Đôi má của Ngu Linh Tê đỏ bừng vì rượu, nhưng đôi mắt nàng lại trong sáng hơn bao giờ hết.
“Ăn xong rượu và đồ nhắm này thì về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
”Ngu Linh Tê nói: “Đừng quét tuyết trong sân nữa.
”Ninh Ân tưởng nàng lại đuổi hắn đi, nên nhanh chóng ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc giống như hoảng sợ.
Ngu Linh Tê đứng dậy, nhìn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa tiêu tán trên bầu trời đêm xa xa, cười tủm tỉm nói: “Sau này có rất nhiều thời gian, nói không chừng ngươi còn hữu dụng với ta đấy?”Nghe thấy ý của nàng, vẻ hoảng sợ trong mắt Ninh Ân tan biến, đứng dậy giật giật hầu kết: “Ý của tiểu thư là! ”“Đúng vậy, ta có thể giữ ngươi lại.
”Ngu Linh Tê nhìn vào mắt hắn và trả lời: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
”Ninh Ân lập tức nói: “Ta nguyện ý làm bất cứ việc gì cho tiểu thư.
”Ngu Linh Tê hé môi muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì, chỉ nhấc chiếc đèn lồng đặt trên phiến đá xanh trước bậc thềm rồi đi thẳng về phía sương phòng.
Dưới hành lang, người thanh niên cúi đầu đứng rất lâu.
Cho đến khi nhìn ngọn đèn của nàng khuất sau cánh cổng tròn, hắn mới đứng thẳng người ngồi xuống, nhấc bình rượu Đồ Tô còn ấm trên bàn thức ăn lên, rót một ly.
Ninh Ân cầm ly rượu lên nhưng không uống, mành trúc che khuất vẻ mặt của hắn.
Gió nổi lên, mành trúc lay động, tạo ra gợn rượu phản chiếu làn môi mát lạnh và cong nhẹ của người thiếu niên như một thợ săn.
“Chỉ cần ở lại thì làm sao đủ?”Tiếp theo, hắn cần có được sự tin tưởng của nàng, gần nàng, quang minh chính đại mà công khai tình cảm đã ngủ đông bấy lâu nay!.
Trở lại sương phòng, Ngu Linh Tê dựa vào cửa thở dài nhẹ nhõm.
Hồ Đào đặt chiếc đèn lụa lên bàn rồi lại thắp sáng chân đèn, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của chủ tử, liền không nhịn được nhiều chuyện: “Tiểu thư, nhà ta tuy làm ăn lớn, có hàng trăm nô bộc cũng có thể nuôi nổi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một tên ăn mày lang thang vô danh tiểu tốt, người chữa trị vết thương cho hắn còn không nói, còn chiêu mộ hắn vào phủ, có phải là quá tốt bụng và bốc đồng rồi hay không?”Ngu Linh Tê cũng cảm thấy rằng nàng đưa ra quyết định này rất vội vàng, nhưng nàng không hối hận.
Mặc dù nàng đã giải quyết được nguy cơ trước mắt của Bắc Chinh, nhưng cha và huynh trưởng vẫn chưa thể tìm ra kẻ đứng sau cái bẫy.
Bất kể kẻ địch là ai, cũng không thoát khỏi một người quyền cao chức trọng, thậm chí có thể là người của hoàng tộc! Đó là người mà Ngu Linh Tê không thể động đến, vì vậy cách tốt nhất là thừa dịp bây giờ Ninh Ân gặp nạn, âm thầm bồi dưỡng hắn.
Đợi hai ba năm sau hắn quyền khuynh thiên hạ, có thể trở thành chỗ dựa của Ngu gia, diệt trừ những kẻ phản bội ẩn phía sau màn.
Vấn đề duy nhất là nàng hiểu Ninh Ân quá rõ.
Ngay cả khi bây giờ hắn biểu hiện hiền lành và vô hại, Ngu Linh Tê không thể quên tính khí tàn bạo chỉ mang thù không báo ân của hắn ở kiếp trước.
Người như vậy chắc chắn là một lưỡi dao cực kỳ nguy hiểm, có thể làm tổn thương cả người khác và chính mình.
Nếu không cẩn thận, nàng sẽ thua hết cả bàn cờ.
Làm thế nào để Ninh Ân thay đổi tính tình một chút, chấp nhận lòng tốt của Ngu gia chính là vấn đề khó khăn nhất đối với Ngu Linh Tê lúc này.
“Nếu đã nhận lời hắn rồi, thì đi một bước tính một bước vậy.
” Ngu Linh Tê gọi Hồ Đào đến bên cạnh dặn dò: “Đổi người đó đến một căn phòng sạch sẽ thông thoáng hơn, không cho phép hắn đến tiền viện, không cho phép bất cứ ai sai bảo hắn làm việc bẩn thỉu nặng nhọc.
Ngoài ra, nếu cha và huynh trưởng hỏi, ngươi nói rằng ta giữ hắn ở lại để nuôi con mèo cho ta.
”Hồ Đào vâng lời: “Nô tỳ hiểu rồi.
”Qua năm mới, vết thương của Ninh Ân gần như đã lành hẳn.
Ngu Linh Tê còn chưa nghĩ ra nên đi bước tiếp theo như thế nào, chỉ đơn giản để hắn ngây ngốc ở hậu viện, lấy một phần tiền tiêu vặt hàng tháng để nuôi hắn, để hắn thay mình chăm sóc con mèo nhỏ Hoa Nô.
Suy nghĩ này đã hơn nửa tháng trôi qua.
Khi định thần lại thì tuyết đã tan và mùa xuân đã bắt đầu, khoảng chục cây đào trong vườn đang run rẩy khoe nụ mới.
Đường công phủ đưa thiệp mời đến, mời huynh muội Ngu gia bảy ngày sau cùng đi đạp thanh săn thú núi Quy Vân ở ngoại thành.
Kiếp trước Ngu Linh Tê bị nhốt ở Triệu phủ và Vương phủ trong nhiều năm, kiếp này trọng sinh lại một lần đã bị việc Bắc Chinh của cha và huynh trưởng thêm chuyện của Ninh Ân làm xao nhãng, không có thời gian ra ngoài du ngoạn và thư giãn, được bạn tốt mời tất nhiên dốc hết sức lực muốn đi.
.