Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được gọi điện thoại cho Phương An Yến một cuộc, trái lại cậu có nghe máy nhưng không ở trong nhà, chỉ đoán là Phương An Ngu đã ngủ rồi.
"Tại sao lại ngủ? Không phải đã ngủ cả ngày rồi sao?" Quân Nguyệt Nguyệt nghi ngờ.
"Anh trai tôi... hơi sốt chút, ban ngày đã xin bác sĩ gia đình tới châm cứu, uống thuốc, đoán chừng có thành phần gây ngủ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ đến miệng vết thương bị xé rách trên tay anh, và cả tổn thương trên cổ tay, cộng thêm hoảng sợ ngày đó, bị sốt cũng rất bình thường đó thôi.
Có điều cô vô cùng lo lắng, "Bao nhiêu độ, có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng." Phương An Yến nói, "Bác sĩ bảo ngày mai lại châm hôm nữa là không sao rồi, nếu cô không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, bây giờ tôi đang ở bên ngoài."
Bên Phương An Yến quả thực là đang có tiếng người ầm ĩ, cậu đang đi xã giao ở bên ngoài, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không tiện quấy rầy nữa, cúp điện thoại rồi nằm trên giường thở dài.
Vừa mới xa Phương An Ngu được bao lâu, anh cùng lắm chỉ nhắn thiếu cô vài tin, Quân Nguyệt Nguyệt đã có chút không chịu nổi rồi, quả thức đúng như chính cô nói vậy, không có tiền đồ.
Chuyện bị ốm thì đều không muốn để ý tới người khác này rất bình thường, Quân Nguyệt Nguyệt tự an ủi mình, sau đó đi rửa mặt sớm rồi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, cô bị điện thoại đánh thức, người gọi đầu dây bên kia là ông cụ Quân, nói là bảo cô nhanh chóng rửa mặt một chút, lát nữa sẽ có người qua đưa quần áo cho cô, thay quần áo xong xuôi rồi sẽ cùng đi núi Cam Đàm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Núi Cam Đàm chính là miếng đất của nhà họ Quân, Quân Nguyệt Nguyệt trả lời sau đó cúp điện thoại, bắt đầu rửa mặt, rửa mặt gần xong, quả nhiên có nhân viên phục vụ tới đưa đồ thể thao dễ hoạt động.
Quân Nguyệt Nguyệt thay quần áo ra, cầm điện thoại lên đã bắt đầu nhắn tin cho Phương An Ngu, có điều hiện tại hơi sớm quá, không hề bất ngờ là Phương An Ngu chưa nhắn lại cho cô, chỉ là để lại dặn dò anh phải chăm uống thuốc, chăm ăn cơm, rồi bảo anh có thời gian thì nhắn tin lại cho cô.
Thay quần áo xong xuôi tới phòng của ông cụ Quân, ngay trước mặt cô, ông cụ Quân mặc một bộ quần áo ngủ, đang ngồi trên ghế sô pha khách sạn uống trà.
Sau khi nhìn thấy Quân Nguyệt Nguyệt, bảo cô ngồi xuống xong rồi hỏi thẳng cô, "Ngày hôm qua gặp Tiểu Lịch, cảm giác thế nào?"
Quân Nguyệt Nguyệt đã đoán được ông ta sẽ hỏi cho nên nét mặt coi như tự nhiên, chỉ là hơi ngừng lại một chút đã nói: "Anh ấy.. cũng tạm ổn, có điều ông nội à, Lịch Cách thật sự lang bạt một mình ở Bình Xuyên, không có ai giúp sao?"
Trong cốt truyện hoàn toàn không có người nào như Lịch Cách cả, ngoại trừ biết anh ấy là lão đại ở mạt thế ra thì Quân Nguyệt Nguyệt cũng không biết nhiều về anh.
Lời này là lúc sáng Quân Nguyệt Nguyệt đã cân nhắc rồi, nói như vậy thể hiện ấn tượng đầu tiên của cô với Lịch Cách cũng tạm ổn, lại vừa giống như không nhịn được tò mò, đã nảy sinh hứng thú với người này.
Quả nhiên ông cụ Quân có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, lộ ra chút vui vẻ, "Đương nhiên là một mình, cậu ta không có bất kỳ bối cảnh nào, lúc mới tới Bình Xuyên đã làm việc ở công trường đó."
Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo khen ngợi, "Vậy thì anh ấy đúng là lợi hại thật..."
Ông cụ Quân chỉ nhìn Quân Nguyệt Nguyệt bỗng chốc nở nụ cười, uống trà một lát rồi mới nói, "Đàn ông ấy à, vẫn phải có năng lực mới có thể đáng tin, ly hôn với thằng nhóc nhà họ Phương kia đi, sau đó ở bên Lịch Cách, cậu ấy có thể là người thật sự giúp đỡ cháu sau này đó."
Quân Nguyệt Nguyệt nâng chén trà cũng không lên tiếng, lúc này ông cụ Quân lại nghiêm túc, trực tiếp hỏi cô, "Cháu cho ông một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc có ly hôn hay không?"
Cô liếc nhìn ông ta một cái biết rõ lúc này không ậm ừ qua loa được, có điều cô cũng không vui vẻ đồng ý, chỉ nói ra, "Ly hôn hay không, ông nội, cuối cùng cháu cũng phải giáp mặt nói chuyện với người ta, nếu không thì thành cái trò gì..."
"Hừ," Ông cụ Quân có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, "Sau khi trở về thì giải quyết cho tốt chuyện này đi, biết không."
"Dạ biết rồi, biết rồi ạ," Quân Nguyệt Nguyệt qua loa, "Trở về sẽ giải quyết..." Giải quyết cái búa á!
Hai người đều có suy nghĩ mà uống trà một lát, cửa đã bị gõ vang rồi, Quân Nguyệt Nguyệt đứng dậy đi mở cửa thì thấy Lịch Cách đứng ngoài cửa, cũng là trang phục vận động giống nhau, cô lập tức hiểu rõ ý của ông cụ Quân.
Cuối cùng cô và Lịch Cách ngồi chung xe, xuất phát về hướng núi Cam Đàm, ông cụ Quân lại trực tiếp trở về thị trấn Hưu Đức, nói là người không thoải mái.
Lúc đi trên đường, hai người đều yên lặng, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang đợi Phương An Ngu nhắn tin cho cô nhưng chiếc xe này càng đi càng lệch, đi cả hai giờ, vẫn còn vòng vèo trên đường núi, chừng mười giờ sáng, Phương An Ngu vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu không yên, gọi Phương An Yến một cuộc điện thoại nhưng cậu lại không nghe máy.
Thời gian này có lẽ cậu đã trong công ty rồi, không nghe chắc là đang họp.
Cuối cùng xe cũng ngừng, Quân Nguyệt Nguyệt luôn cúi đầu nghịch điện thoại không chú ý đến phong cảnh ngoài cửa sổ, đến khi xe dừng ở chân núi, cô và Lịch Cách và người đi theo đến khảo sát đều xuống xe, cô mới phát hiện ra, cảnh vật nơi này tựa như quen thuộc đến chí mạng.
Đây là... chỗ lần trước bọn họ gặp phải tên nhóc nhà họ Tưởng kia!
Trong đầu Quân Nguyệt Nguyệt có sét đánh, nhìn Lịch Cách chỉ huy người đi lên núi, theo mấy người chậm rãi đi lên núi, càng đi càng quen thuộc, cho đến một bên sườn núi, nhìn cây đại thụ chọc trời lên trong rãnh sâu, toàn bộ tán cây đều quấn quanh một chỗ, cô dường như chợt xuất hiện lại trong mạt thế, tình cảnh khi đi đến bước đường cùng, cô cùng với bạn đồng hành khác bị thương chạy đến bên ngoài cửa cái căn cứ này xin giúp đỡ.
Những cây to lúc ấy gần như giống như đúc với hiện tại, cái khác chỉ là khi đó một vài cây đã bị mưa to gió lớn làm gãy, mà nơi sườn núi trước mặt cô, cũng không phải một mảnh trụi lủi mà là tường đá sừng sững, nhấp nhô liên tiếp, không nhìn tới điểm cuối cùng lại cao không thể chạm tới.
Ngoại trừ vị trí cửa đá, không có bất kỳ con đường nào có thể vào được, lúc ấy Quân Nguyệt Nguyệt biết đây là căn cứ lớn nhất, cô và bạn đồng hành bị thương cũng tới nơi này thử vận may.
Nhưng vận may của bọn họ cũng chẳng tốt, người ở đây chỉ nhìn vật tư mà nói chuyện, không đủ vật tư thì không thể đi vào, bọn họ bị tống ra khỏi cửa, chỉ có thể thiệt hại trở về chỗ cũ, trốn vài ngày trong thành, cuối cùng mới tìm được một chiếc xe lại về căn cứ của bọn họ.
Mảnh đất kia của nhà họ Quân dĩ nhiên là --- Căn cứ còn sót lại lớn nhất Quân Nguyệt Nguyệt có thể biết đến sau mạt thế.
Lúc đó Quân Nguyệt Nguyệt bị tang thi đuổi chạy thoát thân khắp mọi nơi, khi đó nơi nơi đã hoang vắng đến không ra hình dáng, thực vật sinh trưởng tốt tàn sát bừa bãi, bao trùm lên toàn bộ nhà cao tầng, dù đến bất cứ một thành phố nào gần như đều là quang cảnh giống nhau, không có ai quan tâm tên thành phố của nó là gì, tất cả trong đầu chỉ quan tâm đến việc có thể tìm được vật tư bỏ sót hay không.
Nếu như mảnh đất nhà họ Quân này là căn cứ lớn nhất sau mạt thế, vậy tại sao lão đại của căn cứ - Lịch Cách có thể xuất hiện cùng lúc với nhà họ Quân, điều này cũng khó giải thích*.
Quân Nguyệt Nguyệt đang đứng trên sườn núi, nhìn Lịch Cách không biết đang nói chuyện gì với mấy người cách đó không xa, trong lòng cô cảm giác vô lý không nói rõ được.
Xem ra là cô suy đoán rồi...
"Đùng đoàng..." Mạch suy nghĩ của Quân Nguyệt Nguyệt bị tiếng nổ mạnh trên đỉnh đầu cắt đứt.
Đầu óc lập tức ong ong, tiếng sấm dường như muốn đánh bên tai cô, nhưng trời quang mây tạnh, không có một một đám mây màu sắc...
"Đì đùng đì đùng đì đùng ---"
Tiếng sấm không ngừng vang lên, tất cả mọi người ở cách đó không xa hỗn loạn trốn bên dưới cây, Lịch Cách chạy về phía Quân Nguyệt Nguyệt, thò tay kéo cô cũng định trốn dưới tàng cây nhưng cô lại vung tay anh ấy ra...
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bởi vì dấu vết của tia chớp ban ngay cực kỳ cực kỳ ít, nhưng chỉ cần không sợ chói mắt cố gắng nhìn, cũng có thể nhìn thấy dấu tia chớp như mạng nhện che kín bầu trời.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng ---" Từng tiếng sấm liên tiếp vừa mạnh lại vừa mau, khiến hai thế giới ra Quân Nguyệt Nguyệt vẫn luôn dùng hết sức để phân tách ra trong lòng, dần dần trùng khít.
Đôi mắt cô đón ánh mặt trời có phần không mở ra được, nước mắt sinh lý từ khóe mắt chảy xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào tia chớp nhỏ dày đặc tựa như mạng nhện không ngừng chớp tắt, nghe tiếng sấm liên tiếp bên tai, hô hấp tựa như bị người khác chặn lại, đến mức lồng ngực thậm chí cũng muốn nổ tung.
"Trời nắng... Sét đánh." Gương mặt cô ngập tràn nước mắt, dùng ánh mắt tang thương khó có thể hình dung liếc nhìn Lịch Cách.
Nói khẽ, "Năm tháng..."
Lịch Cách không hiểu cô đang nói cái gì nhưng anh ấy bị ánh mắt cô làm cho hoảng đến mức dừng bước chân lại, thậm chí hơi lui về đằng sau một bước.
Ánh mắt đó không nên có ở một cô gái hai mươi mấy tuổi, bên trong là sự hoang vu do từng trải qua thế giới ăn thịt người đảo điên, nhân tính gần như không còn, mới có thể có.
Nếu như nói toàn bộ lúc trước, cô đều có thể cố ép quy chụp lên sự trùng hợp, cái gọi là thời tiết cực đoan, chỉ bởi vì trời mưa ở thế giới này đặc biệt lớn, cái gọi là người nhìn giống nhau, nói không chừng cũng chỉ là nhìn giống nhau mà thôi.
Vẫn luôn dùng ý nghĩ này đến trong lòng còn giữ may mắn mà làm tê liệt chính mình, Quân Nguyệt Nguyệt không muốn nghĩ sâu hơn, rốt cuộc đến giờ phút này không thể không thừa nhận, thế giới này hoang đường tới cỡ nào.
Sấm sét giữa trời quang, là hiện tượng kì lạ năm tháng trước khi bắt đầu mạt thế, sau lúc này, thực vật bắt đầu xuất hiện tình trạng phát triển khác thường, ngay từ đầu thậm chí cũng không khiến mọi người chú ý, chỉ có số ít người đăng trên vòng bạn bè, nói cây cối nhà bọn họ vài ngày không thấy đã lớn sum suê như thế nào.
Nhưng điều này cũng không làm mọi người chú ý, ngay cả trên tin tức chính trị được thông báo ra cũng đều phân loại ở trong tin lạ, chuyện lạ, dù sao bốn mùa thay đổi, nhiều khi cũng giống như gió xuân xanh trong vòng một đêm, trong một đêm lá thu rụng, cũng không có gì hiếm lạ cả.
Nhưng sấm sét giữa trời quang ngày càng dày đặc, không chỉ thực vật xuất hiện khác thường, động vật cũng bắt đầu tử vong một lượng lớn, đầu tiên là chim di trú bay trên bầu trời, tiếp theo là thú cưng phổ biến nhất bên cạnh loài người.
Đến khi mọi người ý thức được sự bất thường, khi lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, truyền thông và cấp trên thể hiện sự sợ hãi khiến dân chúng khủng hoảng, lại bắt đầu cưỡng ép giải thích hiện tượng này thành hiện tượng tự nhiên, rồi bệnh hạch phổ biến trên động vật.
Mà khi hiện tượng kì lạ này bắt đầu làn tràn trên cơ thể của nhân loại, khắp nơi đều là loài người bị phát sốt cùng với lây bệnh lẫn nhau, quả thực là quay lưng lại với cách giải thích tính chất bệnh tật phổ biến, vẫn không khiến phần lớn mọi người coi trọng như trước, hơn nữa ngoại trừ phát sốt ra không có bất cứ bệnh biến chứng nào, qua vài ngày sẽ tự động khỏi, lập tức bị định nghĩa thành cảm cúm không có lực sát thương nhất.
Nhưng đến một ngày nào đó mấy tháng sau, nhân loại mới tỉnh lại từ cơn ngủ mê, những người từng phát sốt kia, một bộ phận người rất lớn đã biến thành cái xác không hồn không có suy nghĩ, hơn nữa bắt đầu điên cuồng cắn xé người thân thiết bên cạnh, tất cả đã không kiểm soát được nữa.
Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ tới những thứ này, rõ ràng còn nắng xuân rực rỡ lại cảm thấy cả người rét run, mở to mắt nhìn cơ thể những người khác, cô cho là mình đã thoát khỏi thế giới ăn thịt người, khiến lòng cô tràn đầy hi vọng thậm chí bắt đầu ôm mộng yêu đương, ai lại đây nói cho cô biết, vì sao ác mộng vẫn còn phải lặp lại?
Sấm sét giữa trời quang rõ ràng đã hù dọa đến đoàn người đi khảo sát, cảm xúc Quân Nguyệt Nguyệt có chút không khống chế được, cô lấy điện thoại di động ra điên cuồng gọi điện thoại cho Phương An Ngu nhưng tất cả đều tự động ngắt máy không thể nghe máy.
Phương An Yến cũng không nghe điện thoại của cô, Quân Nguyệt Nguyệt không ở lại chỗ này nổi một phút đồng hồ nữa, nếu như nói thế giới này còn dư lại năm tháng sẽ biến thành địa ngục, vậy thời gian tốt đẹp cuối cùng này chỉ nghĩ đến cùng chờ với Phương An Ngu.
Những người kia vẫn còn định trốn dưới tán cây tránh sét đánh, nghi ngờ đối với loại thời tiết không hợp lý này, nhưng lại cũng không dám cất bước lộ ra dưới ánh mặt trời.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy chỉ cảm thấy thật đáng buồn, ngay từ đầu sấm sét giữa trời quang cảnh báo, quả là khiến một đám người khủng hoảng, nhưng chỉ là hiện tượng lạ cảnh báo cũng không có bất cứ một tổn thương thực chất nào, sẽ khiến mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu công việc, sinh hoạt bình thường.
Cô nhìn thoáng qua Lịch Cách và đám người đứng đó, quay người chạy xuống sườn núi, chạy về phía xe.
Có vài chiếc xe lái tới, lúc Quân Nguyệt Nguyệt chạy tới ngồi lên chiếc xe kia, may là xe do ông cụ Quân sắp xếp, lái xe ở bên trong cũng không xuống xe, chỉ là hơi sợ hãi nghe tiếng động bên ngoài.
Quân Nguyệt Nguyệt mở cửa lên xe, ra lệnh, "Lái xe! Quay lại thành phố Khâu Hải!"
Hiện tại lái xe cũng không dám biểu lộ gì ở tình huống này, vội vàng khởi động xe đánh tay lái xuống, xuôi theo đường về cấp tốc chạy như bay.
Chút cảm xúc sụp đổ của cô sau khi lên xe nhanh chóng ổn định lại, loại suy đoán này cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên thời điểm xác minh chính thức đầy kích động nhưng cũng đã có chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi.
Cô phải mau chóng trở lại bên cạnh Phương An Ngu, sau đó lại nghĩ biện pháp, lại nghĩ biện pháp...
Quân Nguyệt Nguyệt không ngừng gõ điện thoại gửi tin nhắn nhưng phía Phương An Ngu cũng không có phản hồi, lái xe cũng không lái trực tiếp trở lại thành phố Khâu Hải, ông là người của ông cụ Quân, cho nên trực tiếp lái xe về thị trấn Hưu Đức.
Cô gần như có thể kết luận phía Phương An Ngu đã xảy ra chuyện, cũng không bắt ép lái xe đi về phía thành phố Khâu Hải, chỉ là có hơi chết lặng ngồi trên xe, mặc kệ cho xe tiến vào thị trấn Hưu Đức, về tới nhà họ Quân.
Ông cụ Quân ở trong nhà, đang đứng trong sân, cầm kéo cắt tỉa cành lá cho một cái cây, sau khi Quân Nguyệt Nguyệt xuống xe thì trực tiếp đi đến bên cạnh ông cụ Quân, nói thẳng, "Ông đã làm gì? Đã đạt được thỏa thuận gì với nhà họ Phương ư?"
Thời điểm này, thật sự là Quân Nguyệt Nguyệt ngay cả giả bộ cũng không muốn giả bộ nữa, giọng nói và nét mặt đều nghiêm túc: "Ông đã làm trò gì sau lưng tôi?!"
Thời điểm ông cụ Quân ra tay đã nghĩ đến các loại phản ứng của cháu gái lớn của mình, nhưng ông ta thật không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy.
Có chút kinh ngạc quay đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo chất vấn của cô, lửa giận từ đáy lòng bốc lên, tình cảm lúc trước của cô cháu gái này đều là giả! Xem ra thằng ngốc nhà họ Phương kia hạ mê hồn dược cho nó rồi!
May là ông ta ra tay trước, nếu không thật sự khiến cô ly hôn phải tốn sức lắm đây.
Mặt ông cụ Quân cũng sa sầm, ném cây kéo vào bồn hoa 'phịch' một tiếng, nói, "Ta cần đạt được thỏa thuận gì với nhà họ Phương cơ chứ? Với tình huống hiện tại nhà đó, không dùng vài đồng tiền đã thè lưỡi ra nịnh nọt mà bám lên, nhà đó ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đẩy ra mà lợi dụng, cô còn tưởng là nhà bọn họ có bao nhiêu khí phách ư?!"
"Cho nên là rốt cuộc đã làm trò gì?" Quân Nguyệt Nguyệt túm lấy tay áo ông cụ Quân, ông ta giơ tay lên bỏ tay cô ra, "Cháu luyến tiếc thằng ngốc đó, ta giúp cháu một chút mà thôi, ta chỉ đồng ý một cái hạng mục nhỏ, cha mẹ nó đã không thể chờ được mà bảo nó ký chữ ký lên thỏa thuận ly hôn, bây giờ thỏa thuận ly hôn đã ký đang đưa về nơi này, đã đi được nửa đường rồi."
Quân Nguyệt Nguyệt lui về phía sau một bước, khó tin được nhìn ông cụ Quân, cô thật sự bị ông ta làm cho tức điên lên, loại thủ đoạn hèn hạ này cô thật sự không thể ngờ đến, thế nhưng Phương An Ngu thật sự sẽ nghe lời ký tên lên thỏa thuận ly hôn ư?
Đúng là Phương An Ngu không ký tên, cha mẹ anh cùng trở về, vốn là anh rất vui mừng nhưng bọn họ nói với anh, muốn anh và Quân Nguyệt Nguyệt ly hôn, Phương An Ngu cũng không đồng ý.
Anh không ký tên, mặc dù anh thấy được Quân Nguyệt Nguyệt đang dùng cơm cùng một người đàn ông khác, mặc dù ông cụ Quân truyền tới đoạn ghi âm chuyển đổi thành văn bản, anh đã thấy Quân Nguyệt Nguyệt nói đợi đến khi trở về sẽ giải quyết sạch sẽ hôn nhân với anh, Phương An Ngu cũng không ký tên.
Anh không tin, cho dù là sự thật, anh cũng muốn Quân Nguyệt Nguyệt tự nói cho anh, nếu như Quân Nguyệt Nguyệt thật sự mặt đối mặt nói không cần anh nữa, Phương An Ngu cảm thấy chỉ cần mình van xin cô, nói không chừng cô vẫn có thể mềm lòng...
Phương An Ngu tự giam mình trong căn phòng nhỏ ở ban công, khóa cửa lại, điện thoại di động của anh bị người trong nhà lấy đi rồi, anh ôm đầu gối, vùi đầu trên đùi mình, từ chối nghe bất kỳ tiếng động nào bên ngoài, chỉ là khổ sở ngập tràn trong lòng.
Chuyện này đối Phương An Ngu mà nói quả thực là sấm sét giữa trời quang, bởi vì anh giành điện thoại với mẹ, miệng vết thương trên tay anh hình như lại rách ra rồi, máu thấm từ trong băng gạc ra, miệng vết thương co rút lại đang đau đớn.
Tại sao lại có thể biến thành như vậy, tại sao bố mẹ anh phải bắt ép anh ly hôn, Quân Nguyệt Nguyệt thật sự đã đồng ý với ông Quân sẽ ly hôn với anh sao?
Ngày đó mẹ anh vì khiến anh hết hy vọng đã mở video cho anh xem, người đàn ông ngồi đối diện cô trong video kia là ai?
Cô thật sự không cần anh nữa sao? Nhưng rõ ràng cô đã nói, rất thích rất thích anh mà.
Anh... Anh phải làm thế nào đây?