Gả Cho Nhân Vật Phản Diện


Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi cơn gió lạnh ẩm ướt.Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức.

Trong vô thức khi di chuyển cơ thể thì nàng lập tức nghe thấy tiếng đá vụn bên cạnh lăn lốp bốp xuống khe sâu.Ngu Linh Tê hoàn toàn tỉnh táo, nàng nín thở cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích.Đây là một vách đá ở giữa vách núi, rộng không quá bốn thước dài hơn nửa trượng, tạo thành một cái hố nhô ra phía ngoài.

Trên đỉnh đầu có một cây thông già hình nửa vòng cung nối dài, mật độ dày đặc che khuất tầm nhìn phía trên, nàng không biết khoảng cách từ đây tới rừng cây trên đỉnh núi là bao xa...Mà bên dưới, lại là một vực thẳm sương mù không thể nhìn thấy tận cùng.Nếu nàng hơi không cẩn thận rơi xuống thì nhất định là thịt nát xương tan.Quay đầu lại nhìn, Ninh Ân còn đang nằm bất tỉnh bên cạnh nàng, hai mắt hắn nhắm nghiền.Ngu Linh Tê nhớ lại khi nàng rơi xuống vực thì Ninh Ân đã kịp đuổi theo, bay tới bắt lấy người rơi từ lưng ngựa xuống vách núi là nàng.Hắn không nói lời nào mà chỉ nắm chặt cổ tay của nàng, cái tay còn lại không ngừng leo lên chà xát vào tảng đá dựng đứng lởm chởm gồ lên trên vách núi, mang theo vết máu chảy ròng ròng.Cuối cùng, hắn leo lên cây thông núi mọc lung tung vặn vẹo, giảm tốc độ rơi xuống của hai người.Trước khi thể lực của mình cạn kiệt, hắn dùng sức ném mình và Ngu Linh Tê lên bề mặt tảng đá miễn cưỡng có thể dung thân này.Hắn vẫn đang hôn mê, mặt úp xuống dưới, nửa chân treo ở bên ngoài tảng đá, chiếc áo choàng xộc xệch bị gió núi thổi bay phấp phới có nguy cơ ngã xuống bất cứ lúc nào.Còn chưa kịp do dự thì Ngu Linh Tê đã vội vàng quỳ gối nghiêng người, dùng hết sức lực toàn thân lôi chàng thiếu niên gầy gò nặng nề lên, xê dịch vào trong vách đá cheo leo.Dùng sức lật người Ninh Ân lại, Ngu Linh Tê mới phát hiện trên xương mày hắn có vết sẹo nhỏ, bàn tay trái năm ngón của hắn huyết nhục mơ hồ, có lẽ là do lúc nãy khi bị rơi xuống hắn cố tìm chỗ bám víu gây ra.Bắt đầu từ khi gặp Ninh Ân, hắn vẫn luôn bị thương.Cho dù kiếp này có sự can thiệp của nàng thì hắn vẫn không ngừng bị thương.Kiếp trước không có ai chăm sóc, không biết hắn đã sống như thế nào.Giữa không trung gió rít thảm thiết, chân trời mây đen cuồn cuộn, trên đầu cây thông bị thổi tới ồn ào vang dội.Ngu Linh Tê cảm thấy rõ ràng rằng bộ phận cứng rắn nhất trong trái tim nàng đang mềm đi, tan rã và cuối cùng nước tràn thành lụt.Đôi mắt nàng hơi đỏ, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên gương mặt của Ninh Ân, khàn tiếng gọi: "Này, ngươi tỉnh lại đi...”Ngay khi đầu ngón tay nàng chạm vào mặt hắn, Ninh Ân đột nhiên mạnh mẽ mở mắt ra, con ngươi lạnh lùng cô quạnh như dã thú, bóng đêm tối đen như mực không thể phản chiếu một chút ánh sáng nào.Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt lãnh đạm như giếng cạn không có gợn sóng của hắn dần dần tập trung và rơi trên gương mặt tái nhợt lạnh lẽo của Ngu Linh Tê.“Tiểu thư.” Hắn lên tiếng gọi rồi ngồi dậy.Ngu Linh Tê nhìn của cánh tay trái của hắn với tư thế không tự nhiên mềm oặt vặn ngược ra sau và lòng bàn tay với vô số vết trầy xước, máu me đầm đìa.Đôi mắt nàng chìm xuống, lẩm bẩm nói: "Tay của ngươi...”Ánh mắt Ninh Ân nhìn theo ánh mắt của Ngu Linh Tê, rơi xuống cánh tay trái đang rũ xuống một cách vô lực của mình, sau đó nở nụ cười không tim không phổi: "Không có gì đáng ngại, chỉ là gãy tay mà thôi.”Gãy tay...!mà thôi?Hơi thở của Ngu Linh Tê bị chặn ở cuống họng, nàng run giọng nói: "Tên điên này, rốt cuộc ngươi có biết mình đang ở trong tình cảnh nào không?”Mặt Ninh Ân không chút cảm xúc, đưa lòng bàn tay lên trên khớp vai trái, dùng sức vặn một cái.Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc rợn cả tóc gáy, các khớp trật khớp đã được hắn nắn về chỗ cũ, dường như thể cơ hắn là một con búp bê gỗ có thể tháo rời."Ngươi.

.

.”Ngu Linh Tê nhất thời không nói nên lời, chàng thiếu niên trước mặt không có cảm giác đau đớn mặt mày lạnh lùng, ngược lại có vài phần giống kiếp trước.Nhưng Ngu Linh Tê cũng không cảm thấy sợ hãi mà thay vào đó là một chút buồn bã khó tả.Ninh Ân cố gắng cử động cánh tay trái của mình, thấy miễn cưỡng có thể sử dụng được thì nhìn quanh nói: "Tiểu thư, chúng ta đang bị mắc kẹt ở giữa vách đá, cách mặt đất khoảng hơn hai mươi trượng, không thể tránh gió và tránh lạnh, cũng không có nước và thức ăn...!“Hắn nhìn Ngu Linh Tê: "Người bình thường sau ba ngày sẽ chết.”Khi hắn nói tới từ "chết", giọng điệu của hắn không có chút gợn sóng hay sợ hãi nào, gần như chết lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui