Đã khoảng mấy ngày rồi Emma chưa gặp Aurora, nàng không đến trường, gọi điện không được, skype cũng không online, hôm nay thì Emma chịu hết nổi, đành đi đến nhà nàng đập cửa rầm rầm.
Aurora để mặt mộc ra mở cửa.
"Bồ đang ngủ đông đấy à?" Emma đóng cửa lại, cởi giày cao gót.
Cô đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh lấy bình nước mát ra uống ừng ực: "Khát chết mất."
Aurora vò vò đầu: "Hồi trước lúc Ruby còn ở chỗ mình, mình chưa làm xong luận văn, mấy ngày nay đang vội vàng viết đây."
Emma liếc mắt nhìn nàng ngồi xuống cạnh chiếc laptop, đóng lại nắp bình nước: "Ồ, mình tưởng bồ đóng cửa ở nhà vì muốn tránh ai đó."
Aurora vừa đánh được vài chữ, nghe thế động tác liền khựng lại.
Emma đi tới cạnh nàng, nhấc tay nàng lên nhìn: "Quả nhiên là chơi lớn, viên kim cương to như này, sau khi ly hôn bồ vẫn giữ lại dùng được, nữ ma đầu thật sự quá hào phóng."
Sắc mặt Aurora cứng lại, nhìn chằm chằm màn hình laptop, quên mất vừa định viết gì ra.
"Này, rốt cuộc là như nào?" Emma dán lại, ôm lấy cổ nàng.
Aurora đẩy tay bạn ra, thở dài một tiếng, gập laptop lại: "Không có gì, chưa viết xong luận văn nên...hơi buồn bực."
Còn chưa nói hết, Emma lại ôm cổ nàng: "Haha, bồ không cần lấy cớ qua loa, không gạt được mình đâu."
Động tác Aurora cứng đờ, cũng không nói lời nào, ngồi yên để mặc bạn mình ôm.
Emma thấy bọng mắt nàng hơi thâm, môi không đánh son có chút nhợt nhạt.
Nửa ngày sau mới thấy Aurora mở miệng nói nhỏ: "Emma, mình nghĩ, hình như mình đã có cảm giác không nên có với chị ấy..." Tiếng nói nhẹ nhàng như mây khói, tựa như thổi một hơi liền bay mất.
Emma nhíu mày: "Cái gì gọi là cảm giác không nên có?"
Aurora rũ mi nhìn xuống đất, cắn cắn môi: "Mình có nghe lời bồ, mình luôn luôn tự nói với bản thân những gì chị ấy làm đều là giả, chính là mình...dường như mình càng ngày càng không thể tự thuyết phục bản thân nữa..."
Emma ngạc nhiên: "Aurora..."
"Hình như mình thích chị ấy rồi." Aurora thở dài, che mặt cười khổ.
"Có thể không phải đâu.
Aurora, bồ rất yêu quý Nana của mình, cực kỳ yêu thương.
Bồ luôn không thể chấp nhận được bà ấy đã ra đi, có lẽ là do bồ có một loại cảm giác ỷ lại với những người phụ nữ lớn tuổi chăng?" Emma thử giải thích.
Aurora lắc đầu một cái: "Mình cũng từng tự hỏi bản thân rồi.
Nhưng là, không phải chỉ có ỷ lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy đã có một cảm giác đặc biệt, mình không sợ chị ấy, đến gần chị ấy sẽ căng thẳng, nhưng dù căng thẳng vẫn rất muốn đến gần, muốn nói chuyện với chị ấy, muốn ở bên cạnh chị ấy thật nhiều..."
Emma bỗng nhớ tới cái gì: "Chờ đã, lúc ở bữa tiệc lần trước, có phải chị ta hôn bồ?"
Biểu cảm Aurora hơi khựng lại, một mạt đỏ ửng dâng lên: "Cái đó là do góc độ thôi, không hôn đến đâu..."
"Không phải hôn môi sao?"
Aurora lắp bắp: "Kh...không có." Nàng giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào khoé miệng: "Là chỗ này."
Khoé miệng Emma phối hợp: "Được rồi."
"Cả chỗ này..." Aurora thẹn thùng chỉ tiếp xuống cằm.
Emma ném một cái gối vào người nàng: "Bồ đúng là hết thuốc chữa...hôn khoé miệng thôi cũng đỏ mặt như vậy.
Nếu chị ta hôn thật...bồ còn không phải ngất luôn rồi."
Aurora đón được cái gối, vùi mặt vào trong nó: "Chết thôi..."
Emma đứng lên đi qua đi lại: "Cho nên bồ tự nhốt mình trong nhà trọ để kiềm chế tình cảm đấy à?"
Aurora: "Chỉ là mình không biết phải làm sao bây giờ."
Emma đứng lại nhìn nàng: "Vậy ngày nào bồ còn không biết liền tiếp tục giam mình trong nhà ngày đó à? Ngoài kia đều đang bàn luận về tin tức hai người đính hôn đó.
Internet bùng nổ phải điên rồi, bồ biết không?"
Sắc mặt Aurora ảm đạm.
Emma nhíu mày: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Aurora khó nói: "Mình cũng không biết sao lúc đó lại thấy rất ấm ức? Bồ nói xem thật sự chị ấy chỉ diễn trò thôi sao? Liệu có chút khả năng nào không, dù nhỏ thôi, là...chị ấy cũng thích mình?"
Emma thở dài trong lòng, nhìn bạn thân nhất của mình, ánh mắt long lanh của nàng nhìn mình chằm chằm, dường như muốn có một đáp án khẳng định từ mình, chính là, bản thân Emma cũng không thể tuỳ tiên nói gì.
"Ừ thì, thẳng thắn mà nói, mình không biết được.
Bồ cũng thấy đó, chị ta khó đoán như vậy, hơn nữa chị ta còn là bạn gái cũ của ba bồ..."
"Ừ, mình biết." Aurora lại vùi mặt vào gối.
Loại cảm giác vừa vui vừa chua xót này, trạng thái lo được lo mất này thật sự quá dằn vặt người mà.
"Bồ chú ý chuyện đó sao?"
"Mình không nên chú ý, đó là chuyện rất lâu rồi, lúc đó mình còn chưa sinh mà..."
"Thật sao? Bồ nghĩ chút coi, nhỡ hai bọn họ từng làm chuyện rất thân mật, từng ân ái giao triền..."
Aurora che tai, dồn lực ném chiếc gối vào bạn mình: "Bồ làm gì thế hả!!!"
"Mình là đang giúp bồ đó!"
Aurora quả thực muốn khóc: "Không cần bồ nữa."
Emma đi tới: "Nhìn xem, bồ là đang tự làm khổ mình đó.
Bao nhiêu gã theo đuổi bồ, bồ lại chỉ nghĩ đến Phillip, coi như ở bên hắn cũng tốt, nhưng mà rồi lại không.
Nếu như bồ nói bồ thích con gái, mình đảm bảo cực kì nhiều người sẽ theo đuổi bồ.
Nhưng bồ lại thích bạn gái cũ của ba mình.
Nói xem..." Emma cầm gối đặt xuống "...có phải thực quá ngốc rồi hay không chứ?"
Aurora che mặt lại, giấu đi viền mắt đỏ bừng của nàng.
***
"Moore, ngày kết hôn là cô chọn hay tôi chọn đây?" Stefan trước mặt vẫn là dáng vẻ khiến người ta căm ghét.
Tuổi thật của hắn là hơn bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt nên nhìn như mới hơn ba mươi, ánh mắt màu nâu, mặc âu phục Armani, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
(*)bản gốc là 人模人样: ý mỉa mai, đề cập đến một người có cách cư xử và thái độ không giống với vẻ ngoài của anh ta.
Nhìn giống người nhưng lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi vô nhân tính.
Maleficent trả lời: "Không cần anh quan tâm."
Stefan cười một tiếng: "Sao lại không cần tôi quan tâm, chúng ta sẽ sớm trở thành người một nhà mà."
Maleficent khinh bỉ nhìn hắn một cái, khẽ xì một tiếng.
"Tôi cảm thấy hôn lễ phải tổ chức càng long trọng càng tốt.
Cần phải mời các nhân vật quan trọng nhất trong các giới, mọi người đều chứng kiến, chuyện này sẽ có lợi cho cả hai tập đoàn, đúng không?"
"Đây là hôn lễ của con gái anh, không phải của anh."
"Cô nghĩ tôi không biết là hôn lễ của con bé chắc.
Mấy ngày nay gọi điện cho nó mà nó không thèm nhấc máy, đến nơi ở gõ cửa cũng không thấy, hừm, đứa nhỏ này thật sự khiến người khác không bớt lo lắng được."
Maleficent hơi khựng lại nhưng không ai nhận ra, ánh mắt nổi chút sóng lớn xong lại khôi phục trạng thái thờ ơ: "Hôn lễ này, tốt nhất anh đừng có nhúng tay, anh có thể đi rồi."
Mặt Stefan cứng đờ, trừng mắt với người ngồi đối diện, hiện giờ cô quả thật khác thời mười tám tuổi cùng hắn yêu đương.
Khi đó cô để tóc ngắn, cố ý nhuộm da nâu, trên người đầy hình xăm, trốn học, đánh nhau, vừa mạnh mẽ lại hăng hái.
Bọn họ bên nhau hai năm.
Sau khi chia tay hắn không còn nghe được tin tức gì từ cô, chỉ là tình cờ nghe được hình như cô đỗ vào khoa MBA của Harvard, lúc đó kinh ngạc đến đơ người, đó là khoa kinh tế điểm cao nhất mà.
Chính hắn cũng vì trở thành con rể nhà Woodsen mà không thể không cắn răng liều mạng học tập phát triển.
Thua người không thua trận, còn chưa chắc cô tốt nghiệp được mà.
Hắn đương nhiên có sự khác biệt, kiểu gì cũng sẽ được vào tập đoàn Woodsen làm việc.
Lần sau gặp lại, đã là sáu bảy năm sau, trong một buổi tiệc rượu, nếu không phải cùng tên, hắn sẽ hoàn toàn không nhận ra cô.
Làn da màu mật ong, tóc dài màu nâu, váy dạ hội màu đen tôn lên khuôn mặt gợi cảm lạnh lùng.
Quả thực khác biệt một trời một vực.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt màu xanh lục mang theo lạnh lẽo nháy mắt phóng đến, nhưng vẫn mỉm cười, câu nói đầu tiên cất lên chính là: "Tôi tưởng anh sẽ đổi họ sang Woodsen cơ."
Độc ác, nhất châm kiến huyết.
(*) Nhất châm kiến huyết - 一 針 見 血 : Một câu ngắn mà chỉ được chỗ quan trọng nhất.
Quả nhiên sau đó, cô trở thành "Nữ ma đầu phố Wall", "Moore The Devil", mọi người đều muốn nghe ngóng gì đó từ cô.
Đương nhiên, thành tựu của cô cũng làm cho người ta sợ hãi.
Tạp chí The New Yorker, Tạp chí Kinh tế toàn cầu - The Global Finance, Forbes, cách một khoảng thời gian chắc chắn sẽ có tin về cô, công ty "The Moores" cũng đứng vào danh sách các công ty mạnh hàng đầu.
Tài sản ròng cá nhân ước tính hơn 500 triệu dollars Mỹ.
Lúc trước hắn chia tay cô vì lí do gì chứ, giờ gặp lại càng sẽ tàn nhẫn khiến hắn mất mặt.
Tuổi càng tăng, khí chất lạnh lẽo trong trẻo khi còn trẻ đã lắng đọng thành sự lạnh lùng mê hoặc, dung nhan không hề già đi, thậm chí càng thêm...
Hắn nhìn chằm chằm vóc người thon dài gợi cảm, đôi môi đầy đặn, da thịt không chút tì vết, cổ họng hắn nuốt xuống, nói: "Moore..."
Maleficent cười lạnh một cái, không hề che dấu vẻ căm ghét: "Anh cần tôi gọi bảo vệ đưa đi một đoạn không? Hay để tôi tự mình ném anh ra?"
Stefan giật mình, tức giận đứng dậy, đi ra cửa rồi mới nhớ tới gì đó, xoay người nói: "Moore, cô với Aurora...!Tuy rằng con bé sẽ kết hôn với cô, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô hẳn sẽ không đối với con bé..."
Đôi mắt Maleficent hẹp dài sâu thẳm chớp một cái, khoé môi cong lên một độ cong khiêu khích: "Tôi như nào?"
Trong lòng Stefan do dự, vụ sinh nhật tiệc rượu, pháo hoa các thứ xa xỉ bị truyền thông tung hô lên trời, cả viên kim cương xanh 5 carat kia, khiến người ta có cảm giác cô có ý đồ riêng.
"Hiện tại mới nhớ mình là một người cha à?" Giọng cô đầy trào phúng.
Stefan lặng vài giây, trước khi đi vẫn nói: "Dù sao tôi cũng vẫn là ba Aurora, chuyện đó không thay đổi được.
Tôi hy vọng cô sẽ không vì thù oán cũ mà trút lên người con bé.
Tôi cũng không hề muốn nó bị thương tổn gì."
"Stefan!" Maleficent ở sau lưng hắn lạnh lùng mở miệng: "Trong mắt tôi, anh không là gì ngoài một thằng ngu cả.
Anh không có tư cách nói tôi phải làm gì.
Tốt nhất là anh nên cách xa con gái mình xa nhất có thể.
Cô bé không cần anh phải bận tâm."
--------------------------------
Ai ui, dạo này bận quá trời bận.
Công ty nhiều việc, về nhà mình vẫn phải làm thêm tối cho nên lơ là edit truyện.
Nhưng mình không bao giờ drop nhé, cả ba bộ luôn.
Chỉ là sẽ lâu ra chương hơn.
Thật lòng xin lỗi mọi người.
Ban đầu edit chỉ là do sở thích cá nhân mà giờ được mọi người ủng hộ quá lại không thể đăng chương mới thường xuyên được.
Thật tội lỗi.
Mọi người ở nhà tránh dịch, giữ gìn sức khoẻ nhé! Việt Nam sẽ vượt qua đại dịch! Cố lên nha!
Cảm ơn rất nhiều vì đã ủng hộ truyện mình edit.
13/04/2020