Gả Cho Thẩm Tương Uyên FULL

Chương 74 (Ngoại truyện 2): Trời đất bao la, phu nhân sinh hài tử là lớn nhất (nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu)
 
“Ta nói này, lão Thất…” Người gọi Thẩm Tương Uyên là “lão Thất”, không cần suy nghĩ cũng biết là Trương Đồ - Trương Đô úy.
 
“Sao?” Thẩm Tương Uyên buông bút phê duyệt công văn, tách hai chân ra, ngồi thành hình chữ X trước bạn trong doanh trại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không, chỉ nhiều ngày không gặp nên nhớ thôi.” Trương Đồ thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt hắn, tiếp tục vuốt râu tiểu lão hổ, bày trò khôi hài.
 
Nhiều ngày là tính bừa thôi, cụ thể thế nào… Trương Đô úy bấm đầu ngón tay tính toán, đệ muội mang thai hơn nửa năm, Thẩm Tương Uyên tới doanh trại được vài lần.
 
Đùa thôi, nếu hắn không đến trong vài ngày thì số chân chiến mã trong doanh trại cũng không đủ đâu.
 
Khụ khụ, cũng chưa đến mức như vậy.
 
Một đám nam nhân già đầu chơi với nhau, Thẩm Tương Uyên nhỏ tuổi nhất, lại có con trước nhất, mấy người làm ca ca đương nhiên sẽ đỡ đần, không cần nói đến thiên tử, Ngụy Trường chiêu càng dứt khoát nhận hết một nửa chức trách của Thẩm Tương Uyên, mãi đến khi tiểu tẩu tử ngàn dặm xa xôi tới kinh đô tìm phu quân đợt trước mới lọc công việc trả về em út.
 
Kết quả tiểu tử này còn nghệt mặt ra, không chào một tiếng Ngụy ca nào, Trương Đồ tấm tắc lên tiếng.
 
“Nhớ cái trứng huynh đấy.” Thẩm Tương Uyên không khách khí hô lên, lửa đã đốt tới giữa chân mày, buông cán bút ho khù khụ mấy tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giận quá mất khôn, đệ muội mang thai bắt nạt đệ à?”
 
“Phu nhân nhà ta dịu dàng như vậy sao có thể bắt nạt ta?!” Nghe người khác nói bậy về Thê tỷ tỷ, Thẩm Tương Uyên không vui.
 
“Rồi rồi, do ta trách nhầm người.” Trương Đồ vội vàng chắp tay tỏ vẻ biết sai, trong lòng không khỏi nói thầm, tính tình của lão Thất này, nghẹn lửa như thế chắc chắn có liên qua đến đệ muội rồi.
 
Ây, Trương Đô úy, không hổ danh là hắn, đoán đúng rồi, có điều chỉ đúng phân nửa.
 
Thẩm Tương Uyên không phải bị bắt nạt, mà là —
 
Mấy ngày hôm trước, sáng sớm tinh mơ, Thẩm Tương Uyên canh giữa trong phòng giúp Diệp Thê ăn sáng.
 

“Tướng quân ơi.”
 
“Ơi?”
 
“Bao lâu rồi chàng không đến doanh trại?”
 
Tay xé bánh bao của Thẩm Tương Uyên dừng lại, nhìn sang cái bụng đã hơn chín tháng của Diệp Thê, gần đến thời gian lâm bồn rồi, trong lòng hắn không yên tâm, canh giữ bên phu nhân không rời một tấc nào.
 
“Như vậy không thể được.” Diệp Thê bất đắc dĩ đỡ sau eo.
 
“Ui.” Thẩm Tương Uyên nửa cái bánh bao còn lại, quen tay mát xa sau lưng cho nàng.
 
Phu quân săn sóc khiến Diệp Thê vừa yêu vừa… Uyên Nhi nhà nàng không thể làm một tiểu nam nhân ngày đêm canh giữ bên cạnh phu nhân cố chấp chuyện hậu viện được, tướng quân đầu đội trời chân đạp đất không thể thế được, nữ nhân dịu giọng dụ dỗ: “Uyên Nhi đến doanh trại, được không?”
 
“Nhưng…”
 
“Ta rất ổn, bảo bảo rất ngoan, không làm khó ta đâu mà.” Diệp Thê nói thật, chu kỳ mang thai của nàng rất ổn định, ngày nào cũng có thái y coi bệnh, hơn nữa hài tử trong bụng giống như giống tính nàng, không hiếu động, vô cùng yên tĩnh.
 
Đã nói đến vậy rồi, Thẩm Tương Uyên cũng không thể tiếp tục ưỡn mặt dính bên người phu nhân được, đành phải tới doanh trại.
 
Đối mặt với khuôn mặt đen thui của Trương Đồ, trong lòng chỉ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của phu nhân, Thẩm Tương Uyên càng so sánh thì càng phải nén giận, cho nên tâm trạng cũng không vui.
 
“Sao huynh đen vậy?”
 
Này, ngài có tật xấu sao? Trương Đô úy trừng to mắt, không phải ai cũng giống ngài đâu, lăn lê bò lết trên chiến trường mấy năm cũng có da thịt non mịn được chưa.
 
Lúc hai người mắt to trừng mắt to, sắp đánh nhau thì bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí và tiếng bước chân vội vã.
 
Rèm vải lều trại bị xốc lên.
 
“Gia, phu nhân sắp sinh!”
 
Vừa dứt lời, câu “Vậy lão Thất đệ mau trở về đi thôi” trong cổ họng của Trương Đồ còn chưa phát ra, hắn đã cảm thấy mành phấp phới, gió xẹt qua, không còn bóng dáng của Thẩm Tương Uyên nữa.

 
“Khinh công của lão Thất tiến bộ quá.” Trương Đồ ngơ ngác nói.
 
Nhiều năm sau, Thẩm Tương Uyên vẫn nhớ rất rõ ngày đó.
 
Lúc mặt trời lặn, ánh trời đỏ rực, nín thở chạy qua người đi đường hai bên, tất cả tiếng ồn cũng bị cuốn sự hào nhoáng kia, trong lòng nam nhân chỉ có một suy nghĩ, hắn muốn chạy về bên cạnh phu nhân.
 
“Tương Uyên đã trở lại rồi…”
 
“Thiếu gia, ngài…”
 
Khi Thẩm Tương Uyên về phủ, Diệp Thê đã nằm trong phòng sinh, ngoài phòng vây kín người, già trẻ trong nhà Thẩm gia, thái giám tổng quản được phái từ trong cung tới.
 
Hắn muốn đi vào nhưng lại bị ngăn lại, Thẩm Tương Uyên nghe tiếng kêu khóc của Diệp Thê qua lớp cửa, đôi chân vừa chạy đến cũng run rẩy vô thức run lên, hắn vô thức nhớ lại những lời phụ thân từng nói, mẫu thân rất đau đớn khi sinh hắn, xém chút nữa đã…
 
Cùng lúc đó, cửa kẽo kẹt mở ra, nữ y quan lau vết máu trên tay: “Tướng quân phu nhân nàng…”
 
Thẩm Tương Uyên đã quen thấy máu, giờ phút này lại cảm thấy choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, giọng nói trầm thấp, không hề suy nghĩ quát: “Giữ… giữ người lớn!”
 
Vừa dứt lời, mọi người kinh ngạc đến ngây người.
 
“Tương Uyên mau xùy xùy đi, nói hươu nói vượn cái gì đấy.” Thẩm lão phu nhân lấy lại tinh thần đầu tiên.
 
“Tướng quân không cần lo lắng, phu nhân không sao, mọi thứ rất thuận lợi.” Nữ y quan bị hoảng hồn, đầu óc ong ong, sao trông Trấn Quân tướng quân không lớn được tỉnh táo lắm vậy nhỉ?
 
“Được rồi thiếu gia, ngài đừng ghê phiền.” Phúc bá gọi A Tả A Hữu đỡ người ngồi xuống.
 
Vừa quay đầu lại, sau khi nam nhân ngồi xuống thì đôi tay vô thức siết chặt để ở ngực, đầu tiên hắn xùy vài tiếng, xua mấy lời không tim không may mắn lúc trước đi, sau đó bắt đầu lẩm bẩm cầu xin.
 
Từ nhỏ Thẩm Tương Uyên không tin quỷ thần, lật sách kinh cũng chỉ lật qua lật lại nhưng vì Diệp Thê, có thể cầu, hắn đều cầu.
 
Lòng thành ắt linh.

 
Đọc kinh cầu xin vẫn chưa được lâu, tiếng khóc của trẻ mới sinh đã cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người.
 
“Chúc mừng, chúc mừng, mẫu tử bình an, là một tiểu thế tử trắng trẻo mập mạp.”
 
“Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ.” Lão thái thái nước mắt giàn dụa.
 
“Chúng ta phải nhanh chóng báo tin tốt này cho bệ hạ cùng Thái Hậu.” Sau đó tổng quản thái giám nói với Thẩm Tương Uyên: “Thẩm tướng quân, không đúng, phải gọi là Vương gia, chúng ta đi trước một bước…”
 
Thẩm Tương Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, bất chấp mọi thứ, lập tức xuyên qua nhóm người chúc mừng mà bước vào phòng.
 
Trong phòng vẫn chưa tan hết mùi máu tươi, hơi nước ấm mờ mịt hỗn loạn, khó khăn lắm nam nhân mới xua tan cảm giác mềm chân mà bước lên.
 
Bước chân lảo đảo, cuối cùng Thẩm Tương Uyên quỳ tới mép giường, run rẩy cẩn thận vén sợi tóc mướt mồ hôi trên mặt Diệp Thê, hơi thở của nữ nhân mỏng manh, không còn sức để nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lại hắn, sau đó thoáng ngẩng đầu nhìn hài tử bọc tã lót để bà đỡ ôm lấy, khóe môi của nàng nở nụ cười, muốn cho tiểu tướng quân nhìn hài tử của bọn họ một cái.
 
Thẩm Tương Uyên chỉ nhìn chằm chằm nàng, không thể nhìn ra được gì từ ánh mắt, có điều vẫn không tệ lắm.
 
“Phu nhân mệt mỏi rồi.” Ma ma hầu hạ hạ giọng.
 
“Thê tỷ tỷ ngủ một giấc đi.” Thẩm Tương Uyên nghẹn ngào.
 
Diệp Thê gật gật đầu, không chống đỡ nổi mà khép mắt lại.
 
Thẩm Tương Uyên giật mình, kiểm tra hơi thở của nữ nhân, hắn không thể khống chế hành động của mình, cho dù vô số người nói với hắn rằng Diệp Thê không bị gì, mẫu tử bình an thì cũng vô dụng, hắn vẫn rất sợ hãi.
 
Khi nữ nhân tỉnh lại, Thẩm Tương Uyên còn canh giữ ở mép giường, bên ngoài phòng đã bị bóng đêm bao phủ.
 
“Uyên Nhi nhìn thấy con của chúng ta chưa?”
 
Thẩm Tương Uyên gật gật đầu, hắn muốn nói chuyện, có điều lại sợ vừa lên tiếng sẽ bị lộ tẩy, phát ra tiếng khóc.
 
“Hài tử của ta và Uyên Nhi…” Diệp Thê nhẹ giọng nói.
 
“Đúng vậy.”
 
“Đang tốt, sao Uyên Nhi lại khóc rồi?” Diệp Thê nâng tay lau khô nước mắt đang lăn xuống khóe mắt của Thẩm Tương Uyên.
 
Câu nói “giữ người lớn” của nam nhân khi nãy, nàng nghe rất rõ.
 

Đang yên đang lành nói mê sảng như thế làm gì, mình ở bên trong vất vả sinh con, tiểu tướng quân lại gây phiền, ăn nói vụng về thì đừng có nói chuyện chứ.
 
“Không khóc.” Thẩm Tương Uyên nắm lấy tay Diệp Thê.
 
“Ừm, không khóc.” Diệp Thê luôn rất cưng chiều hắn.
 
“Thê tỷ tỷ, tên của tiểu gia hỏa…”
 
“Uyên Nhi có nghĩ tên nào chưa?”
 
Liên quan đến chuyện đặt tên cho tiểu gia hỏa, phu thê hai người đã bàn bạc từ lâu, Thẩm Tương Uyên làm ầm ĩ, từ sau khi biết là con trai thì hận không thể khiến nhi tử cũng tên “Uyên Nhi”, nói một cách văn vẻ là —
 
“Ta không muốn nghe Thê tỷ tỷ dịu dàng gọi cái tên khác.”
 
“Vậy thì sẽ bị nhầm đấy, hơn nữa hai tên Uyên Nhi, Uyên Nhi không phải duy nhất của ta nữa.” Diệp Thê có kinh nghiệm dạy phu quân dễ dàng đánh bay suy nghĩ của nam nhân.
 
Cũng vì thế, gác chuyện đặt tên lại, chỉ chọn trước nhũ danh là Hổ Hổ.
 
“Hắn tên Thẩm Chấp Thê.”
 
Nắm lấy tay người, đến khi bạc đầu(*).
 
(*) Chữ “Chấp” cũng có nghĩa là nắm.
——
 
[Lời phía sau]
 
“Nhưng mà tướng quân, nam oa tên Thê không hay lắm đâu.”
 
“Vậy Chấp Kỳ, Chấp Kỳ cũng được, dù sao ta cũng muốn nắm tay Thê tỷ tỷ cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng muốn.”
 
“Rồi rồi…”
 
“Thê tỷ tỷ cũng không thể bỏ ta đi trước đâu đó.”
 
“Không đâu, ta sẽ luôn ở bên cạnh Uyên Nhi và Chấp Kỳ của chúng ta.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận