Chương 73 (Ngoại truyện 1): Phu thê giao bái (Sau khi hai người đã già, Thê tỷ tỷ đi trước một bước)
Diệp Thê bị đánh thức.
Hiện giờ nàng đã qua tuổi 75, cơ thể không được như trước, bị đủ cơn ốm đau tra tấn, thời gian thức dậy ngày càng ít, còn ít hơn thời gian chìm vào giấc ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bên ngoài lại đang ầm ĩ gì vậy?”
“Ngài tỉnh rồi ư…” Ma ma hầu hạ bên giường nghe được thấy giọng nói mỏng manh phát ra từ sau rèm, vội vàng nói: “Thuốc đã nấu xong rồi.”
Diệp Thê thử mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màu xám xịt, nàng lớn tuổi, thậm chí còn không nhìn rõ nữa, lỗ mũi ngửi thấy mùi cay đắng nồng nặc của thảo dược, không khoẻ mà lắc đầu, cũng không biết người hầu hạ có thấy hay không.
“Bên ngoài…” Diệp Thê gian nan mà lặp lại, thở cũng không xong.
Ma ma tự hỏi một lát mới dám trả lời: “Vương gia ầm ĩ muốn đi lấp sông.”
Thẩm gia đã được phong Vương từ lâu, trước là Thẩm tiểu tướng quân, giờ phút này là Thẩm lão Vương gia, Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người.
Nghe được câu trả lời, khóe miệng Diệp Thê tạo thành độ cong không thể thấy, tiểu tướng quân của nàng dù bao nhiêu tuổi cũng tùy hứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuổi càng lớn, càng tùy hứng.
“Khụ… gọi Vương gia tới.”
“Nô tỳ đưa thuốc trước…”
“Không cần.”
“Vương phi…” Ma ma lã chã chực khóc.
Bệnh của mình đến mức nào thì trong lòng Diệp Thê hiểu rõ, nàng phải đi từ sớm rồi nhưng nhờ Thẩm Tương Uyên hao phí vô số dược liệu quý báu mới có thể giữ nàng trên cõi đời.
“Ta muốn gặp Uyên Nhi…”
Uyên Nhi.
Trong thiên hạ, chỉ có nữ nhân gầy yếu nằm trên giường cả quãng đời còn lại này mới dám gọi Nhiếp Chính Vương phục vụ hết lòng hết dạ suốt cả mấy triều đại như thế .
——
“Vương gia, không thể lắp sông được.”
“Lắp.” Thẩm Tương Uyên già rồi nhưng vẫn khỏe mạnh, giọng vang như chuông.
Một chữ ngắn gọn cũng vô cùng có sức nặng, các quan viên muốn khuyên nhủ trước mặt nhất trí quỳ lên đất.
Bọn họ nhanh chóng nghĩ xem có ai có thể ngăn cản suy nghĩ điên cuồng vô cớ của lão Vương gia không, thiên tử bệ hạ chỉ cần gọi là bảo vệ Vương gia, thậm chí Thái thượng hoàng ở trên nữa cũng có quan hệ không hề tồi với Vương gia, vài vị tiểu Vương gia trong phủ cũng không thể chạy về từ lãnh địa trấn thủ của từng người được, quận chúa cũng đã là vương hậu, Vương phi có hy vọng nhất thì…
“Vương gia, Vương phi tỉnh rồi.”
Khi ma ma xuyên qua đám người thông báo với Thẩm Tương Uyên, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, không quan tâm mình, cơ thể rắn rỏi của nam nhân lảo đảo, bất chấp mọi thứ chạy thẳng vào phòng.
Thẩm Tương Uyên vẫn luôn cảm thấy lúc trước mình không đủ tham lam, cho nên mới khiến Diệp Thê bị bệnh, nếu Tết Nguyên tiêu nhiều năm trước kia, hắn mua hết cửa hàng hoa đăng để lấp sông, để đèn dầu thắp sáng cả mặt sông thì chắc chắn ông trời có thể nghe thấy tâm nguyện của hắn, cùng sống với Diệp Thê đến năm 99 tuổi.
Hoặc là… là bởi vì ngày ấy không để Thê tỷ tỷ thả hoa đăng nào.
Nói tóm lại, là hắn chiếm đoạt tuổi thọ của Diệp Thê.
Sau khi tìm đại phu bệnh không thành, nam nhân gần như điên cuồng, bắt đầu tự hỏi quỷ thần, dường như chỉ cần lấp sông là có thể bổ sung tuổi thọ cho nữ nhân.
Nói đến lý do, Thẩm Tương Uyên không dám nói ra khỏi miệng, hắn sợ không linh nghiệm, sợ Diệp Thê thật sự không chịu đựng nổi mà đi trước.
“Thê tỷ tỷ… Thê…” Thẩm Tương Uyên ngồi ở mép giường, lồng ngực của nữ nhân phập phồng, mỗi một chi tiết nhỏ cũng ảnh hưởng đến hắn.
Vừa mới rồi còn tràn ngập sức sống, bây giờ lại dần uể oải.
“Uyên Nhi…” Diệp Thê biết Thẩm Tương Uyên đang, kiệt sức quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt nam nhân có ánh nước, làm bừng sáng tầm mắt mơ hồ: “Sao lại khóc rồi?”
Không hỏi chuyện lấp sông, Diệp Thê vẫn trước sau như một, đặt Thẩm Tương Uyên ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
“Không khóc.” Thẩm Tương Uyên dứt khoát khụt khịt một tiếng.
Từ khi Thê tỷ tỷ bệnh nặng tới nay, Thẩm Tương Uyên đã hứa với nàng là không khóc, hai người đã nói nhiều lần, hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, thế nhưng nam nhân này dù thế nào đi chăng nữa cũng không muốn chấp nhận số phận, vẫn còn đang giãy giụa.
“Uyên Nhi… Ta không muốn uống thuốc.” Diệp Thê nỗ lực vươn tay, trên cánh tay nàng toàn là vết kim châm xanh tím.
Thẩm Tương Uyên vội vàng nắm lấy, hắn nắm tay nữ nhân, cẩn thận vuốt ve mu bàn tay lấm tấm nếp nhăn của nàng, không dám đụng vào vết kim.
Không muốn uống thuốc đồng nghĩa với điều gì… nam nhân hiểu rất rõ, hắn im lặng, không nói gì cả.
“Cả đời này của ta, rất hài lòng…” Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay nam nhân, Diệp Thê chậm rãi nói.
“Có thể gặp được Uyên Nhi, bên nhau hiểu nhau, nhưng… luôn có người phải đi trước một bước.”
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Thẩm Tương Uyên nghe thấy lời cuối cùng của nàng thì không khỏi ngắt ngang.
“Uyên Nhi… giúp ta mang mặt trang sức chàng tặng ta đến đây…” Diệp Thê như không nghe được gì, chỉ lo nói chuyện một mình.
Dù có dự cảm không hay nhưng Thẩm Tương Uyên không dám từ chối, lấy một miếng ngọc trụy nho nhỏ từ hộp gấm ở mép giường ra, kim châu truyền thừa cho con cháu của Thẩm gia qua nhiều thế hệ.
Lúc trước, khi Thẩm Tương Uyên đưa ngọc trụy đính ước đã nói: “Ta ra lệnh cho thiên quân vạn mã, nàng ra lệnh cho ta.”
Trước đây Diệp Thê cũng chỉ coi đó như một câu ngọt ngào âu yếm, không phải sự thật, nhưng hiện tại cũng nên dùng quyền lực này, cho ngày tháng nàng không còn sau này.
“Ta ra lệnh Thẩm Tương Uyên phải sống cho tốt, sống đến 99 tuổi, không được suy sút, vô cùng vui vẻ…” Âm thanh mỏng manh của nữ nhân hoàn toàn không giống ra lệnh.
Người còn sống mới là đau khổ nhất.
Đạo lý này, Diệp Thê hiểu rõ, nhưng xin cho nàng ích kỷ một lần trước khi chết đi, xem như đây là báo đáp cho vài thập niên cưng chiều tiểu phu quân xấu tính này.
Thẩm Tương Uyên nhập ngũ thời niên thiếu, dù là nhiệm vụ khổ cực thì hắn chưa từng sợ hãi, chưa từng do dự.
“Được không?” Không nhận được câu trả lời, Diệp Thê thay đổi giọng điệu, nàng lớn tuổi rồi, có phải làm nũng sẽ kỳ quái lắm không?
Trước khi nước mắt vỡ đê, Thẩm Tương Uyên nắm chặt ngọc trụy trong lòng bàn tay: “Thẩm Tương Uyên nghe lệnh.”
Người theo nghiệp binh… chưa từng từ chối.
Nhận được lời đảm bảo của nam nhân, Diệp Thê nói đến chuyện khác, một câu có một câu không, hỏi lộn xộn.
Thẩm Tương Uyên nghiêm túc lắng nghe, trả lời từng câu.
Từ hoa cỏ, chó mèo nuôi trong phủ, lại đến chi nhánh cửa hàng điểm tâm khó đếm hết, nói đến Hỉ Mai tỷ đã sớm làm lành với Cố Liễm Chi, nói về A Hữu đã làm phò mã gia, hài tử của hắn và Trưởng công chúa còn kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nói đến A Tả ngao du chẳng biết đi đâu…
Lải nhải nói một chút, Diệp Thê hít một hơi: “Uyên Nhi… ta có chuyện rất quan trọng chuyện rất cần thiết, đến bây giờ mới nhớ tới… không biết có trễ hay không?”
“Sẽ không trễ đâu.” Thẩm Tương Uyên nói dứt khoát, Diệp Thê muốn cái gì thì cũng không trễ.
“Chúng ta bái đường… vẫn chưa kết thúc buổi lễ.” Diệp Thê không khỏi oán trách, nàng đã ghi nhớ rất nhiều năm.
Bị tân phu quân bỏ rơi trước mặt mọi người, tiểu tướng quân lúc trẻ đúng là quá quắt thật, nói cái gì mà chờ hắn trở về, chờ hắn trở về bắt nạt mình à?
Diệp Thê nghĩ thì bắt đầu nghẹn ngào, sao nàng có thể bỏ rơi Thẩm Tương Uyên được, tiểu tướng quân yếu mến của nàng.
“Là ta không tốt.”
“Bây giờ chúng ta bổ sung là tốt rồi nhỉ?” Diệp Thê đã sắp không mở mắt ra được, ánh mắt của nàng đã mờ đi.
“Được.” Thẩm Tương Uyên phản ứng lại, giọng nói vững vàng, hắn nâng Diệp Thê dậy khỏi giường.
“Nhất bái thiên địa.” Diệp Thê và Thẩm Tương Uyên áp trán lên nhau.
“Nhị bái cao đường.” Thẩm Tương Uyên dịu dàng hôn lên cánh môi của Diệp Thê, lớp da môi khô khốc của nữ nhân bị nước mắt thấm ướt, hắn thấy được vị mặn.
“Phu…” Diệp Thê nhìn Thẩm Tương Uyên, muốn ghi tạc dáng vẻ cuối cùng của nam nhân trong lòng, nhớ kỹ từng tấc từng phân.
Nhưng nàng không thấy rõ, chỉ có nơi sâu thẳm trong ký ức hiện ra cảnh tượng nhiều năm trước, có một nam nhân trẻ tuổi khí phách tự quyết định vòi vĩnh cưới nàng, mang theo một ánh nắng sáng ngời mạnh mẽ, khi đó tiểu tướng quân ngồi trên giường nói mình là quà trả lễ tốt nhất, sự nghiêm trang đó khiến Diệp Thê rất vui.
Cả đời này của tư, thật sự rất vui vẻ.
Nữ nhân dần khép lại đôi mắt, giọng nói yếu ớt: “Thê…”
“Là Thê, không phải thê (*).” Thẩm Tương Uyên sửa đúng.
(*) Thê của Diệp Thê là “vợ” còn thê của tiểu tướng quân trong “Diệp Thê”
Không ai trả lời.
Nam nhân ngơ ngác, rất lâu về sau, hắn cúi đầu, ôm nữ nhân vào trong lồng ngực.
“Giao bái.”
“Chờ ta… chờ ta đi tìm nàng.”
Âm thanh nghẹn ngào của lão nhân hợp nhất với câu “Chờ ta trở lại” ở những năm tháng xa xa nào đó.
Ngày Nhiếp Chính Vương phi hạ táng, nàng mặc áo cưới màu đỏ.
[Lời cuối sách]
Nam nhân không nuốt lời, Thẩm Tương Uyên sống đến 99 tuổi theo lời hứa, sau khi Diệp Thê từ trần, hắn sống một mình suốt mười bảy năm.
Thẩm Tương Uyên không có phu nhân nên tính tình bất ngờ tốt lên, nhóm tôn nhi ban đầu sợ hãi hắn đều phải thốt lên tổ gia thay đổi rồi, chỉ có nam nhân rõ ràng, người theo hắn vô điều kiện kia đã không còn nữa, chơi trội cho ai xem đây, không thú vị.
Không thú vị, thật sự không thú vị, Thẩm Tương Uyên ngồi dưới tàng cây lẩm bẩm tự nói, bàn tay đầy nếp nhăn vuốt ve thân cây.
Diệp Thê chôn ở chỗ này, thời gian mười bảy năm cũng đủ để một cây non lớn lên.
“Thê tỷ tỷ, còn mấy ngày nữa thôi.” Trong giọng nói của lão nhân mang theo nỗi khát khao nói không nên lời.
Vài ngày sau, chính là sinh thần thứ 99 của Thẩm Tương Uyên.
Trên dưới cả nước ăn mừng thọ tiệc của Thẩm lão Vương gia, thậm chí là bàn tán sang ngày trăm tuổi, sức khoẻ của Vương gia tốt như vậy, không bệnh không đau, là chiến thần bảo vệ vương triều.
Nhưng không ai dự đoán được, vào ngày sinh thần đó, ngay lúc người hầu gõ cửa phòng của lão chủ tử, Thẩm Tương Uyên an nhàn thoải mái nhắm hai mắt lại, trong lòng bàn tay vô lực mở ra là miếng ngọc trụy nho nhỏ.
Thẩm Tương Uyên hắn không thèm để người khác chờ đợi đâu, cái gì mà trăm tuổi hay không chứ.
Nên đi tìm Thê tỷ tỷ, không biết mình đầu thai trễ nhiều năm như vậy có bị bỏ lỡ hay không?
Trong con ngõ dài nào đó ở ngàn năm sau ——
Bóng dáng của người đàn ông có vẻ ngoài cao lớn sáng sủa nhảy xuống khỏi xe việt dã, chân dài bước nhanh đến hướng cửa hàng đồ cổ quen thuộc, cậu nghiêng đầu kẹp điện thoại, vừa mở miệng là đã phun những câu mãnh liệt không phù hợp với bề ngoài: “Rồi rồi rồi, mua quà gặp mặt nhưng chuyện đính hôn này thì không có cửa đâu, một người lớn hơn con tận 3 tuổi…”
Cùng lúc đó, một người phụ nữ chân cẳng không tiện đứng trước quầy đồ cổ, váy dài nhạt màu ôm sát, không thể che được dáng người xinh đẹp.
Người phụ nữ cầm sợi dây chuyền con dấu hình vuông, sự sắp đặt của vận mệnh như đang chỉ dẫn, cô cẩn thận cầm cầm món trang sức đón lấy ánh sáng trước cửa.
Ánh dương rực rỡ, duyên định kiếp này.
——