này, Quân Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ trải qua, dù sao quá cẩu huyết cũng quá trùng hợp rồi, nhưng giờ phút này, cô cực kỳ muốn mắng người, tất cả là do Phương An Yến!
Đêm hôm khuya khoắt cứ nhất quyết phải trò chuyện với chả tâm sự, trò chuyện cái búa!
Quân Nguyệt Nguyệt cuống quýt buộc dây áo ngủ vào, bước nhanh đến trước mặt Phương An Ngu, thò tay sờ trên người không có điện thoại, trước mặt tối sầm, nhanh chóng chạy vào trong phòng cầm điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ còn lại Phương An Yến và Phương An Ngu cách nhau một khoảng đối diện nhau trên hành lang, Phương An Yến há to miệng, định giải thích nhưng nghĩ đến anh trai cậu không nghe được đành phải ngậm miệng lại, nóng nảy đưa tay ra túm một lọn tóc của mình đến vươn tay về phía trước kéo cánh tay Phương An Ngu.
Nhưng tay Phương An Yến lại rơi vào khoảng không, Phương An Ngu tránh đi.
Tránh đi.
Phương An Yến bị điểm huyệt cúi đầu liếc tay bị né của mình, hình dung cảm giác này thế nào đây, giống như ai đó túm một cái trên trái tim của cậu, lồng ngực đột nhiên trống rỗng.
Từ nhỏ tới lớn, Phương An Ngu vẫn luôn đứng sau lưng Phương An Yến, bất cứ khi nào cậu quay đầu lại, lúc nào cậu chìa tay ra, anh trai vẫn luôn có thể chạm tay đến.
Nhưng giờ phút này, Phương An Ngu lại không cho cậu chạm vào, trong lòng Phương An Yến khiếp sợ khó tả, giương mắt lên đối mặt với anh trai thì chứng kiến ham muốn giữ lấy mà từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy.
Đã từng, bất kể là đồ chơi hay là đồ ăn, đồ uống, bất cứ thứ gì, Phương An Ngu cũng chưa bao giờ có thể để lộ ra ham muốn giữ lấy, lâu rồi cậu thậm chí cũng cho rằng Phương An Ngu dường như không thích thứ gì, nhưng kiểu đối mặt mang tính công kích như thế này khiến cho Phương An Yến cảm thấy lạ lẫm cũng khiến cho hắn sợ hãi.
Anh trai cậu lại có thể nhìn người khác như vậy sao? Anh cũng sẽ có thứ mà không thể để người khác đụng vào, cũng sẽ có vảy ngược sao*?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*vảy ngược (nghịch lân): là bộ phận trí mạng, là tôn nghiêm cũng như toàn bộ sinh mệnh của rồng, nếu có người xúc phạm đến vảy ngược, rồng sẽ liều mạng với người đó, ý nói vảy ngược của một người chính là thứ người đó quý trọng, không muốn người khác đụng vào.
Phương An Yến vô thức lui về phía sau một bước nhưng lại lập tức kịp thời phản ứng lại, cậu cũng đâu có cướp thứ gì của anh trai đâu! Cậu chỉ vì muốn tốt cho anh ấy...
Đúng lúc này, Quân Nguyệt Nguyệt cầm điện thoại từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa đánh chữ cho xong, đưa thẳng tới trước mắt Phương An Ngu --- Anh nhất định không được hiểu lầm, em và Phương An Yến không có gì cả, anh ta đã nói muốn tìm em nói chuyện, hỏi cũng về anh, anh ta vừa hỏi em có ý đồ gì với anh, sợ là em lợi dụng anh, thật sự không có gì khác!
Giải thích như vậy coi như là rõ ràng, nhưng Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu --- Em thực sự chỉ đi uống nước thôi, máy lọc nước trong phòng bị hỏng mất rồi!
Phương An Ngu cúi đầu nhìn trong chốc lát, cũng không nhận điện thoại gõ chữ, mà ngẩng đầu nhìn cô một cái, trực tiếp kéo cô về phòng luôn, bỏ mặc một mình Phương An Yến trên hành lang.
Phương An Yến muốn khóc, ngay cả một cơ hội giải thích anh trai cậu cũng không cho...
Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt vào phòng cùng với Phương An Ngu, cổ tay bị anh kéo, nhanh chóng đến bên cạnh máy lọc nước cạnh phòng khách, thò tay ra dùng ngón tay chỉ máy lọc nước, cô cúi đầu nhìn qua một cái trước mặt lập tức tối sầm, con mịa nó, cái thứ máy chó chết ngu ngốc này sao lại bình thường từ lúc nào rồi?
Vừa rồi lúc cô mơ màng tới, nó thật sự bị hỏng không có nước chảy ra, Quân Nguyệt Nguyệt mới có thể mở cửa đi ra, định ra ngoài tìm đồ uống để uống...
Cô vội vàng cầm điện thoại, nhanh chóng gõ --- Anh, anh tin em nhé, vừa rồi quả thực là nó bị hỏng cho nên em mới có thể đi ra bên ngoài tìm đồ uống, về phần em trai anh ra ngoài làm gì, em thật sự không biết đâu! Là anh ta lôi kéo em, muốn nói chuyện với em, không tin anh đi hỏi anh ta mà xem!
Lúc này mà không quăng nồi đi thì chờ đến khi nào, Quân Nguyệt Nguyệt cảm nhận được lực trên cánh tay cô càng lúc càng nặng, da đầu run lên một trận, Phương An Ngu vẫn không gõ chữ, cũng không để lộ ra là rốt cuộc có tin lời cô nói hay không, chỉ kéo Quân Nguyệt Nguyệt, ra mở cửa lần nữa, quả nhiên Phương An Yến vẫn đứng ở cửa ra vào.
Phương An Ngu cầm điện thoại hỏi Phương An Yến sao đêm hôm rồi còn không ngủ, tất nhiên Phương An Yến ăn ngay nói thật, cậu nói buổi tối uống trà nhiều quá nên mới đi vệ sinh nhiều lần nhưng bồn cầu tự hoại hỏng rồi, nước không xuống được, đêm rồi lười không muốn tìm cách chữa nên mới tới phòng khách tìm nhà vệ sinh.
Nhưng sau đó đúng là ảo ma rồi...
Ba người cùng nhau vào phòng Phương An Yến, cùng nhau vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ cậu, trước khi Phương An Ngu ấn nút bồn cầu tự hoại, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cười nói với Phương An Yến: "Tôi cho anh biết chuyện lớn rồi, tôi xuống lầu tìm đồ uống, rõ ràng trước đó bình lọc nước nó hỏng rồi, mà vừa rồi lúc Phương An Ngu kéo tôi nhìn thử, thứ máy chó chết đó lại bình thường rồi..."
Lời Quân Nguyệt Nguyệt nói còn chưa hết, tiếng bồn cầu xả nước đã vang lên.
Không chỉ vẫn dùng tốt mà lực rút nước còn vô cùng lớn nữa...
Phương An Ngu không quay đầu, cứ nhìn chằm chằm vào bồn cầu tự hoại như thể trên đó mọc ra một đóa hoa, mà Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Yến lại đồng thời nhìn nhau, trong mắt hai bên đều thấy một thứ cảm xúc mang tên hoảng sợ.
"Mẹ nó, con quỷ kia thò mặt ra đây thì chết với ông!" Phương An Yến trực tiếp phát rồ nói bậy, Quân Nguyệt Nguyệt đưa tay lên trán nhéo hai cái, cảm giác khỏi phải nói nhiều cho bực mình.
Phương An Yến vẫn không chịu tin, đi lên nhấn xuống một cái, tiếng xả nước lại vang lên lần nữa, trong không gian nhỏ hẹp lại yên tĩnh nơi đây, nghe không hề có tí xíu sắp hỏng nào, lực rút nước kia lớn đến mức cô muốn ấn đầu Phương An Yến vào bên trong cho cuốn đi luôn.
Phương An Ngu thì mãi không quay đầu lại, cũng không phản ứng gì, sau lưng anh, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Yến đang chửi nhau đồ stupid, tay áo cũng xắn lên sắp đánh nhau tới nơi rồi.
"Con mẹ nó, thận anh yếu đến cỡ nào vậy? Uống nước cả đêm chạy vào toilet mấy chuyến lận?! Bồn cầu phòng anh không chứa nổi anh, còn dám chạy xuống toilet ở dưới lầu?" Quân Nguyệt Nguyệt cười lạnh, "Không thể làm vậy được đâu, thận có bệnh phải chữa chứ!"
Đàn ông nào có thể chịu nổi bị nói thận yếu? Buổi tối cậu uống hai ấm trà, đi tiểu vài bận thì làm sao?!
"Hừ," Phương An Yến cười lạnh, "Thận tôi yếu cả đời này cũng chẳng liên quan tới cô, không cần cô nhọc lòng đâu, trái lại là cô, đêm hôm khuya khoắt nước trong phòng không đủ uống hay sao mà còn chạy xuống dưới lầu uống nước, cô đúng là đói quá nhỉ. Đói khát không chịu nổi nhỉ!"
Quân Nguyệt Nguyệt ở mạt thế là king kong barbie nhiều năm như vậy, nếu tốt tính thật mới là lạ đó. Nhưng cô nghe xong lời này cũng không cãi lại, mà quay người ra khỏi nhà vệ sinh, tìm một vòng xung quanh, tiện tay mở gậy đánh golf Phương An Yến để trên tủ, cầm lấy nó rồi đi ra, lắc qua lắc lại trên không trung, vô cùng thuận tiện, đánh về phía Phương An Yến muốn rút óc chó của cậu ra.
Lần này Quân Nguyệt Nguyệt không kiềm chế sức mạnh, nếu đánh trúng, dù không rút được óc Phương An Yến ra, cũng có thể quất cho đầu cậu thành cái gáo, Phương An Yến còn đang chống nạnh chửi nhau với Quân Nguyệt Nguyệt, ai dè người phụ nữ thối này lại trực tiếp đi tới muốn quăng chết cậu. Phương An Yến phản ứng cũng khá nhanh, ngồi sụp xuống tránh khỏi lượt đánh đầu tiên của cô nhưng lại không tránh thoát được liên hoàn chiêu đá vào đũng quần.
Ngồi xổm trên đất đừng nói là trốn, nói cũng không nên lời, Quân Nguyệt Nguyệt vặn vẹo cổ, tiếng răng rắc vang lên nhưng lại không kiềm chế được sự cục súc trong lòng, tựa như một người bình thường không dễ rút dao, nhưng một khi đã rút ra sẽ là không thấy máu sẽ không thể quay về.
Cô đứng bên cạnh Phương An Yến, vung cây cơ vào đầu cậu ra hiệu. Mặc dù sức mạnh thân thể này của cô không đến mức đánh chết cậu, nhưng đảm bảo sau này cậu không dám tự tiện trêu chọc cô nữa. Nếu không cứ hiểu lầm như hôm nay, rất có thể sẽ trở thành nút thắt không gỡ được giữa cô và Phương An Ngu.
Phương An Yến thấy Quân Nguyệt Nguyệt ra hiệu cho mình, nhưng cúi người quỳ trên đất, muốn làm gì cũng không nhúc nhích được, mặt trắng bệch, môi cũng run rẩy, cô khiến cậu có cảm giác trước nay chưa từng có, đó là cảm giác cậu chưa từng trải qua, không khác gì cảm giác cận kề cái chết.
Lần nói chuyện ở đình nghỉ mát lần trước, lời cô nói chỉ khiến cậu sợ vài hôm thì hôm nay Phương An Yến đã hiểu hoàn toàn, cô không hề nói đùa, người phụ nữ này chính là đồ điên!
Thấy cô sắp vung cây cơ lên đầu mình, Phương An Yến vô cùng hối hận, tự dưng cậu ăn no dửng mỡ cầm cái gậy này về nhà làm gì cơ chứ...
Thậm chí Phương An Yến còn nghe thấy tiếng gió của cây cơ, tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Nhưng giữa tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này đột nhiên có tiếng sấm chọc trời 'đoàng' một cái, Quân Nguyệt Nguyệt bị dọa khẽ run rẩy, lực tay chậm lại một chút, cây cơ đã bị Phương An Ngu không biết ra khỏi nhà vệ sinh từ lúc nào tiếp được.
Vốn Phương An Yến bị dọa đến mức nhắm chặt mắt nhưng sau khi nghe thấy tiếng sấm cũng run rẩy một chút, mà đau đớn trong dự đoán lại không tới, vừa mở mắt ra thì thấy Phương An Ngu đã bắt được cây cơ, đang đối mặt với Quân Nguyệt Nguyệt.
Cô không hề chần chừ, hấp tấp như đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện, ném cây cơ trong tay đi rồi nhìn Phương An Ngu, gần như lập tức từ trạng thái điên cuồng quay về trạng thái bình thường.
Chạy đến bên cạnh Phương An Ngu lấy cây cơ đi, ném xuống đất, rồi xoa xoa lòng bàn tay anh thổi phù phù, thì thầm "Ai ui!!! Đau quá à, phù phù..."
Giờ phút này, Phương An Yến thật sự tin người phụ nữ này di tình biệt luyến thích anh trai rồi, dáng vẻ chân chó nâng tay anh trai giống như đúc với dáng vẻ lúc trước quấn lấy cậu gọi anh An Yến.
"Đì đùng đoàng đoàng..." Sấm sét không ngừng đánh, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong chốc lát chiếu cả trời đất sáng rực như ban ngày.
Sau đó Phương An Ngu kéo Quân Nguyệt Nguyệt đi mất, Phương An Yến ở trong phòng tự ổn định lại tâm trạng, mới leo lên giường, buồn phiền co ro người lại, quyết định chuyện giữa anh trai và người phụ nữ kia sau này, cậu mặc kệ hết.