Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Vong Âm cùng với Sát Âm hơn một năm trước theo lời của Ngọc Trúc dò hỏi tin
tức của Nhật Minh vương nên trà trộn vào hoàng thành, sau đó thì ở tại
miếu hoài thư bên ngoài hoàng thành phòng khi hoàng đế có ý muốn nguy
hại đến tính mạng của Ngôn Phong.

Nhờ vậy khi nhận được bức thư của Ngôn Phong do Phiên Vân nhớ người
gửi đi, bọn họ mới kịp gọi Bất Triết cùng nhau cứu người ra ngoài. Vong
Âm và Sát Âm không còn bất cứ người thân nào, huynh đệ bọn họ là do Viên Bân đại tướng quân cứu mạng khi lưu lạc trong đám dân chạy nạn tại
chiến trường.

Sau đó dù đã được Viên Bân cho một ít tiền, ông cũng gửi cả hai cho
một gia đình khá giả ở một làng nhỏ thuộc nam địa nuôi dưỡng. đáng tiếc
người nhận nuôi bọn họ dù đã nhận không ít từ Viên lão tướng quân nhưng
ông vừa đi họ đã trở mặt, không những lấy hết chút tiền ít ỏi của Vong
Âm và Sát Âm còn đuổi hai đứa trẻ chỉ mới sáu, bảy tuổi đi khỏi.

Không nơi nương tựa, sông cực khổ bên đường thêm hai năm, đến khi bị
ngươi xung quanh xem như vận xui rồi đuổi cả hai ra khỏi làng. Chịu đói
khát bọn họ ngất đi trên thảo nguyên mênh mông hoang vắng, không ngờ lại có thể may mắn gặp được Duật Ngôn Phong.

Hắn lúc đó còn nhỏ tuổi hơn hai người họ, là đang được tiên đế Duật
Thiệp dạy cưỡi ngựa, vô tình nhìn thấy Sát Âm và Vong Âm mới gọi người
đến giúp. Về sau Ngôn Phong yêu cầu được lưu lại cả hai, tiên đế liền
chấp nhận để bọn họ trở thành thuộc hạ của hắn, cũng cùng với Ngôn Phong được học tập và rèn luyện tại Thừa Viên Chức.

Thế nên đối với Vong Âm, Thừa Viên Chức chính là nhà của hắn. Sau hơn một năm trở về nên cảm thấy rất thân thiết với bất cứ thứ gì mình nhìn
thấy, đêm qua hắn trở về phòng rất khuya nhưng khi mặt trời chưa lên
cũng đã thức dậy.

Vong Âm đến chuồng ngựa muốn ra ngoài thành thì bất ngờ từ xa đã nhìn thấy Nhã Thanh còn đến sớm hơn mình, y hình như đang cùng với lão Âu
chăm ngựa nói gì đó.

“ Ta chỉ cần dùng một thời gian sẽ trả lại cũng không được sao?”

Lão Âu tỏ ra khó xử: “ Thật xin lỗi, những con ngựa hôm nay ở đây đều là ngựa hoang chưa được thuần dưỡng, nếu ngươi nhất định vẫn muốn cưỡi
chúng, ta chỉ sợ chắc chắn sẽ bị thương.”

“ Vậy còn con ngựa hôm qua của ta thì sao?” Nhã Thanh suy nghĩ nhớ
lại hôm qua lúc mình vừa đến lại nói: “ Đúng rồi, hôm qua là Vong Âm
giao ngựa của ta cho một tên lính có nốt ruồi lớn bên má trái, có thể
làm phiền ông tìm tên lính đó hỏi giùm ta được chứ?”

“ Cái này cũng thật là làm khó ta.” Lão Âu chỉ mấy con ngựa trong
chuồng nói: “ Ta chỉ là chăm nuôi ngựa ở đây, mỗi ngày đều có người mang đến rồi dẫn đi nên làm sao biết được con ngựa nào là của ngươi, hơn nữa Thảo Dường quân có bao nhiêu binh lính, muốn tìm một người chỉ chút ít
đặc điểm như vậy làm sao được.”

“ Như vậy cũng không được sao.” Nhã Thanh đưa mắt nhìn khắp nơi, lại
nhìn đến mấy con được nhốt từng chuồng riêng biệt, hơn nữa trên lưng
chúng cũng có yên ngựa mới nói: “ Không phải bên đó còn có mấy con có
thể dùng được sao?”

“ Không được, không được đâu. Đó đều là ngựa của mấy vị tướng quân mà, ta không được phép tùy ý cho người khác mượn.”

“ Nhã Thanh.”

Nghe thấy người gọi tên mình, Nhã Thanh quay đầu thấy Vong Âm đang đi về hướng này. Y liền kéo tay hắn nói: “ Ngươi đến vừa đúng lúc, ta cần
ngươi giúp.”

“ Chuyện gì vậy?” Vong Âm hỏi Nhã Thanh xong lại nhìn lão Âu nói: “ Ở đây xảy ra chuyện gì?”

“ Vong Âm tướng quân.” Lão Âu nghe hỏi thì vội vàng giải thích: “
Chính là người này không biết từ đâu đến, y nói muốn mượn ngựa của chúng ta một hồi. Thế nhưng mấy con ngựa ở đây đều chưa được thuần dưỡng, nói mãi y cũng nhất định không chịu đi.”

“ Vong Âm, ta bây giờ muốn ra ngoài thành. Ông ấy nói mấy con ngựa
đằng kia đều là của mấy người các ngươi, vậy con nào là của ngươi nhanh
cho ta mượn dùng một lúc.”

“ Ngươi muốn ra ngoài thành?”

“ Đúng vậy.” Nhã Thanh vừa nói tay cũng mang giỏ tre đeo lên lưng: “
Hôm qua lúc chúng ta rời khỏi cánh rừng ngoài kia, bên đó có một vách đá lớn ta nhìn thấy có cỏ Diệp Mộng Chi. Loại cỏ này cần hái lúc mặt trời
vừa lên, ta bây giờ đang rất vội.”

“ Không thể được.”

Không nghĩ tới lại bị từ chối, Nhã Thanh khó chịu nói: “ Tại sao lại không được, ngựa của ngươi không thể cho mượn?”

“ Mã Yết của ta thường cưỡi có thể nhận chủ, mỗi một con ngựa bên đó
đều là ngựa tốt do chúng ta thuần hóa. Bọn chúng ngoại trừ người có thể
thuần hóa mình thì không để bất cứ kẻ nào cưỡi được, hơn nữa… ngươi cũng không giỏi cưỡi ngựa.”

“ Chỉ một con ngựa còn có thể nhận chủ như vậy.” Nhã Thanh thì thầm
mắng, y nhìn mặt trời cũng sắp lên mà không biết nên làm thế nào: “ ChỈ
tại ngươi làm mất ngựa của ta.”

“ Thật ra ta cũng định ra khỏi thành đi xem thử mấy trang trại bên ngoài, nếu ngươi nhất định muốn hái thuốc ta đưa ngươi đi.”

Nhã Thanh vừa nghe nói thì tâm trạng cũng tốt hơn, y vừa định nói hắn nhanh lên thì bất ngờ giỏ tre trên vai mình lại bị giật đi mất. Nhăn
mày nhìn kẻ từ đâu xuất hiện phía sau mình, Nhã Thanh lên tiếng: “ Ngươi làm gì vậy?”

“ Cầm lấy.” Ném giỏ tre qua phía Vong Âm, Thẫm Ngụy lại hướng lão Âu ra lệnh: “ Mang Hắc Bảo ra cho ta.”

“ Vâng thưa Thẫm Ngụy tướng quân.” Lão Âu dạ vâng rồi loay hoay đi
dắt ngựa, thuận tiện nhìn ra tình hình mà dắt luôn cả Mã Yết của Vong Âm ra ngoài.

Hai con ngựa một trắng một đen nhìn cũng thật quá trái ngược nhau,
cái mặt ngu hết biết. Nhã Thanh nhìn qua lại cảm thấy thích con ngựa
bình thường của mình mua trên đường đi hôm trước hơn, không đến nổi gây
chú ý như bọn chúng.

Vong Âm nhìn Thẫm Ngụy lên tiếng: “ Ý gì?”

“ Vừa hay ta cũng định ra ngoài thành.” Thẫm Ngụy lên ngựa, hắn dễ
dàng cũng kéo Nhã Thanh lên ngồi phía trước mình nói: “ Giữ chặt vào.”

“ Khoan… á…” Còn chưa kịp hiểu đâu ra đâu Nhã Thanh đã muốn hét lên,
bây giờ y cũng hiểu được một con ngựa tốt từ miệng của Vong Âm là thế
nào. Tốc độ nhanh đến làm Nhã Thanh hoảng sợ, tay vội túm lấy cổ áo Thẫm Ngụy lo mình ngã xuống.

Vong Âm đứng đó vẫn không hiểu chuyện gì, hắn lại nhìn giỏ tre Thẫm
Ngụy ném qua trên tay. Suy nghĩ một chút rồi thở dài, Vong Âm cũng liền
lên ngựa rồi đuổi theo bọn họ ra khỏi thành.

- -------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm định sẽ đến phòng bếp căn dặn mấy người ở đó làm cơm mang
đến Cẩm Phong Vi và Thường Hà, Thúy Ngân khi đến thì thấy mấy người ở đó đều đứng bên ngoài cửa xôn xao cái gì. Cô liền đi đến hỏi: “ Mọi người
làm gì vậy, tại sao đều đứng cả ngoài này.”

“ Ngươi xem đi, đây là chuyện gì chứ.” Một người phụ nữ trung niên
nghe Thúy Ngân hỏi thì lên tiếng, bà càm ràm nói: “ Vị Đàn công tử kia
hôm nay đến đây nói muốn nấu cơm sáng cho vương gia, đây là ý gì chứ?
Vương gia ngày trước ở nơi này đều ăn cơm do Lưu Hạnh Nương ta nấu, đây
có phải là xem thường ta không?”

“ Đúng vậy đấy, thân là nam nhân lại muốn xuống bếp lo chuyện nấu nướng, đúng là kỳ lạ quá mức đi.”

“ Đúng vậy, đúng vậy.”

Thúy Ngân nghe họ nói xong thì tươi cười, cô xua xua tay nói: “ Được
rồi, nếu đã vậy thì ở đây cũng đâu cần mọi người nữa đúng không. Đừng ở
đây bàn tán chuyện ra vô nữa, cơm sáng của vương gia cứ để Phiên Vân
công tử lo là được rồi.”

“ Hừ… thật không hiểu nổi mà.”

“ Lưu đại thẩm đừng giận, cứ đi làm những việc khác trước đi được
không.” Thúy Ngân đẩy được mấy người bọn họ đi xong lại nhìn vào bên
trong bếp, thấy một mình Phiên Vân loay hoay trong đó mới chủ động đi
vào: “ Phiên Vân công tử, người dậy thật sớm. Nghe nói công tử làm cơm
sáng cho vương gia, có cần ta giúp gì không?”

“ Thúy Ngân?” Phiên Vân lấy ấm nước trên bếp xuống, y nhìn thấy Thúy
Ngân thì nói: “ Không sao, đều xong cả rồi. Ngươi giúp ta phá nước ấm
vào bồn là được, một lát vương gia cũng cần dùng tới.”

“ Được.” Thúy Ngân thấy mấy người kia vừa rồi đứng đông như vậy mà
chỉ biết lắm miệng, từ đây đến Cẩm Phong Vi phải đi mất một đoạn xa bọn
họ lại không ai chịu giúp. Cô lên tiếng: “ Mấy việc này công tử nên để
hạ nhân làm thì hơn, vương gia chắc sẽ không vui nếu biết được đâu.”

Phiên Vân mỉm cười nói: “ Ta đã quen rồi, bây giờ nếu chỉ ngồi không thì cũng không có gì khác để làm, sẽ cảm thấy buồn chán.”

“ Quen?” Thúy Ngân hỏi lại: “ Công tử trước đây đều làm những việc này sao?”

“ Có nhiều chuyện vẫn là không tiện kể với ngươi, lần sau mới nói đi.”

Phiên Vân khiêng hai thùng nước, cùng với Thúy Ngân trở về Cẩm Phong
Vi. Y còn cho rằng Ngôn Phong vẫn còn ngủ, nhưng không ngờ vừa bước vào
cửa đã nhìn thấy hắn ngồi trên ghế vẻ mặt khó xem nhìn mình: “ Vương
gia, người dậy rồi.”

“ Ngươi đang làm gì?”

Thấy mắt hắn liếc đến hai thùng nước trên tay mình, Phiên Vân vội bỏ
xuống rồi nói với Thúy Ngân: “ Giúp ta mang mấy thùng này đều đổ vào
trong bồn phía sau đi.”

“ Vâng.” Thúy Ngân nhanh tay đổ hết nước vào bồn xong lại lập tức mang cả bốn thùng nước bên này ra ngoài.

Phiên Vân lúc này nhìn tới Ngôn Phong vẫn chẳng thấy hắn muốn nói cái gì, y thở dài một hơi rồi đi tới ngồi đối diện với hắn: “ Vương gia lại làm sao vậy?”

“ Nhưng việc này về sau không cho phép ngươi đi làm nữa, ta nói đêm qua ngươi đều quên cả?”

“ Không làm nữa thì không làm nữa.” Phiên Vân mỉm cười: “ Chỉ có cơm
và thức ăn ta cũng đều đã nấu cả rồi, vương gia người cũng không muốn ăn sao?”

Ngôn Phong im lặng nhìn vẻ mặt tỏ ra vô tội của Phiên Vân, hắn còn
muốn tức giận nhưng cuối cùng vẫn bị y làm cho không thể giận nổi. Hắn
đột nhiên đứng lên kéo lấy Phiên Vân, ép y nửa người nằm trên mặt bàn.
Ngôn Phong nhếch môi nói: “ Ngoan ngoãn ở yên một chỗ cho ta, nếu còn
không nghe lời lần sau đừng nghĩ đến ta sẽ ngừng lại nửa chừng như vậy
nữa biết chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui