Chương 71: Nam nhân mà, không thể quá nuông chiều, tiểu tướng quân được chiều hư bị lão ma ma cằn nhằn
Tục ngữ nói rất đúng, năm mới tình hình mới, phủ Thẩm tướng quân cũng không phải ngoại lệ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Tương Uyên cảm thấy ánh mắt nhóm ma ma chăm sóc thê tử mang thai nhìn mình có sự thay đổi, từ cung kính rồi dần để lộ ra chút khinh thường khó tả…?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gặp mấy lần liên tiếp, sau khi nhóm lão ma ma hành lễ sẽ bắt đầu thở dài ngao ngán sau lưng nam nhân, khiến hắn không hiểu vì sao.
“Do trong phủ chiêu đãi không chu toàn ư?” Thẩm Tương Uyên thắc mắc.
Các ma ma đều là những người hầu hạ trong cung từ lâu, Thái Hậu tự lựa chọn để đưa đến chăm sóc thai phụ, đương nhiên Phúc bá cũng không dám sơ sót, chi phí ăn mặc đều phải cẩn thận từng li từng tí.
“Không phải đâu nhỉ.” Thẩm Tương Uyên lầm bầm, tay cầm đũa dừng lại.
“Tướng quân, không phải gì?” Diệp Thê cùng dùng bữa thấy nam nhân của mình đang mất tập trung.
“Thê tỷ tỷ, gần đây ta làm chuyện gì sao, có vẻ nhóm lão ma ma kia không thích ta?”
Nghe thấy lời của hắn, gương mặt xinh đẹp của Diệp Thê đỏ lên, cúi đầu ăn canh không nói lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là có ẩn tình trong đó.
Ngày hôm trước, tới kỳ chăm chút thân thể theo thường lệ, dùng phương pháp mát xa để xoa nắn ngực phụ nhân mang thai tránh việc khó tiết sữa sau này.
Lão ma ma tinh mắt, nhìn dấu răng xanh tím từng vòng trên ngực của phu nhân tướng quân mà nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: “Phu nhân, có vài thứ lão nô không thể không lắm miệng.”
“Ma ma cứ nói đi.” Thấy thái độ của bà ấy nghiêm túc, nghĩ thân thể mình có vấn đề gì, Diệp Thê lo lắng nói.
“Tướng quân như thế thật sự rất kỳ cục.”
“A…” Một hồi lâu sau mới hiểu ra, Diệp Thê ấp úng: “Là ta cho tướng quân…”
“Vậy càng không được.” Gương mặt đã có nếp nhăn của lão ma ma càng cúi gằm lại, đôi tay đặt trước người, giảng dạy quy của, dạy dỗ gần giống như răn đe: “Phu nhân tướng quân và tướng quân ân ái không có gì đáng trách nhưng không thể lấy sức khoẻ của mình ra đùa giỡn, nếu vì thú vui một sớm một chiều ảnh hưởng gốc rễ thì chẳng phải sau này sẽ hỏng hết ư?”
“Ma ma nói đúng, Diệp Thê sẽ ghi nhớ.” Trên mặt hết xanh rồi lại trắng, Diệp Thê hoàn toàn không dám nhìn bà ấy.
“Tính tình của Thẩm tướng quân, khi lão nô đi theo Thái Hậu đã thấy được nhiều thứ, khi đó còn nhỏ tuổi, quậy phá một chút cũng không sao, hiện giờ làm phụ thân rồi thì phải càng hiểu chuyện hơn.”
“Là do ta quá chiều tướng quân rồi.” Diệp Thê tự biết mình sai, chủ động nói.
“Phu nhân hiểu là tốt rồi, nữ tử… nhất là nữ tử mang thai phải xem trọng cơ thể mình nhất, không thể cứ làm theo đối phương, để hắn đòi hỏi mãi được.”
Lão ma ma lải nhải dặn dò, mỗi một câu nói là mỗi lần khiến đầu của Diệp Thê rũ xuống một phân.
Giống như tư thế nàng vùi đầu vào chén mình lúc này vậy.
“Thật sự là ta đã làm gì sao?” Thẩm Tương Uyên nói.
Diệp Thê gật gật đầu theo bản năng lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt đang nóng lên, muốn đổi chủ đề cho câu chuyện đầy ngượng ngùng này qua: “Đúng rồi tướng quân, có chuyện muốn nói với chàng.”
“Chuyện gì?” Phu nhân có chuyện để nói, đương nhiên Thẩm Tương Uyên cũng không rảnh quan tâm chút chi tiết nhỏ như hạt bụi kia nữa.
Dù gì trong mắt nam nhân, người trên đời này chỉ chia làm bốn loại, người khác, người Thẩm gia chiếm một phần nhỏ, huynh đệ chiếm phần trung bình, sau đó là Thê tỷ tỷ nằm trên đầu quả tim.
“Chẳng phải gần đây trưởng công chúa hay lui tới sao, nàng khen điểm tâm Hỉ Mai tỷ làm không dứt, đề nghị mở một cửa hàng bên ngoài kìa.”
“Cửa hàng ư?” Thẩm Tương Uyên nhớ tới nam nhân tấn công không cho Triệu Hỉ Mai đi vào: “Đi tới đó lấy về là được rồi mà.”
Sau khi mang Triệu Hỉ Mai đi, Thẩm Tương Uyên vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt, hắn cố ý để lại cửa hàng hỗn độn cho nam nhân kia, nghe A Hữu nói, đồ vật trong cửa hàng đã sớm bị bán sạch lấy tiền rồi, chỉ còn chỗ trống lởm chởm.
“Cửa hàng trước, ta sợ Hỉ Mai tỷ đau lòng, thấy cảnh buồn.”
“Vậy chọn một lần nữa, cho A Hữu làm.”
“Hừm, không cần đâu, thật ra ta và trưởng công chúa đã nhìn trúng một nơi.”
“Vậy nên hôm nay mới cho ta biết một tiếng?” Thẩm Tương Uyên không vui, Thê tỷ tỷ ngoan ngoãn của mình chơi với trưởng công chúa không bao lâu đã học thói tiền trảm hậu tấu.
Nhìn ra tâm trạng của tiểu tướng quân, Diệp Thê dỗ dành, gắp đồ ăn dỗ hắn: “Cũng chỉ là việc nhỏ nên không muốn làm phiền tướng quân, thêm nữa, ta đường đường là phu nhân Trấn Quân tướng quân, chỉ để nha hoàn bên người ra ngoài mở cửa hàng cũng phải hỏi phu quân sao?”
Lời nói khéo léo, hết mềm rồi cứng, ngon ngọt dịu dàng lại còn hơi oán trách gãi rất đúng chỗ ngứa, Thẩm Tương Uyên không ý kiến gì nữa, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: “Chọn ở đâu?”
Diệp Thê trả lời thật tình.
Cửa hàng kia ở một góc phố, không lớn lắm, tầm nhìn lại không tệ, có thể thấy rõ ràng dòng người lui tới khắp đầu đường cuối ngõ, trước cửa còn có một cây hoa lê, đến khi hoa nở thì ngao ít mứt lê kết hợp với bánh ngọt để bán.
“Chỗ ngồi nhỏ như vậy, khó thở chết đi được.” Thẩm Tương Uyên vẫn không chịu đựng nổi, bắt đầu đâm chọt.
“Nhỏ mà có võ là được, Uyên Nhi không hiểu đâu.” Ít khi phản bác hắn, Diệp Thê nói đạo lý làm ăn: “Có tên tuổi của phủ tướng quân và trưởng công chúa, không cần phải đoạt khách với các cửa hàng lâu năm mặt tiền rộng rãi, tìm một đường khác…”
Thẩm Tương Uyên nghe phu nhân kể dần kế hoạch buôn bán ra, thoáng cảm thấy nàng ở cùng trưởng công chúa cũng có lợi, hắn thích dáng vẻ toả sáng chói loà của Diệp Thê hơn.
“Còn nữa, một thời gian nữa là nguyên tiêu, trong thành có hội đèn lồng, vào hôm đó tặng bánh đoàn viên cho người già trẻ nhỏ không nơi nương tựa trong thành, mấy tháng sau định một ngày để làm việc đó, tướng quân xem được không?”
“Được.” Làm việc thiện cứu người, đương nhiên Thẩm Tương Uyên sẽ không từ chối.
“Hừm, tướng sĩ trong doanh trại tướng quân cũng có không ít người không thể trở về nhà, đến lúc đó tới cửa hàng nhận một phần, để náo nhiệt một chút.”
“Như vậy cũng không tồi.” Sự ân cần của Diệp Thê khiên Thẩm Tương Uyên xúc động: “Lúc trước ta phát thêm chút bạc cho họ, năm nay không giống vậy nữa, có phu nhân tướng quân ở đây, họ có thể nhận bánh vui vẻ ngày nguyên tiêu rồi.”
Hừ hừ, nhờ hào quang của ta đấy, Thẩm Tương Uyên vểnh cái đuôi kiêu ngạo lên.
“Giống như A Tả thích vẽ vời này, mọi thứ mọi việc đều phải chu toàn mới tốt chứ.” Diệp Thê cười tít cả mắt.