Gả Cho Nhân Vật Phản Diện


Mưa liên tiếp bốn năm ngày, buổi chiều cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời, trời trong.

Toàn bộ hoa đào trong viện đều nở rộ, gió xuân thổi qua, mưa rơi tí tách, hương hoa ẩm ướt thoảng qua.

Quận chúa Thanh Bình Đường Bất Ly đã chuẩn bị hậu lễ, tự mình đến cửa xin lỗi, dẫu sao bạn tốt khuê các xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy trong chuyến vây săn ở Xuân Tiêu do nàng chủ trì lo liệu, đổi lại ai cũng sẽ áy náy tự trách không thôi.

“Tổ mẫu nổi giận, phạt ta quỳ ở từ đường, còn không cho ăn cơm, thật khó chịu!”Vừa gặp mặt Đường Bất Ly đã càm ràm khóc lóc kể lể, ôm lấy Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế, xin lỗi! Là ta quản thúc không nghiêm, hại ngươi rồi.

”“A Ly ngốc, đâu có liên can gì đến ngươi?”Ngu Linh Tê cười lấy ra một chút da hươu và kim chỉ từ trong tay, để tránh khỏi bị đâm vào bạn tốt liều lĩnh.

“Chuyện ngựa điên, tìm ra nguyên nhân chưa?”“Tiểu quận vương Nam Dương suýt bị thương, sao có thể không điều tra? Nói là cỏ có vấn đề, bên trong có chất độc khiến ngựa nóng nảy, theo ta thấy, chuyện này chắc là người Triệu gia làm.

”Suy nghĩ của hai người tình cờ trùng hợp, Ngu Linh Tê hỏi: “Ngươi nói sao?”“Trận vây săn đầu tiên, Triệu gia thu hoạch cuối cùng, ngày hôm sau vây săn, ngựa của mọi người đều trúng độc khó khống chế, chỉ có Triệu gia chuyển hướng suy tàn, thu hoạch được rất nhiều.

Ngoài bọn họ ra tay, còn có thể có ai khác?”Đương Bất Ly thuận tay cầm miếng bánh lê cắn, lòng đầy căm phẫn nói: “Đáng tiếc ta không có chứng cớ, hơn nữa không biết tại sao Triệu Tu kia lại ngã từ trên ngựa xuống, đến nay còn hôn mê, Triệu Ngọc Mính lại chỉ biết khóc sướt mướt, không hỏi được bất cứ điều gì….

”Nhớ tới nghĩa huynh muội Triệu gia vẫn sừng sững trên con ngựa điên ngày đó, Ngu Linh Tê rũ hàng mi dài xuống, ánh mắt sâu hơn một chút.

Kiếp trước không quá để ý, chỉ cảm thấy tâm tư của Triệu Ngọc Mính có lẽ không đơn thuần như vẻ ngoài của nàng ta.

Mà bây giờ xem ra, quả thực là như vậy.

“Không nói chuyện này nữa.

”Đường Bất Ly vỗ những mảnh vụn trên tay, cắt đứt suy nghĩ của Ngu Linh Tê: “Từ lúc vào cửa thì thấy ngươi đang khâu giày da hươu này, nhìn kiểu dáng là của nam nhân….

tặng ai vậy? Hứ, biết rồi nha, chẳng lẽ là Tiết Nhị lang?”Đường Bất Ly nghiêng người đến, cười không đoan chính: “Hắn chính là anh hùng cứu mỹ nhân, người đã ôm ngươi từ vách đá treo leo hiểm trở lên.

”Mối nguy ở Xuân Tiêu….

, dường như tất cả mọi người chỉ nhớ tới Tiết Sầm.

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Linh Tê khẽ mở, nhẹ nhàng cắn đứt chỉ thừa, thuận miệng cho có nói: “Lần trước săn được da hươu, cũng rảnh rảnh, luyện tập chút.

”Cũng may Đường Bất Ly cũng không phải là người tỉ mỉ, rất nhanh chuyển chủ đề: “Nửa tháng nữa chính là yến tiệc mùa xuân do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị, ngoài Vương hầu Thế tử, thái giám đích nữ chưa thành thân cũng nằm trong danh sách được mời, không biết bao nhiêu người nhân cơ hội này nhìn chằm chằm Tiết Nhị lang đây! Tuế Tuế ngươi chắc chắn phải trang điểm thật đẹp, để vượt xa họ!”Yến tiệc mùa xuân….

.

Ngu Linh Tê dừng một chút, ngược lại quên mất việc này.

Kiếp trước khi sống nhờ ở Triệu phủ, di phụ đã từng nhắc qua, yến tiệc mùa xuân này được gọi là yến hội, thật ra là vì hoàng thân quốc thích tuyển thê nạp phi.

Lúc đó di phụ đã muốn đưa nàng đến yến hội để dựa vào quyền quý, chỉ vì Ngu Linh Tê không theo, lo âu quá ngược lại lâm trọng bệnh, mới miễn cưỡng từ bỏ.

Đã là tuyển thê nạp thiếp vì hoàng thân, yến hội này, nàng vẫn là không đi thì hơn.

….

Sau bữa tối, giày da hươu đã được khâu xong.

Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, cho thị tỳ lui, mang theo đèn và cầm giày, một mình đi ra sau hậu viện.

Nếu sau này muốn dựa vào hắn, không thiếu được đưa ra một chút thành ý.

Phòng ở này của Ninh Ân rộng rãi hơn so với trước nhiều, cửa khép hờ, trong phòng mơ hồ lộ ra một ánh sáng vàng ấm áp.

Hắn còn chưa ngủ.

Ngu Linh Tê lặng lẽ tới, sợ đánh thức thị vệ ngủ say bên cạnh, hạ tay xuống gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Một chân vừa bước vào, nàng nâng đèn ngây người tại chỗ.

Bên cạnh bàn nến, Ninh Ân cởi y phục nửa bên trái, đang để trần ngực, cánh tay, thay thuốc băng bó cho vết thương chảy máu trên cẳng tay.

Ánh sáng ấm áp của ngọn nến chặn trên những đường cơ bắp cân đối sâu của hắn, không trắng lạnh như trước, ngược lại lộ ra sự ấm áp như ngọc.

Nếu như bỏ qua vết thương do dao chém dã man đó bên trên.

Thấy Ngu Linh Tê xông vào cửa, Ninh Ân chưa từng có chút lúng túng.

Hắn nghiêng đầu cắn một đầu băng gạc rồi thắt lại, y phục còn chưa mặc xong đã lộ ra nụ cười trước, giống như nhìn thấy nàng là chuyện cực kỳ vui, đứng lên gọi: “Tiểu thư.

”Ngu Linh Tê trở tay đóng cửa lại, hắng giọng nói: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?’ “Không đau.

” Hắn lắc đầu, trong đôi mắt đen có ánh sáng mờ nhạt không thể giải thích được.

Ngu Linh Tê không nhịn được, cong khóe môi.

Đặt giày da hươu lên bàn, nàng nói thẳng: “Cho ngươi.

”Ninh Ân sờ giày da hươu, ngón tay quấn băng gạc lướt qua từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu thư làm cho ta sao?”“Nhặt được ở trong nhà kho.

”Ngu Linh Tê không nhấc mắt, lạnh nhạt nói: “Thử xem vừa chân hay không.

”Nàng bảo Ninh Ân làm gì, Ninh Ân ngoan ngoãn làm cái đó, rất nghe lời.

Hắn thay giày, đứng dậy nhẹ nhàng đi hai bước.

“Rất vừa.

”Lúc ngẩng đầu, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn một chút, hỏi: “Nhưng tiểu thư, làm sao biết được kích thước giày của ta?”“…” Ngu Linh Tê suýt nữa sặc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui