Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

* Lời của tác giả: mình không edit nhá.

Yêu quái có lời:

Hộc máu, chương này vốn là nói là không còn kịp nữa đặt ra liền còn là công chúng miễn phí chương tiết, kết quả lại bị trực tiếp thiết trí thành V chương   ~ thấy qua thân môn ngàn vạn bề ngoài lặp lại mua a a a a ~

Sau lưỡng chương, một là ba điểm một khắc, một là ba giờ rưỡi, đúng giờ ban bố!

Không có theo dự tính thời gian ban bố, khiến các vị hôn chờ lời nói, yêu quái tự PIA đi điểu ~

Khác, dường như có cái gì căn cứ bình luận đưa phần chế độ, ta còn không có nghiên cứu triệt để, 8 qua, nếu như có hôn cảm giác hứng thú lời nói, có thể tận tình phát trường bình, ai đến cũng không cự tuyệt càng nhiều càng tốt hắc ~ ta sẽ không chút nào tiếc rẻ đưa phân tích!

——— —————— —————————

——— —————— —————————

Một tay Tống Tiểu Hoa cầm thuốc cho Lục Tử Kỳ, một tay cầm bánh ngọt vừa mua của Lục Lăng và mình, trong miệng ngâm nga điệu hát dân gian mới học được, lảo đảo đi trên đường cái, thỉnh thoảng cười vui vẻ đáp lại lời chào hỏi nhiệt tình của mọi người.

Mưa mặc dù đã ngừng, nhưng ban ngày vẫn âm u như cũ, kèm với những cơn gió lạnh làm mọi người có chút áp lực, nhưng tâm tình của Tống Tiểu Hoa như ánh nắng mặt trời rực rỡ chói lóa. Những điều này đều là công lao của cái áo bông vải mới tinh, chuyên dùng để giữ ấm, chống lạnh giữ nhiệt chống sét đánh.......

Lục Tử Kỳ nếu có thể để trong lòng chuyện này kèm theo hành động, như vậy chứng tỏ trong lòng đã có Tống Tiểu Hoa. Như vậy, cần gì lại so đo với sự nhớ nhung về người vợ đã chết kia?

Đúng là nam nhân chung tinh mới là nam nhân tốt, xuyên qua vậy mà có thể gặp được một kho báu hiếm có như vậy, đây chắc chắn là hậu quả của ông trời bị lừa đá, cần phải toàn tâm toàn ý giữ gìn, d.d,l.q,d phải là nâng trên tay sợ rớt  ngậm vào trong miệng sợ tan, phải che chở như là bộ ngực rộng lớn bao bọc tim gan mới được...... Sao lại thành như là người mẹ đối xử với con trai mình vậy...... Phụt......

Trong lúc Tống Tiểu Hoa vừa nghĩ vừa quẫn 囧, vừa quẫn 囧 vừa sung sướng trong phố xá sầm uất, thì nghe thấy những tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía bên trái, theo bản năng nàng vội vàng tấp vào ven đường để tránh, còn chưa đứng vững, thì có mấy tiếng kêu la truyền đến tai nàng, ngay sau đó xuất hiện một bóng đen ập tới trước mặt, nàng hoảng hốt, chân mềm nhũn, gọn gàng quăng cái ‘đại thí đôn’, bỗng nhiên thấy mặt đau nhói, cảm giác bị đau như hồi trung học đánh nhau bị cây chổi vỗ vào mặt......

Sau đó, nàng nhanh chóng được mọi người đỡ lên, đầu óc choáng váng nên không rõ rang tình hình đang xảy ra, chỉ còn lại những tiếng huyên náo trong tai: ‘ Lục phu nhân không sao chứ? ’‘ Lục phu nhân té có bị thương không? ’‘ Lục phu nhân có bị đụng vào không? ’‘ Lục phu nhân...... ’‘ Lục phu nhân...... ’ ong ong~~

"Những người vừa rồi là ai? Sao liều lĩnh như thế?"

"Nhìn trang phục chắc chắn là người Liêu."

"A, ta nhớ ra rồi! Dẫn đầu là cô gái ngày hôm qua đứng bên cạnh Lục Đại Nhân!"

"Chính là nàng là người cưỡi ngựa đụng vào Lục phu nhân!"

"Không phải nàng là công chúa Liêu quốc sao?"

"Đúng đúng đúng, ta cũng nghe nói như vậy! Thôi đi, sao bọn Liêu quốc không làm mưa làm gió ở nước chúng, ông có ở đây bọn họ, đang yên lành lại muốn đến Đại Tống để diễu võ dương oai?!"

"Thì thế! Theo ta, già trẻ Liêu quốc không có một ai tốt!"

"Không sai, Liêu chó!"

"............"

Người Liêu? Công chúa? Mẹ kiếp!

Tống Tiểu Hoa cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cái hình ảnh màu đen đó là ngựa, mà quét vào mặt mình chính là đuôi ngựa, đầu sỏ gây nên chính là cái cô công chúa chảnh đó.

Nữ nhân chết tiệt, nhất định là cố ý!

Đậu xanh rau má! Nếu phá dung mạo bà, hủy mặt bà, bà mà không chọc thủng mắt ngươi, nhổ sạch răng, chặt đứt tay chân thì bà không mang họ Tống! A...... Hình như nàng cũng không mang họ Tống...... D*D*L*Q*D Mặc kệ, tóm lại không làm cho ngươi đến mức mẹ ngươi cũng không nhận ra, bà đây lập tức tự sát tạ tội với trời! Thiện tai!

Tống Tiểu Hoa xoa cái mông bị tét thành tám mảnh đang nóng rát, những lời thô tục nhất đang cuồn cuộn như sóng lớn trong bụng nàng.

"Lục phu nhân, đồ của bà. May là nó được bọc kỹ càng, không có bị rơi rớt."

Ở bên cạnh đã có người nhặt hai cái bao giấybị văng ra xa và đưa cho nàng, dược liệu thì không có vấn đề gì, nhưng mấy khối điểm tâm nhất định là đã bị nát rồi.

Tạm thời Tống Tiểu Hoa không quan tâm đến những việc này, nàng vừa định túm lấy một người hỏi xem mặt của mình có rách hay không, thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên.

Trong nháy mắt, một con ngựa hí dài giơ hai chân trước lên, vừa vặn vững vàng dừng lại trước mặt nàng.

Người giục ngựa, mặc trang phục đỏ rực, tóc dài tới eo, mũ đẹp đẽ cao quý, ngọc bội đinh đương.

Thoáng nghiêng về phía trước, một tay cầm cương một tay vỗ vỗ con ngựa, nghiêng nghiêng mắt, liếc nhìn, giọng nói hơi khàn khàn  mang theo vài phần kiêu căng mấy phần khinh thường mấy phần giễu cợt: "Thì ra là muội muội, vừa rồi ta không nhìn thấy, như thế nào, không bị thương chứ?"

Gia Luật Bình cao chừng một thước bảy, ban đầu chỉ đứng với nhau Tống Tiểu Hoa phải nhìn từ dưới lên thì đã cảm thấy rất khó chịu, vậy mà  lúc này nàng ta ngồi trên lưng ngựa thì có vẻ từ trên cao nhìn xuống, coi như ngẩng đầu đến đứt cổ thì cũng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta.

Trong đầu Tống Tiểu Hoa cảm thấy muốn ói nhưng mình lại không thể nổi giận. Mà hai người có sự khác biệt về hình thể cùng với sự chênh lệch về thực lực, một mình đấu không những phải tạm thời lánh đi, ngộ nhỡ cãi nhau, gây phiền toái cho Lục Tử Kỳ thì thật không tốt.

Hít sâu, cúi đầu phủi bụi đất trên người, giống như không chút để ý nói: "Công chúa nên gọi ta là Lục phu nhân, hai chữ muội muội, ta không nhận nổi!"

Gia Luật Bình nghe vậy lập tức mày liễu dựng lên, nàng lại dám không nể mặt mình như thế.

Vốn định ở trên phố làm nàng khó chịu, cho nàng một bài học, giải tỏa một chút tức giận mà mình vừa mới nhận được từ Lục Tử Kỳ. Trên thực tế, cả người đầy bụi do ngã, trên mặt nàng sưng đỏ một mảnh, thật sự rất chật vật. Nhưng không ngờ, lại còn có thể bày ra dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti không sao cả, thậm chí còn dám trả lời như thế trước mặt mọi người.

Nữ nhân này, đến tột cùng là quá ngu, vẫn còn quá khinh người? Nàng chỉ làphu nhân Tri Huyện nho nhỏ, không có lai lịch bối cảnh gì, dựa vào cái gì dám kiêu ngạo cùng với Hưng Bình công chúa Đại Liêu?! dienĐànleQuýdon Dù là hoàng thân quốc thích Tống Triều thấy mình, cũng phải cung kính ba phần. Nàng thì coi là gì?

Là ỷ có Lục Tử Kỳ làm chỗ dựa sao?

Nhớ tới lời nói về làm thiếp, nhớ tới sự nhục nhã cùng với tự ái cùng kiêu ngạo đều bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, nỗi tức giận ở trong lòng cũng không thể át chế được nữa.

Lục Tử Kỳ ơi Lục Tử Kỳ, nếu là không tồn tại bia đỡ đạn là nàng, ta xem ngươi còn có lý do gì để từ chối?!

"Thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, cùng chúng ta cùng đi ra ngoài thành săn thú?"

Thời tiết chết tiệt này mà cũng có thể gọi không tệ? Mở mắt nói mò! Hơn nữa trời sắp tối, đi săn cái đầu ngươi ấy, nói là giết người trong đêm thì đúng hơn......

Tống Tiểu Hoa bĩu môi, lại động tới chỗ đau ở má, âm thầm hít hơi lạnh định mở miệng cùng phúng, quyền phát biểu đã rơi vào tay đối phương lần nữa.

Gia Luật Bình cũng không nhìn nàng, trực tiếp cất giọng làm ký hiệu với người hầu đứng ở phía xa: "Hai người các ngươi cưỡi cùng một ngựa, dắt con ngựa còn lại đến đây!"

Nhìn con ngựa khổng lồ ‘cộc cộc lộc cộc’ đi về phía mình,bắp chân Tống Tiểu Hoa như bị chuột rút.

So sánh với những con ngựa này thì những con ngựa ở trong trại ngựa trước kia, chúng chỉ có thể được tính là lũ lừa......

"Thế nào, không dám đi theo chúng ta, hay là......" vẻ mặt nhạo báng của Gia Luật Bình thêm mấy phần: "Hay không cưỡi ngựa?"

Coi như nơi đây tiếp giáp cùng Liêu, phong tục của người dân có nhiều chỗ tương tự, cưỡi ngựa đối với đại đa số người chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng đại đa số là nam nhân, có mấy cô con gái con nhà bình thường biết cưỡi ngựa đi tán loạn trên đường? DiễnDanLêQuyĐôn Thật coi đây là ở tron phim võ hiệp, chỉ cần là người sống thì có thể nhảy tót lên ngựa chạy mất tăm như một làn khói hở?......

Nhưng trước mắt sao có thể chủ động thừa nhận mình yếu thế? Cùng lắm thì cắn răng một cái, nhắm mắt nhắm mũi liều mạng!

Nhưng con ngựa cao to này có vẻ không kiên nhẫn cùng với khinh bỉ, nhìn nó phun khí ra khỏi mũi, nó còn dậm dậm chân trên mắt đất tạo thành cái hố nông nông, nếu nó không thích rồi ném mình xuống đất, kéo rê một đoạn lại dẫm cho mấy cái, vậy chỉ có thể đi đời nhà ma, niệm A Di Đà Phật rồi.

Nhưng thua người không thể thua trận, Đảng dạy chúng ta, cái chết của một người là nhỏ, vinh nhục của quốc gia mới là lớn… Vấn đề này có vẻ nâng cao quá rồi......

Trên thế giới tốc độ nhanh nhất là suy nghĩ, cho nên, mặc dù ngổn ngang suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra thì cũng chỉ mới trải qua mấy giây thôi, trừng mắt một lúc với con ngựa, Tống Tiểu Hoa hắng giọng mở miệng: "Ngựa này không được."

Gia Luật Bình ngẩn ra: "Cái gì không được?"

"Khắp mọi mặt cũng không được." Tống Tiểu Hoa chắp tay sau lưng lắc đầu một cái: "Thật sự là kỳ lạ! Theo lý thuyết, Liêu quốc các ngươi đáng lẽ phải thừa ngựa tốt chứ, sao lại đưa mấy con ngựa không phù hợp cho công chúa cưỡi? Chẳng lẽ, quý quốc cũng giống như là Đại Tống chúng ta, có thói quen với tặng đồ tốt cho người khác, đem loại hai gì đó lưu cho mình? A...... Trách không được khi hai quân giao chiến, các ngươi luôn luôn bại, thì ra ngựa tốt nhất đã bán hết cho chúng ta. Nếu theo cách nói này, Đại Tống chúng ta giống như là thắng không cần dùng võ rồi sao! Đa tạ! Đa tạ!"

Lời nói này của nàng chỉ là lời nói bậy, hai nước Tống Liêu giao chiến, thật sự là đa số là nước Tống bại, nếu không phải những năm gần đây nội bộ nước Liêu có vấn đề dẫn đến thực lực của đất nước sa sút vô cùng, hàng năm nước Tống lại tặng rất nhiều tài vật, nếu không thì hai nước sao có thể duy trì vẻ bình yên? Còn lý luận liên quan ngựa  thuần túy là tán dóc......

Chỉ là, nơi này là lãnh thổ Đại Tống, chung quanh tất cả đều là con dân của Đại Tống, không cần biết là thật hay giả, nâng cao chí khí của mình, diệt uy phong người khác, nghe xong là thấy sảng khoái!

Vả lại, Tri Huyện phu nhân khiêm tốn dễ thân rất được dân tâm, chỉ cần là nàng nói, vậy mọi người dĩ nhiên là muốn ủng hộ hết sức, mặc kệ chuyện gì cũng không thể để cho nàng bị công chúa Liêu quốc điêu ngoa bá đạo bắt nạt.

Lập tức tiếng nói ầm ầm vang lên, đều là đồng ý. Còn có người chân chính hiểu ngựa, liều lĩnh đánh giá con ngựa vốn ngàn dặm mới tìm được một Lương Câu nói thành ngựa không đáng giá một đồng.

Gia Luật Bình không ngờ Tống Tiểu Hoa lại dám quấy nhiễu như thế, trong bụng không khỏi cũng có chút hối hận, không nên lựa chọn địa phương này sinh sự. Mặc dù cũng không sợ sẽ chọc nhiều người tức giận, nhưng nhưng nếu động võ, những thị vệ của mình không biết nương tay khó tránh khỏi sẽ giết chết hoặc làm bị thương mấy bình dân thích xen vào chuyện người khác. Mặc dù đây không được coi là chuyện ghê gớm gì, nhưng đến lúc đó, hai phe cũng không tránh được phải có một phen chỉ trích lẫn nhau. Gây chuyện không tốt còn kinh động đến hoàng đệ, kẻ thù chính trị cũng có thể sẽ mượn cớ rồi lại mượn cớ chỉnh ra cái chuyện gì, nếu như thế thì coi như vì nhỏ mất lớn rồi.

Vì một cái phụ nhân bình thường như vậy, thật là không đáng giá.

Vậy mà, chuyện ầm ỉ đến trình độ này, nếu thu tay lại rời đi, chẳng phải tương đương với cam bái hạ phong, tất nhiên là không thể được. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui