Gả Cho Thẩm Tương Uyên FULL

Chương 72: Cùng · thê tử, đời đời kiếp kiếp, bạc đầu không chia lìa.
 
Khi còn nhỏ phụ thân luôn ân cần dạy bảo Thẩm Tương Uyên phải đọc sách nhiều, ông ấy ngại phiền, tự nhận mình là một võ tướng mãng phu hay đánh đấm, nhớ thơ ca nho nhã cũng vô dụng, sao mà biết cảm nhận được từ những lời văn đó chứ.
 
Hội Nguyên tiêu, đèn rực rỡ thắp lên, tiếng người không hề biến mất vào màn đêm đen, bóng người mặc quần áo sặc sỡ cũng nổi bật lên trong ngọn đèn dầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người ta chen chúc đầy ở cửa hàng điểm tâm mới mở phố bên kia, bọn họ nhận bánh Hân Hoan, ai cũng vui vẻ rồi kết bạn tản đi.
 
Điểm tâm có sẵn đã gần đưa xong, những phần khác vẫn còn đang trong lò hấp, luồng khí nóng hổi bao phủ bóng hình xinh đẹp của nữ nhân bận rộn, nàng mặc bộ y phục mùa đông dày nặng, phần bụng phồng lên rõ ràng, khi đưa điểm tâm ra còn để lộ cổ tay tinh tế có đeo một viên kim châu.
 
Nữ nhân dịu dàng nâng tay lên vén tóc mai loà xoà ra sau tai, khóe môi gợi lên độ cong nhẹ nhàng, hàng mi vô thức rơi xuống khẽ chớp, trong sự cô đọng có sương xuân thấm đẫm gió trăng.
 
Giờ phút này, xa xa là ánh đèn rạng rỡ, gần gần là lò lửa sáng chói.
 
“Biệt hữu thiên kim tiếu, lai ánh cửu chi tiền (*).” Thẩm Tương Uyên che chở ở bên lẩm bẩm, buột miệng thốt ra.
 
(*) Những ngày lễ hội không thể thiếu tiếng cười của các cô gái đẹp, bên cạnh các hoạt động vui chơi thì các cặp đôi cũng thường thích bày tỏ niềm yêu thích của mình trong những ngày yên bình này - Câu thơ được trích trong “Thập ngũ dạ quán đăng” của Lư Chiếu Lân.
 
“Cái gì?” Diệp Thê nghe thấy giọng của hắn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thiên kim tiếu.” Thẩm Tương Uyên lặp lại một lần, cùng lúc đó lau mồ hôi trên trán Diệp Thê, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve má lúm đồng tiền trên khoé miệng của nữ nhân.
 
“Nói cái gì đấy.” Diệp Thê hiểu được tình ý trong lời của hắn thì lập tức ngượng ngùng, ánh mắt có ý bảo còn người khác ở đây: “Đừng để người ta nhìn rồi chê cười.”
 
“Ai dám nhìn, ai dám?” Thẩm Tương Uyên trừng mắt.
 
Tiểu nhị trợ giúp trong cửa hàng đều từ phủ tướng quân ra, thống nhất im lặng, cúi đầu chăm chỉ làm việc.
 
Chỉ có duy nhất Triệu Hỉ Mai khuân đồ từ nhà ra không biết đã xảy ra chuyện gì, vén mành lên liền thấy cô gia trừng to mắt, bị doạ sợ, khiến người đi theo phía sau phải lùi lại… cái đuôi to Cố Liễm Chi cũng giật một cái, đồ vật rơi xuống đầy đất.
 
Mọi người cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cười một trận.
 
Diệp Thê nghĩ đợt bận rộn nhất cũng đã qua, cho nên dự định để bọn tiểu nhị đi dạo hội hoa đăng, mình cũng có thể cùng tiểu tướng quân… Thế còn Mai tỷ và Cố Liễm Chi phải làm sao bây giờ đây, ít nhất phải để ai đó ở lại cửa hàng trông chừng.
 
Vào lúc đang khó xử, thiếu niên ngồi xổm ngoài cửa xung phong nhận việc: “Để ta.”
 
“Ta sẽ trông cửa hàng, mọi người cứ đi đi.” A Tả gấp không chờ nổi mà nói, dù không nói nhiều nhưng từ ngữ cũng nhanh nhẹn lưu loát, không giống với dáng vẻ lắp bắp khi trước.
 
Mọi người ngạc nhiên.
 
“Đi mau đi.” Vẻ mặt của A Tả đờ đẫn đứng cạnh lồng hấp, chỉ có cái tay kia đang hào hứng gõ mặt bàn.
 
Thẩm Tương Uyên vừa lòng khi thấy A Tả hiểu chuyện, sau khi giao trọng trách nặng nề cho hắn thì cũng nắm tay phu nhân rời đi, vừa rời cửa hàng không xa lại đột nhiên nghĩ tới, nói: “Sao cứ có cảm giác tìm chồn trông ổ gà ấy nhỉ?”
 
“Đúng vậy.” Diệp Thê mím môi cười.

 
“Tiểu tử kia…” Thẩm Tương Uyên vén tay áo.
 
“Được rồi, thỉnh thoảng thôi mà, hôm nay thôi, chỉ cần A Tả không bị phình bụng là được.” Diệp Thê ôm tay của nam nhân trong ngực, rúc vào một chỗ.
 
“Có lẽ vậy.” Thẩm Tương Uyên cười cười, cũng không tính toán trở về đánh người lắm, dù gì hắn cũng không đánh lại A Tả, khụ, bí mật.
 
Từ trước Tết Nguyên tiêu, Thẩm Tương Uyên đều đi ra một mình, cần thiết lắm thì cũng dẫn theo A Tả A Hữu, kiêu ngạo cứng rắn như ác bá tuần phố, bây giờ khác rồi, bên cạnh là Diệp Thê dịu dàng như nước, hoá toàn bộ sát khí của hắn thành hư vô, thêm việc phát bánh cả ngày hôm nay, không ít bá tánh tận mắt nhìn thấy dáng vẻ bình dị gần gũi của tướng quân Trấn Quân, bây giờ hễ gặp mặt thì vui vẻ nói mấy câu may mắn, chúc mừng phu nhân tướng quân vài câu.
 
Hai người đi đến chỗ nào thì bị vây đến chỗ đó, Thẩm Tương Uyên thấy phiền nhưng cũng được khen náo nhiệt nên hắn cũng không chán ghét, lặng lẽ nắm chặt tay Diệp Thê.
 
Đi đến một sạp vòng, Diệp Thê thấy một bóng dáng quen thuộc, à, đó chẳng phải Trưởng công chúa sao, ồ, đó chẳng phải A Hữu sao?
 
Không “rú trong nhà” như A Tả, A Hữu luôn rất thích ra ngoài dạo.
 
Hai người đó đứng trước cửa hàng vòng, cách một khoảng, ngoài cười nhưng trong không cười trò chuyện.
 
“Hữu thiếu gia, thật sự không suy xét đến ý của bổn cung sao?”
 
“Hữu là tên chủ tử ban cho, Trưởng công chúa vẫn chưa gần gũi đến độ đó đâu, không bằng gọi ta là tiện nô như đêm đó là được rồi.”
 
“Tiện nô như ngươi thật sự rất khác với người khác đấy.” Người khác trong miệng Trưởng công chúa đều là người nàng từng hưởng thụ.
 
“Trưởng công chúa, chẳng lẽ người chưa từng nghe một câu này sao?” A Hữu tiện tay ném vòng, chính xác rơi trên hộp gấm ở xa nhất, bên trong là một miếng trang sức ngọc hình phượng hoàng: “Đi đêm nhiều sẽ gặp ma.”
 
“Cũng vừa hay…” Trưởng công chúa nhìn thẳng, nhìn chằm chằm mặt trang sức kia: “Bổn cung thích bắt ma.” Nói xong, nàng cầm vòng còn dư trong tay treo lên cổ tay A Hữu.
 
Diệp Thê thấy loáng thoáng từ phía sau, chỉ cảm thấy mình vừa khám phá ra gì đó.
 
Thẩm Tương Uyên nhìn thấy ánh mắt của phu nhân, cho rằng nàng cảm thấy hứng thú với ném vòng, chủ động nói: “Thê tỷ tỷ muốn chơi sao?”
 
“Không có, chúng ta vẫn nên đi thả hoa đăng đi.” Diệp Thê tình hình hỗn loạn nên kéo Thẩm Tương Uyên đi.
 
Trong mắt nam nhân không thay đổi gì, ném vòng hay thả hoa đăng, có Diệp Thê ở cạnh thì cái gì cũng tốt.
 
Chủ quán bán đèn hoa là một ông cụ, lưng còng nhưng rất khéo tay, hình dạng đèn treo trên cây gỗ tinh xảo độc đáo, vừa thấy phu thê Thẩm Tương Uyên, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì liền biết không giàu cũng quý, chủ động mở lời, liến thoắng giới thiệu tên của hoa đăng.
 
“Gia ngài xem, cái này là đèn phú quý, cái này là đèn bình an, còn có cái này là đèn hoà hợp, phu thê cùng bỏ vào giữa sông, đời đời kiếp kiếp đầu bạc không rời.”
 
Đời đời kiếp kiếp, đầu bạc không rời.
 
Thẩm Tương Uyên nghe xong lập tức móc tiền ra, không nói hai lời chuẩn bị mua hết, hôm nay, Thẩm tướng quân hắn muốn thả hoa đăng khắp sông.
 
Cuối cùng vẫn là Diệp Thê khuyên ngăn lại, chỉ mua một chiếc: “Nhiều quá, thần tiên sẽ trách cứ lòng tham của tướng quân đấy.”
 
“Chút lòng tham thì có sao, ta muốn đời đời kiếp kiếp cùng Thê tỷ tỷ, đầu bạc không rời.” Thẩm Tương Uyên đỡ nàng ngồi xuống trên đình nhỏ bên bờ sông.
 

“Đời đời kiếp kiếp, đầu bạc không rời.” Tám chữ bình thường, phát ra từ miệng Diệp Thê thì ý nghĩa cũng có thay đổi, càng thêm lưu luyến.
 
Lời thề lọt vào tai nam nhân, hắn cứng cổ, gương mặt nóng lên: “Thê tỷ tỷ ngồi đi, ta đi thả.”
 
Đình và bờ sông chỉ cách khoảng mấy trượng, Thẩm Tương Uyên lại cao to, nhấc chân vài bước ngắn ngủn đã đến bờ sông, tuy Diệp Thê biết hắn võ nghệ cao cường nhưng cũng không khỏi lo lắng, lên tiếng nhắc nhở.
 
Thẩm Tương Uyên xua tay tỏ vẻ không sao, cẩn thận bưng hoa đăng để vào trong nước, nhìn nó trôi xa.
 
Sóng nước sông ban đêm lóng lánh, giống như ngân hà trên trời rơi xuống trần, hoa đăng nhận lấy tâm nguyện của người phàm dập dìu theo cơn sóng, xâu thành dòng, như cắt qua hư không trong đôi mắt đen phản chiếu ngọn đèn dầu của nam nhân.
 
Thẩm Tương Uyên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì cảnh còn người mất.
 
“Uyên Nhi, sao vậy?” Diệp Thê đợi một hồi vẫn không thấy nam nhân trở về, đành phải đứng dậy đi tìm hắn, thong thả bước xuống cầu thang.
 
Chẳng phải mình… đã chết rồi sao, não bộ của Thẩm Tương Uyên hỗn loạn, những gì trước mắt như chốn bồng lai kiếp trước, đầu óc hắn cảm thấy trống rỗng, ánh mắt dừng trên bậc thang, như được dẫn dắt mà bước lên đó, nghiêng ngả lảo đảo.
 
Một người đi xuống, một người hướng lên, đường đi vốn không liên quan lại chạm mặt nhau.
 
“Vị phu nhân này, xin lỗi, ngại quá.” Thẩm Tương Uyên hoảng hốt xém chút nữa đã đụng vào một phu nhân mang thai, liên tục xin lỗi.
 
“Vị phu nhân này?”
 
Diệp Thê vốn không tin quỷ thần, ít nhất cho đến lúc đó vẫn không tin.
 
Người trước mắt rõ ràng là tiểu tướng quân của nàng nhưng lại hoàn toàn không phải Uyên Nhi của nàng, Thẩm Tương Uyên chưa bao giờ có ánh mắt như vậy, nó nặng nề, bất lực, hoang mang như vực sâu như thế, giống như bị thời gian cướp mất sức sống, không còn chút hy vọng nào.
 
Nếu Diệp Thê tinh tế để tâm thì sẽ nhớ rõ đã từng gặp ánh mắt này, trong vạn bụi hoa, liếc mắt một cái đã ngàn năm.
 
Thẩm Tương Uyên tránh khỏi Diệp Thê, muốn tiếp tục bước đi, chân bước đến bậc cuối cùng thì nhìn con đường rộng rãi người đến người đi phía trên.
 
Người đến người đi, lại không một ai quen biết.
 
“Uyên Nhi…” Diệp Thê chần chờ gọi một tiếng, khiến cho nam nhân ngoái đầu nhìn lại.
 
Sao nữ tử này lại biết tên huý của ta, vẻ bề ngoài của nàng thật quen mặt, Thẩm Tương Uyên ngẩn ngơ xoay đầu.
 
“Uyên Nhi, Uyên Nhi.” Diệp Thê vội vàng kêu lên, đôi mắt ướt át, nàng đỡ bụng, không chống đỡ nổi mà sắp khuỵu xuống.
 
Bàn tay to lớn mạnh mẽ đỡ lấy nữ nhân, Thẩm Tương Uyên nhìn khuôn mặt lã chã chực khóc của nữ tử, không đành lòng, hắn hé môi, do dự, cuối cùng mới nói: “Ta ở đây.”
 
Hắn nói dối.
 
Nàng biết.
 
Diệp Thê để nam nhân trước mặt đỡ mình trở lại đình hóng gió lần nữa, cùng nhau ngồi xuống, tay chân của đối phương cứng đờ, đôi tay rũ xuống đầu gối, không dám dựa gần nàng chút nào cả.

 
Suy nghĩ trong lòng càng thêm rõ ràng, may là có mấy quyển vở vẽ thần vẽ quỷ của A Tả, Diệp Thê nghĩ vớ vẩn, tiểu tướng quân bị cô hồn dã quỷ không biết tên nào đó đoạt xác nhập vào rồi, chỉ là không biết con quỷ này thiện hay ác.
 
“Lúc Uyên Nhi thả hoa đăng đã nghĩ đến gì vậy?” Diệp Thê ra vẻ bình tĩnh, không lộ manh mối, nàng sợ mình quấy nhiễu ma quỷ.
 
Thẩm Tương Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy bản thân từ đôi mắt nữ nhân, vẻ ngoài đúng là của mình, tuổi trẻ cường tráng, thần thái sáng bừng, là bản thân rất lâu về trước.
 
Hai người nhìn nhau không nói gì.
 
“Ngươi là của ta… thê tử của hắn sao?” Thẩm Tương Uyên qua tuổi nửa trăm, vượt qua sống chết mở miệng trước sau một hồi im lặng, hắn không định giả vờ nữa.
 
Dù là đời nào, Thẩm Tương Uyên cũng không thích nói dối.
 
Trong trí nhớ của nam nhân, thê tử của hắn vẫn là Trưởng công chúa, là một nữ tử lạnh lùng đến tuyệt tình, chứ không phải tiểu nữ nhân bên cạnh, vừa nhìn là biết không suy nghĩ, không có tâm cơ, không có tác dụng gì, không có gì… chả gì cả, chỉ có giọng nói êm dịu giống như mẫu thân, hương thơm không phải do son phấn mà là vị ngọt của đường, cùng với phần bụng hơi phồng lên.
 
Ta có con nối dõi ư? Tâm trạng hiện tại của Thẩm Tương Uyên không thể miêu tả được, hắn đã chết, khi tỉnh lại thì không còn đau ốm, mọi thứ vẫn như cũ, hắn vẫn mang dáng vẻ khí phách hăng hái.
 
“Diệp Thê, là thê tử của Thẩm Tương Uyên.” Diệp Thê run rẩy trả lời, nàng vuốt ve bụng, không thể cảm nhận được động tĩnh của hài từ trong bụng qua lớp áo dày, nhưng nàng vẫn kiên trì động tác đó, muốn để trái tim bình tĩnh lại, có sức đấu tranh với dã quỷ.
 
“Diệp Thê, Thẩm Tương Uyên…” Thẩm Tương Uyên lặp lại hai cái tên, hắn đột nhiên đứng lên, hung hăng đánh mình một cái, giật mình cảm nhận được đau đớn, thái độ trên mặt cũng không khống chế được mà trở nên điên cuồng: “Đúng vậy, ta là Thẩm Tương Uyên.”
 
Nam nhân trở nên nguy hiểm với tốc độ trở nên nguy hiểm hơn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khóe mắt Diệp Thê đọng nước mắt, giọng nói mềm nhẹ nhưng cũng dứt khoát: “Ngươi không phải.”
 
“Ta không phải ư?” Thẩm Tương Uyên sửng sốt, giọng nói của nữ nhân như vạch ra một lỗ hổng, hồi ức cô đơn hoang vắng của hắn lại quay về. 
 
Hắn không phải Thẩm Tương Uyên, chỉ là một người hấp hối, vứt bỏ tự tôn, lựa chọn làm một kẻ vô dụng cạnh Trưởng công chúa, gieo gió gặt bão.
 
Sau khi giảm cảm giác kích động do sống lại lúc đầu dần nguôi ngoai, Thẩm Tương Uyên suy sụp, hắn hổ thẹn vì suy nghĩ bỉ ổi của mình, vậy mà lại muốn chiếm đoạt cơ thể này: “Đúng vậy, ta không phải.”
 
Tự hỏi tự đáp xong, Thẩm Tương Uyên có tính toán, xem như đang mơ về một giấc mộng đẹp trước khi xuống hoàng tuyền đi, hắn cười rộ lên, hỏi một vấn đề ngoài dự đoán: “Phu quân của nàng là người thế nào?”
 
“Uyên Nhi rất tốt, rất dịu dàng, chuyện gì cũng che chở ta.” Diệp Thê không đoán được tâm tư của dã quỷ, đành phải trả lời.
 
Thẩm Tương Uyên nghe mà không thể tưởng tượng được, hắn thấy gương mặt của Diệp Thê dù khóc cũng không thảm thương, dáng người đẫy đà, mặc y phục đẹp đẽ quý giá, cũng biết lời của nàng không phải giả dối.
 
“Còn nữa không, nói cho dã quỷ ta nghe một chút đi.” Thẩm Tương Uyên không muốn để nữ nhân trước mắt biết rốt cuộc hắn là ai, tránh thêm phiền não.
 
“Tính tình có chút cứng đầu, hay suy nghĩ miên man.” Nhắc tới nam nhân mình thương, trái tim Diệp Thê dần thả lỏng.
 
“Còn nữa không?”
 
“Khẩu thị tâm phi.”
 
“Còn gì nữa?”
 
“Biết sai sẽ sửa nhưng không nhận sai…”
 
Một hỏi một đáp, Thẩm Tương Uyên nghe Diệp Thê từ từ kể ra, trong lòng cũng tự miêu tả bản thân mình lúc còn trẻ, tươi trẻ nhiệt huyết, hơn nữa còn quá quắt, quả thực đã bị nữ nhân trước mắt chiều đến vô pháp vô thiên.
 
Vô pháp vô thiên, đúng là không tồi, Thẩm Tương Uyên hỏi tiếp: “Ta đây… không, hắn có hạnh phúc không?”
 
“Hẳn rất hạnh phúc, ta và hắn đều hạnh phúc.”
 
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thẩm Tương Uyên liên tiếp nói.

 
“Ngài là tổ tiên của Thẩm gia sao?” Thấy chút kỳ lạ trong cách nói của nam nhân, Diệp Thê nói.
 
“Có chút nguồn gốc.” Thẩm Tương Uyên phải tìm từ, lựa chọn câu trả lời ba phải sao cũng được.
 
Cô hồn dã quỷ chiếm thân giành nhà lập tức biến thành tổ tiên hiện về chúc phúc hậu bối.
 
Diệp Thê hoàn toàn an tâm, hiểu đối phương sẽ không làm gì nguy hại với Thẩm Tương Uyên, trông thấy ánh mắt của nam nhân thỉnh thoảng sẽ nhìn về phần bụng hơi nhô lên của mình, nghĩ rằng trưởng bối luôn từ ái với hậu thế: “Ngài muốn sờ thử không?”
 
Nghe thấy nữ nhân chủ động đưa ra lời mời, xém chút nữa Thẩm Tương Uyên đã đồng ý, bàn tay vừa nâng lên của hắn dần buông xuống, lắc đầu từ chối: “Người đã chết chỉ mang lại đen đủi thôi.”
 
Đáp lại hắn là động tác của nữ nhân, Diệp Thê nhấc tay Thẩm Tương Uyên, đưa lên vuốt ve bụng mình, nàng từ từ nói, giống như cảm nhận được gì đó: “Sinh thời của ngài chắc hẳn không như ý lắm đúng chứ.”
 
Thẩm Tương Uyên cứng họng không biết nói gì, thành thật trả lời.
 
“Mong kiếp sau ngài có thể tìm được người thật lòng, đầu bạc không chia lìa.”
 
Trong lời nguyện cầu của nữ nhân, thời gian lắng đọng lại chảy một lần nữa, sợi dây vận mệnh được kéo, cởi bỏ nút thắt dính chặt nhau, kiếp trước, kiếp này, cùng với kiếp sau không biết trước được, chúng đã hoàn toàn đan vào nhau.
 
“Thê tỷ tỷ cũng dịu dàng với một lão quỷ như vậy ư.” Giọng điệu quái gở quen thuộc, thuộc về một mình Thẩm Tương Uyên vang lên.
 
“Uyên Nhi…” Diệp Thê ôm chặt Thẩm Tương Uyên, đem mặt chôn trên hõm vai hắn, nước mắt đầm đìa.
 
“Ta đây, là Thẩm Tương Uyên của Diệp Thê.”
 
Một loạt chuyện vô căn cứ vừa rồi, hắn đã nhìn thấy hết ở một góc nhìn kỳ lạ, thân phận của quỷ hồn xa lạ kia, trong lòng Thẩm Tương Uyên biết rõ ràng, không cần tìm tòi cũng đoán được đại khái.
 
Cuộc sống không có Diệp Thê bầu bạn đủ khiến Thẩm Tương Uyên sợ hãi, không muốn nghĩ nữa.
 
Không có Thê tỷ tỷ, sao hắn có thể sống như ý chứ?
 
Đã thử được sự dịu dàng nhất thế gian thì những vinh hoa phú quý khác chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng mà thôi.
 
“Người đó đoản mệnh, ta cần phải sống đến 99, Thê tỷ tỷ phải ở cùng ta.” Thẩm Tương Uyên cảm nhận được độ nóng của nước mắt ở cổ mình, chúng vẫn chưa lạnh đi, hắn không khỏi nhớ tới Thẩm Tương Uyên qua đời sớm kia, chỉ có một thân một mình. 
 
“Ừm, Uyên Nhi phải sống đến 99.”
 
“Không đúng, là Thê tỷ tỷ phải sống cùng Uyên Nhi đến 99.” Thẩm Tương Uyên sửa lời.
 
“Đến lúc đó tóc trắng xoá, Uyên Nhi không được ghét bỏ ta.”
 
“Không chê, dù gì Thê tỷ tỷ cũng không chê ta tính tình cứng đầu, suy nghĩ miên man, không nhận sai gì đó mà.”
 
“Vừa rồi Uyên Nhi đã nghe được ư!”
 
“Đúng rồi, Thê tỷ tỷ, đợi đến khi hoa nở xuân về, làm hoa lê đường cho ta đi.” Không đáp lại sự khó chịu của nữ nhân, Thẩm Tương Uyên mỉm cười đưa ra yêu cầu nhỏ.
 
Đời trước con đường tăm tối bủa vây, đời này ngọt ngào lan khắp ngực.
 
Cùng · thê tử, đời đời kiếp kiếp, bạc đầu không chia lìa.
 
[KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận