Chương 75 (Ngoại truyện hiện đại 3): Cậu là sơn trà, tôi chỉ muốn để cậu nở hoa rực rỡ chốn núi rừng
Ký túc xá vốn rộng rãi cũng trở nên chật hẹp vì quá nhiều người vào chen chúc.
Mấy người đàn ông cường tráng không tình nguyện mặc quần áo dưới sự đe doạ xen lẫn dụ dỗ của Thẩm Tương Uyên, trong miệng la oai oái, mùa hè mà điều hoà ở ký túc xá hỏng rồi, đang phơi bụng cho mát, chỉ vì bạn gái của tên này tới mà muốn mấy người anh chịu thiệt, dựa vào cái gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa vào cái gì à? Dựa vào mùi thơm ngất ngây khi Thẩm Tương Uyên mở hộp giữ ấm ra.
Hâm mộ, ghen tị, tức giận, nước bọt cũng không biết chịu nhục mà chảy từ khoé miệng xuống trước thức ăn ngon.
Mọi lời nói lập tức hóa thành một câu ——
“Em dâu, chơi vui nha!”
Cùng với lời tán thưởng là hành động nhanh nhẹn, các chàng trai gộp bàn lại, không rảnh lo tìm chén đũa hì cả, có chút bánh ngọt thôi nên bóc tay mà ăn.
Diệp Thê nhìn thấy cảnh tượng ngượng nghịu này thì cũng cười cười, vậy chắc là thích nhỉ.
“Này, các anh chừa chút cho tôi.” Thẩm Tương Uyên túm chặt cổ áo của một người rồi kéo người đó ra ngoài, muốn chen vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng có tưởng bở.”
“Sau này chú có nhiều cơ hội ăn rồi, mắc gì phải tranh với bọn tôi?”
“Cũng không biết ai, lúc trước còn không thích lại gần, nói xấu em dâu trước mặt bọn tôi…”
“Này!” Thẩm Tương Uyên bị những người anh em tiếp lời chèn ép đột nhiên nhận ra mọi chuyện không đúng lắm, vội vàng che miệng người nọ lại, nâng cánh tay kẹp cổ hung dữ nói: “Tôi nào có!”
“Tương Uyên còn nói xấu tôi à?” Diệp Thê cảm thấy thú vị nhưng cũng bên trong dự kiến, dù gì lúc bắt đầu Thẩm Tương Uyên cũng không tốt với cô lắm.
“Không có, không có, sao lại thế được?” Mọi người điên cuồng lắc đầu trợ giúp.
“Tương Uyên?” Diệp Thê nhẹ giọng gọi một tiếng.
Thẩm Tương Uyên lập tức buông lỏng người bị cậu kẹp trong ngực xém chút nữa đã nghẹn đến ngất xỉu, tuân theo nguyên tắc không nói dối, anh vẫn gật gật đầu thừa nhận, mắt còn lén liếc phản ứng của cô.
“Làm gì đấy, vẻ mặt gì đây, nếu em tính sổ với anh thì cũng phải đánh thắng anh mới được.” Diệp Thê không kìm được mà phụt một tiếng cười rộ lên.
“Vậy không có cơ hội đâu.” Thẩm Tương Uyên ngay thẳng trả lời.
“Thật con mẹ nó…” Người anh em không nhìn tiếp được nữa lập tức cho Thẩm Tương Uyên một chân vào mông.
Thẩm Tương Uyên không chút phòng bị nào nên nhảy nhót lung tung tới chỗ Diệp Thê, cô ôm vào lòng, hai ngọn đồi mềm mại trước ngực cô gái cọ vào ngực cậu khiến đồng phục huấn luyện mùa hè dính sát vào cơ ngực cậu, Thẩm Tương Uyên giật mình, vội lùi ra xa, không dám ôm nữa.
Tiếp xúc trong một khắc ngắn ngủi, Diệp Thê vẫn cảm nhận được trái tim dưới thân hình nóng rực khoẻ khoắn của cậu đang reo hò đánh trống, sau khi tách ra cô cũng vội bắt lấy góc áo của Thẩm Tương Uyên.
Quần chúng ăn dưa ồn ào điên cuồng, trong miệng phát ra tiếng la, thậm chí là tiếng huýt sáo vang phòng.
“Đừng có ngứa dòn!” Thẩm Tương Uyên thẹn quá hoá giận.
“Hiếm khi em dâu mới tới, cậu cứ chuẩn bị bỏ rơi người ta, xuống sân thể dục luyện tập với bọn tôi đi.”
“Sao vậy được?” Đừng nói đến chuyện tập luyện, nếu không phải Diệp Thê nói muốn cho đám đực rựa mấy anh ăn thì tôi cũng không thèm nghĩ tới ký túc xá đâu, Thẩm Tương Uyên bắt đầu oán giận trong lòng.
“Dắt em dâu ra sau núi ngắm hoa đi.” Người khi nãy bị kẹp cổ che miệng lấy hơi, lập công chuộc tội.
Hoa sau núi, sau núi của một doanh trại huấn luyện sẽ là loại hoa gì?
Thanh tùng trước núi, hoa trà sau núi, người rắn tâm mềm.
Thẩm Tương Uyên giải thích, hoa trà là hoa mọc dại, vốn dĩ chỉ có mấy đóa, nhìn thưa thớt chả vui mắt chút nào, ai biết được có ngày đội trưởng Lưu cẩu thấy được, chướng mắt bắt họ nhổ sạch cỏ dại, mua hạt giống, qua vài vòng tháng năm, cuối cùng cũng cao hơn nhiều.
“Nổi bật thì sẽ thành phim, đẹp…” Thẩm Tương Uyên nắm tay Diệp Thê, nắm chặt, bàn tay nhỏ của người phụ nữ nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, hai người thong thả tản bộ dọc theo đường núi, cậu nhìn góc nghiêng trắng nõn của Diệp Thê rồi cười ngây ngô: “Em cũng đẹp hơn.”
Lời tâm tình của đàn ông có thể rất thô bỉ, cậu có thể làm đến cực hạn, Diệp Thê hiểu rõ, cũng rất hưởng thụ.
Bề ngoài của sơn trà và hoa hồng rất giống nhau, chỉ có cánh hoa loại trước hơi cong, loại sau thì hình tròn, chi tiết khác biệt nhất là ở nụ hoa.
“Cảm ơn Tương Uyên.” Diệp Thê nghiêm túc cảm ơn, dùng ngón tay lau mồ hôi trên mặt người đàn ông, lơ đãng khắc họa gương mặt của anh.
Thẩm Tương Uyên đến đẹp, ngũ quan tinh xảo không hề bị nước da ngăm đen lấn át, mẹ Thẩm nói, lúc trước bên gia đình danh giá có hứa hôn từ nhỏ, thế nhưng Tương Uyên trông có vẻ có giá, cho rằng là công tử cao quý, kết quả… không nói không rằng đã chạy tới tham gia quân ngũ, còn không cần người trong nhà giúp đỡ, cứng rắn sống sót qua mấy năm.
“Lúc bác sinh là một đứa trẻ trắng nõn sạch sẽ, còn giờ sao, đen như cục than.” Mẹ Thẩm như oán giận nói với Diệp Thê, trong lời nói lại không giấu được vẻ kiêu ngạo: “Có điều, để nó chơi vui là được, không cần phải kìm ép quá mức.”
Lời của mẹ Thẩm, Diệp Thê hiểu rất rõ.
Cậu là sơn trà, cô sẽ không ép cậu ngụy trang thành hoa hồng, chỉ biết mặc cậu nở hoa rực rỡ, để cậu thoải mái tiêu sái nơi núi rừng.
“Không sao đâu.” Mồ hôi trên trán vì động tác ân cần của người phụ nữ mà chảy nhiều hơn, Thẩm Tương Uyên mới mở miệng, giọng nói cũng có chút khàn, sau khi xấu hổ ho khan thì không được tự nhiên xoay đầu.
“Muốn nghỉ ngơi sao?” Diệp Thê cho rằng cậu đi mệt rồi.
Thẩm Tương Uyên gật gật đầu, mệt, cậu hoàn toàn không, trái lại còn thấy hưng phấn.
Hôm nay người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng nhạt hơi mỏng, chất vải mềm mại, tuy rộng thùng thình nhưng cũng không che giấu được dáng người xinh đẹp của cô, hơn nữa đi bộ còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, hơi dán lên người phác họa đường cong cơ thể, Thẩm Tương Uyên cảm thấy xoang mũi nóng lên, ngẩng đầu lên trước.
“Coi chừng chút, đừng nhìn thẳng vào mặt trời.” Diệp Thê thuận tay lau mồ hôi cằm cho cậu.
Trong cổ họng loáng thoáng tiếng ực, Thẩm Tương Uyên vui vẻ hưởng thụ hành động của người phụ nữ, suy nghĩ về một vấn đề khác.
Cậu thích Diệp Thê từ khi nào nhỉ?
Chính Thẩm Tương Uyên cũng không chắc rốt cuộc mình bắt đầu thích Diệp Thê từ khi nào, có lẽ là rất lâu trước đây, trong lòng cậu oán giận, bất mãn khi bố mẹ sắp xếp xem mắt, xả cơn bực tức lên người Diệp Thê, cố ý hẹn con gái người ta leo núi.
Cậu biết khi còn bé chân của Diệp Thê có tật, sau khi lớn lên vẫn có chút di chứng, cho nên cố ý chọn đi đường vừa dài vừa hẹp, thậm chí khi đi tới giữa sườn còn tìm cớ bỏ cô chờ một mình, tính toán một đi không trở lại, nhưng chung quy vẫn không đành lòng, vòng về đi tìm Diệp Thê.
Người phụ nữ ngồi im trên hòn đá cậu tiện tay chỉ kia, ngoan ngoãn chờ, không vội không tức, thấy bóng dáng Thẩm Tương Uyên thì chậm rãi đứng dậy, gió núi thổi tung mái tóc dài, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, động tác khiến cổ áo hơi lỏng lộ ra sợi dây chuyền ngọc hình con thỏ trước ngực.
Ngay lúc đó Thẩm Tương Uyên có ảo giác, Diệp Thê đợi cậu thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi chính cô cũng sợ nghĩ vì sao lại lâu như vậy.
[“Chờ ta… chờ ta đi tìm nàng.”]
[Âm thanh nghẹn ngào của lão nhân hợp nhất với câu “Chờ ta trở lại” ở những năm tháng xa xa nào đó.]
[Nam nhân không nuốt lời, Thẩm Tương Uyên sống đến 99 tuổi theo lời hứa, sau khi Diệp Thê từ trần, hắn sống một mình suốt mười bảy năm.]
“Thực xin lỗi.” Thẩm Tương Uyên muốn nói mình bị lạc đường, cho nên mới… nhưng cậu nói không nên lời, cậu không thể lừa gạt người phụ nữ dịu dàng trước mặt mình lần thứ hai được.
Với hành vi ác ý của người đàn ông, Diệp Thê không hề tức giận, thậm chí cô cũng không gây chuyện, dường như đã đoán được Thẩm Tương Uyên sẽ trở về, lại có lẽ, cậu không trở lại, cô cũng đi tìm cậu.
[“Nếu có kiếp sau, ta sẽ đi tìm chàng.” Diệp Thê lấy bông liễu trong tay hắn ra, để nó bay đi theo gió: “Uyên Nhi đợi ta, được không?”]
[Diệp Thê không đợi Thẩm Tương Uyên trả lời đã tự mình nói tiếp, lẩm bẩm.]
[“Ta không muốn nhường chàng cho người khác, không muốn chút nào cả.]
Cho nên, cô chỉ nước chảy mây trôi cười nói: “Anh đã đến rồi.”
Thép rèn đúc hóa thành sự dịu dàng quanh ngón tay.
Dù như thế nào, bắt đầu từ đó, Thẩm Tương Uyên đã chính thức quen biết người phụ nữ tên “Diệp Thê” này.