Người ta thường nói , tình yêu đẹp nhất là tuổi 17.
Cái tuổi với những rung động đầu đời , nếu có duyên có phận sẽ sánh bước bên nhau tới trọn đời , còn nếu có duyên không phận thì những cảm xúc trong sáng lần đầu sẽ không quên suất một đời .
.............
Trương Vân Hy cô bé 17 tuổi xinh xắn , đáng yêu vai mang ba lô đang đi học về , trên con đường thanh vắng , cách xa ở bụi cây có bóng ai hình như đang nằm bất động ở đó .
Cô bé ấy lật đật hốt hoảng chạy đến thật nhanh , dùng ánh mắt to tròn quan sát phát hiện người đàn ông bị thương , đủ vết tích trên người .
- Anh gì ơi , có sau không ?
Trương Vân Hy lay lay người đàn ông nằm bất động không lên tiếng , liền chạy về báo ba mẹ .
- Mẹ ơi , có người bị thương nằm ở bụi cây ngoài kia .
Thấy con gái hoảng hốt bà cũng chạy theo cô bé .
Mẹ Trương lật người thanh niên , máu me bê bếch vô cùng , liền đưa thanh niên đó vào bệnh viện gần nhất để cấp cứu .
Thật ra gia đình cô bé chỉ mới dọn tới đây một thời gian , vì để thuận tiện cho công việc của hai vợ chồng .
Ba Trương thì làm việc cho nhà nước , còn mẹ thì làm giáo viên.
Là gia đình viên chức bình thường , họ mua căn nhà trệt gần khu này.
Căn nhà tuy không lớn lắm nhưng tiện nghi , thoáng mát .
Cửa phòng cấp cứu đã sáng được hơn hai tiếng đồng hồ , cô bé ngồi bên cạnh mẹ thể hiện ánh mắt lo âu .
- Mẹ , anh ấy có sau không ?
Người mẹ hiền từ hôn lên trán con gái .
- Mẹ cũng không biết , chắc cậu ấy cũng gần ra rồi .
Vừa nói dứt lời cửa phòng cấp cứu mở ra , cô y tá bước ra
- Chị là người nhà bệnh nhân bên trong à ?
Mẹ Trương ấp úng
- Tôi ...!à phải ..tôi là người nhà .
- Bệnh nhân rất may được đưa cấp cứu kịp thời , hiện đang hôn mê chúng tôi sẽ chuyển anh ta đến phòng hồi sức.
Mời chị đi đóng tiền viện phí .
- Được , cảm ơn cô .
Đã qua một ngày cậu thanh niên cũng chưa tỉnh lại , người quấn đầy băng gạc từ vai cho tới bụng , thân thể ốm cao , làn da màu đồng nhưng săn chắc vô cùng.
Tuy đã hôn mê nhưng khuân mặt kia vẩn hiện lên nét khí phách , ngạo mạng .
Ba mẹ Trương đứng ở hành lang , khuân mặt trầm ngâm .
Mẹ Trương lên tiếng ,
- Bây giờ chúng ta không biết nhà cậu ấy ở đâu , để báo lại cho gia đình đây anh .
- Anh cũng không biết , thôi chờ cậu ấy tỉnh dạy chắc sẽ nhớ ra lúc đó tìm cũng không muộn.
Chúng ta vào thôi để con gái trong đó một mình .
Trong căn phòng trắng toát , toàn mùi thuốc khử trùng.
Vân Hy ngồi chống cằm quan sát cậu thanh niên nằm trên giường bệnh kia , dùng ánh mắt non nớt mà đánh giá qua một lượt.
Hay là anh ấy gây tội với ai nên mới bị chém ra nông nổi này.
Ừm nhưng mà trong anh ấy rất giống con của nhà giàu quá ...
Lúc này ngón tay của người thanh niên động nhẹ , Vân Hy lanh mắt phát hiện ra định chạy đi kêu bác sỹ vừa lúc ba mẹ cũng bước vào .
- Ba mẹ , hai người nhìn đi.
Hình như ngón tay của anh ấy đang cử động ?
Ba Trương lúc này nhìn theo hướng con gái chỉ , vội chạy đi tìm bác sỹ .
Ánh mắt nặng trịch mở từ từ , nhìn căn phòng trắng sát cũng biết là mình ở đâu.
Nhóm người chòm dạy , người thanh niên nhăn mặt vì hơi đau .
Ba Trương lúc này đi tới đỡ cậu ta dựa vào thanh giường , để cho bác sỹ kiểm tra qua một lượt .
- Cậu ấy đang dần hồi phục không có gì đáng kể , hằng ngày chúng tôi sẽ rửa vết thương cho cậu ấy .
Bạch Nghiêm nhìn một nhà ba người đứng ngó mình một cách bất động kia .
- Cảm ơn cô chú đã cứu cháu .
Lời nói phá tan không khí im ắng nảy giờ
- Cháu cảm thấy thế nào ,
- Cháu không sau
- Gia đình cháu ở đâu để chú liên lạc ?
- Cháu sẽ tự khắc liên lạc với họ , chú cho cháu ở nhà chú dưỡng thương một thời gian được không ?
Ông bà Trương bất ngờ với lời nói của cậu ta , lời nói khá rõ ràng ý nghĩa , như vừa xin phép cũng vừa ra lệnh .
- Mà cháu tên gì , không phải cháu là xã hội đen đấy chứ .
- Cháu tên Bạch Nghiêm , cháu chỉ xin ở đây để dưỡng thương , cam kết sẽ không có bất kỳ nguy hiểm , liên luỵ nào đến với gia đình cô chú .
- Được , khi nào xuất viện chú sẽ đưa cháu về nhà chú .
- Cảm ơn cô chú .
Tuy chỉ là thanh niên trạc tuổi 23 nhưng lời nói khí phách của cậu ta khiến người đối diện phải è dè , kiêng nể một chút .
Nhìn qua cô bé Vân Hy bên cạnh , Bạch Nghiêm liền bị cô bé thu hút , đôi mắt to tròn , miệng nhỏ đỏ xinh , khuân mặt thanh tú , non nớt vô cùng.
Bạch Nghiêm mỉm cười nhìn Vân Hy .
- Con gái chú à , rất xinh đẹp .
- Cảm ơn cháu , con bé chỉ mới 17 tuổi .
............
Mỗi ngày sau khi đi học về , Vân Hy sẽ thay mẹ đem cháo vào cho Bạch Nghiêm.
Cô bé không hề sợ Bạch Nghiêm mà còn chủ động nói chuyện với cậu một cách rất vui vẻ .
Bạch Nghiêm đang hồi phục rất tốt , vết thương đã khô lại , chỉ chờ bác sỹ cắt chỉ rồi cho xuất viện.
Ngày nào anh nghe cô bé kể chuyện ở trường một cách háo hức , đôi mắt diệu dàng quan sát cô bé , luôn kiêng nhẫn nghe hết những gì cô bé kia kể lại mà không hề tỏ vẻ chán ghét hay phiền toái ..