Không đợi nàng mở miệng Vân Châu tiếp tục nói: "Ngươi đều kêu Thất muội muội nhường chỗ, có thể thấy được là thật lòng mời ta, nếu thật lòng lẽ nào lại luyến tiếc một cái chỗ ngồi?"
Tôn Ngọc Dung như nuốt phải ruồi bọ, vô pháp trả lời, nàng lặng lẽ liếc nhìn một hảo tỷ muội họ Hạ đưa mắt ra hiệu.
Hạ cô nương ngầm hiểu, vẫn duy trì dáng ngồi, ngẩng đầu nhìn Vân Châu mà nói: "Ngọc Dung là có ý tốt mở lời mời, Lý cô nương lại muốn chiếm vị trí chủ gia, có phải hay không quá vô lễ?"
Vân Châu cười nhạt, đem vấn đề này vứt cho Tôn Ngọc Dung: "Nàng nói ta vô lễ, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"
Tôn Ngọc Dung ở trong lòng hung hăng gật đầu, vừa vô lễ còn cuồng vọng, Lý Vân Châu còn không phải là người như vậy!
Nhưng nàng trước tiên bày ra bộ dạng tỷ muội thân thiết, lúc này lại trách cứ Lý Vân Châu vô lễ, chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
"Ta làm sao có thể, ngươi đây là thật tình, cùng người ngoài đương nhiên muốn khách khí, ta với ngươi là ai chứ.
"
Nói xong, Tôn Ngọc Dung nỗ lực xả ra một nụ cười hào phóng, vòng ra đình, tự tay đem Vân Châu kéo lại đây.
Vân Châu trên mặt mang theo ý cười, lúc đi qua chỗ nghỉ chân của Hạ cô nương, hơi hơi nhíu mày, tiếc nuối mà nói với Tôn Ngọc Dung: "Thôi, ta cùng vị cô nương này không hợp ý, vẫn là không quấy rầy các ngươi.
"
Hạ cô nương: "! "
Vân Châu đã mang theo nha hoàn lập tức ra khỏi Quy Hạc đình.
Sau khi chủ tớ hai người rời đi, Hạ cô nương là người thứ nhất nghiến răng nghiến lợi: "Người này cũng quá kiêu ngạo, ta nếu dám thất lễ như thế, nương đã sớm phạt ta chép [nữ giới]!"
Tôn Ngọc Dung hừ nói: "Ai biểu người ta mệnh hảo đâu, tổ phụ là anh hùng uy chấn biên quan, phụ thân là hồng nhân* bên cạnh hoàng thượng.
"
*Hồng nhân: người được hoàng thượng tin tưởng, ưu ái.
Trong nhà nàng cũng có tước vị, đáng tiếc chỉ là tước vị được kế thừa, đương kim trụ cột cũng chính là cha nàng Tề Quốc công, dáng người to mập, tài cán thường thường, lãnh một chức quan nhàn kém sống qua ngày mà thôi.
Lúc này, hai đội cầu thủ cưỡi tuấn mã tiến vào trường đấu.
Một đội mặc áo màu đỏ, một đội mặc áo màu xanh, mỗi đội mười người.
Đại ca của Vân Châu là Lý Diệu, nữa cái vị hôn phu Tào Thiệu đều ở đội đỏ.
Lý Diệu năm nay hai mươi , thân cao tám thước tám*, khuôn mặt cương nghị, lưng hùm vai gấu, cực kỳ giống lão Quốc Công đã mất.
*Thước: đơn vị đo chiều dài thời xưa của Trung Quốc, 1 thước quy đổi ra cm có nhiều giá trị khác nhau tùy từng thời đại, nhưng nhìn chung thì trung bình 1 thước bằng khoảng 20cm, nên ở đây chắc Lý Diệu cao khoảng 1.
75-1.
8m.
Nam nhi như vậy đặt ở trên chiến trường nhất định rất được chủ soái và các tướng quân coi trọng, nhưng các nhóm khuê tú của danh môn thế gia lại rất dễ dàng bị hắn dọa sợ, cho nên dù có thân phận cao quý là thế tử phủ Ninh Quốc công, được Khánh Nguyên Đế khâm điểm làm ngự tiền thị vệ, cho đến nay vẫn chưa thu được bất cứ tín hiệu ái mộ của bất kỳ khuê tú nào
Có Lý Diệu phụ trợ ở bên, thân cao tám thước lại oai hùng đĩnh bạt gãi đúng chỗ ngứa làm cho Tào Thiệu quả thực thành nam tiên hạ phàm, đã có dáng vẻ thư sinh ôn nhuận như quân tử, lại có khí thế hào sảng của võ quan trẻ tuổi, chặt chẽ hấp dẫn lực chú ý của một đám khuê tú.
Thi đấu chưa bắt đầu, Tào Thiệu cùng Lý Diệu lên tiếng kêu gọi, đột nhiên giục ngựa, thẳng đến mặt bắc khán đài mà đi.
Hắn một thân hồng bào, ngọc quan vấn tóc, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm trượng hình cầu Yểm Nguyệt, vạt áo theo gió thu phi dương.
Theo hắn tới gần, nhóm khuê tú xuân xanh đang đợi gả cơ hồ đều ngừng lại hô hấp, không chớp mắt mà nhìn tiểu quốc cữu trên lưng ngựa.
Đáng tiếc tiểu quốc cữu đã sớm có người trong lòng, đảo mắt liền dừng ở dưới Quy Hạc đình.