Có lẽ bởi vì Ninh Quốc công phủ mới vừa xả tang không lâu nên Lý Vân Châu trang điểm rất mộc mạc, nàng mặc một cái áo ngắn màu tím nhạt, phối với một chiếc váy màu xanh lơ ở viền váy có thêu họa tiết hoa sen, trên mái tóc đen nhánh cũng chỉ cài hai đóa hoa lụa tuyết trắng tinh xảo.
Nhưng nàng trời sinh xinh đẹp đến cực điểm.
Làn da trắng mướt rạng rỡ dường có thể bừng sáng, mày liễu môi mọng, mí mắt nhướng lên tự nhiên toát ra khí chất cao quý của một bề trên nhìn người bằng nửa con mắt.
Đều nói người đẹp vì lụa nhưng đối với Lý Vân Châu, xiêm y trang sức trên người không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng vừa xuất hiện, khuôn mặt của nàng đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
Cô em họ nhìn đến ngây người.
Cô gái váy đỏ cũng không thấy kỳ lạ, chỉ nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của em họ, nhắc nhở cô nàng nhanh chóng ngồi thẳng.
Mà vẻ mặt của cô em họ lại giống như rình coi thiếu niên lang bị phát hiện, khiến cô nàng không khỏi đỏ mặt.
Cô nàng vừa đổi tư thế nhìn lén, vừa thì thầm tán thưởng: “Nàng ấy đẹp quá!”
Cô gái váy đỏ cũng rất hâm mộ: “Đúng vậy, lần đâu tiên ta nhìn thấy nàng ấy cũng đờ người ta giống muội vậy đó.
Haizz, có lẽ cũng chỉ có nàng ấy mới đẹp như vậy thôi, bảo sao tiểu quốc cữu…”
Cô em họ: "Sao ạ?"
Cô gái váy đỏ trầm mặc một lát, úp úp mở mở nói: "Hôm nay hai người đó đều ở đây, đợi chút muội sẽ biết.
"
Theo như lời các trưởng bối mà nói, tiểu quốc cữu đối với Lý Vân Châu thật sự là vì vì sắc mê muội, không hề có cốt khí.
***
Vân Châu không nghe được lời đối thoại của hai biểu tỷ muội kia, nàng cơ bản cũng không lưu ý đến những người bên đó.
Cách Quan Tinh lâu gần nhất là Thanh Phong đình lúc này đã ngồi đầy người, đều là các danh môn khuê tú quen thuộc lẫn nhau, Vân Châu khinh thường đi vòng qua đám người, tầm mắt hướng về Quy Hạc đình bên cạnh.
Chỉ là nàng muốn từ Thanh Phong đình đi vòng qua, Tôn Ngọc Dung ngồi ở ghế chủ vị ở mặt bắc bỗng nhiên kêu: "Vân Châu bên này!"
Vân Châu nhìn đi qua.
Tôn Ngọc Dung đầu cài trâm vàng, mang khuyên tai hồng ngọc, mặt mày trương dương.
Nàng nhìn về phía Vân Châu cười cười, lại nhìn về phía một thiếu nữ nhỏ yếu đang ngồi đối diện ở một vị trí cách xa trung tâm mà hất hàm sai khiến nói: "Thất muội, ta và Vân Châu vốn có quen biết nhau, lúc trước không biết nàng hôm nay cũng tới nền chưa lưu lại vị trí cho nàng, hiện tại nàng tới, ta nếu đã bao Thanh Phong đình này sao có thể ủy khuất nàng đi cách vách, đành phải kêu ngươi nhường một chút.
"
Tôn Thất cô nương là con vợ lẽ làm sao dám trái lời đích tỷ, khuôn mặt nhỏ biến ảo lúc xanh lúc hồng mà đứng lên, sợ hãi mà nhìn về người đang đứng ngoài hành lang Lý Vân Châu.
Trong đình còn có bảy tám vị khuê tú, có người bình thường hay nịnh bợ Tôn Ngọc Dung, lúc này đều cười vui sướng khi người gặp họa, có người càng sợ Vân Châu, rũ mắt không lên tiếng.
Vân Châu nhìn vị trí mà Tôn Thất cô nương nhường ra tới, cười cười hỏi Tôn Ngọc Dung: "Ngươi thật sự muốn mời ta ngồi cùng?"
Tôn Ngọc Dung: "Đương nhiên, chúng ta từ nhỏ đã chơi cùng nhau.
"
Trong đầu Vân Châu hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, đều là hài tử còn nhà tướng môn huân quý, nàng cùng Tôn Ngọc Dung xác thực từ nhỏ đã quen biết, đã từng chơi cùng nhau, chỉ là mỗi lần Tôn Ngọc Dung đều bị nàng trêu chọc đến phát khóc.
Đã khóc, đã khóc nào có khả năng trở thành khuê mật* của nàng, nàng không thèm để ý đến Tôn Ngọc Dung, Tôn Ngọc Dung lại nơi nơi tìm cơ hội đối nghịch cùng nàng, vọng tưởng áp chế được nàng.
"Ngồi chung cũng được, nhưng ta muốn ngồi chỗ của ngươi, vị trí khác ta đều không thích.
" Vân Châu từ từ xoay người lại, cười như không cười mà nói.
Tôn Ngọc Dung sắc mặt biến đổi.