Chương 76 (Ngoại truyện hiện đại 4): Hôn cô, hôn cô, hôn cô đi!
Không biết có phải do ảo giác hay không, Thẩm Tương Uyên nhìn hoa sơn trà quen thuộc trước mắt lại có vẻ xinh đẹp hơn lúc trước, ngay cả Diệp Thê trước mắt cũng càng thêm dịu dàng hơn.
Không đúng, Diệp Thê của cậu là dịu dàng đỉnh của chóp, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay trắng nõn của người phụ nữ mới vừa vỗ về cằm của người đàn ông, giờ phút này chạm vào cánh hoa mềm mại, lòng ham chơi của cô nổi lên, dùng lòng bàn tay cọ xát nhụy hoa vài cái, nhụy hoa nhỏ vàng óng, đang chứa đựng hạt giống cho sinh mệnh mới.
“Tương Uyên, đẹp không?” Diệp Thê dịu dàng hỏi, không kiềm được mà hái một đóa hoa xuống, cô cúi người, gương mặt kề sát bông hoa trà.
[“Tương Uyên, đẹp không?”]
[Trên đời hàng ngàn vạn nữ tử, đua nhau khoe sắc thướt tha, có mấy ai dám tranh sắc với những đóa hoa này.]
Lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc khớp với điều nào đó trong ký ức.
Gần như sử dụng hết bản năng, động tác thân thể nhanh chóng kết nối với não bộ, Thẩm Tương Uyên vươn tay ấn sau cổ Diệp Thê, giam cả người cô vào trong lồng ngực mình, Diệp Thê không kịp phản ứng, khi lấy lại tinh thần lần nữa thì trước mắt đã là con ngươi đen nhánh thâm thúy, hồ nước sâu thẳm dụ dỗ cô đắm chìm trong đó, gợi lên dục vọng khó có thể nói ra từ sâu bên trong thân thể.
Động tác cả gan thô lỗ của người đàn ông khiến nhụy hoa mở ra phấn hoa tung bay trong không khí, như đang ẩn ý về gì đó, hơi thở của cả hai cũng trở nên nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu kết chuyển động, Thẩm Tương Uyên gấp rút nuốt nước bọt, nghiêng đầu chậm rãi lại gần, Diệp Thê cam chịu trước động tác của cậu, chậm rãi nhắm mắt lại, mũi chân hơi nhón, lông mi nhỏ dài run rẩy, khiến người phụ nữ trông có vẻ vô cùng yếu ớt khiến người khác thương tiếc.
Trước bụi hoa, đôi nam nữ dựa sát vào nhau, ướt át mông lung.
Trong bụi rậm cách đó không xa, nhóm bộ đội đặc chủng trốn tránh, lẳng lặng hò hét.
“Hôn, hôn, hôn rồi”
Trong nháy mắt chóp mũi sắp chạm vào nhau, Thẩm Tương Uyên đột nhiên mở mắt ra, rốt cuộc vẫn không dám hôn xuống, hậm hực chôn đầu vào cổ vai Diệp Thê, tham lam ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương.
Tới đó thôi?! Mọi người thấy thế tức giận đến căm hận, dùng tay đấm mặt đất.
“Chờ đến khi kết hôn.” Được bố nghiêm khắc giáo dục, Thẩm Tương Uyên vẫn rất bảo thủ, thậm chí cậu còn chán nản sự đi quá xa của mình lúc này: “Anh xin lỗi.”
Tuổi dậy thì của Thẩm Tương Uyên không rung động như các bạn nam bình thường, từ nhỏ trong cuộc sống của cậu đã không có con gái, lúc đi học do tính tình cục súc, thư tình bạn học nữ chưa đưa đã bị cậu dọa sợ khóc, khó khăn lắm mới ổn định được, đến độ tuổi biết yêu thì Thẩm Tương Uyên lại chỉ học theo bố đền đáp tổ quốc, không ai ngăn cản được.
Tới quân đội, có phụ nữ nhưng những người phụ nữ này, có ai không nam tính như đàn ông đâu, cho nên đến khi quen biết Diệp Khê, Thẩm Tương Uyên mới xem như dậy thì lần thứ hai, mất ngủ buổi đêm, trằn trọc, rạng sáng giặt quần lót bị đội trưởng bắt được, phạt ngủ với chó.
Khi nãy mới gần gũi, ánh mắt của Thẩm Tương Uyên không chỉ thấy đôi môi mỏng có tô son dưỡng của Diệp Thê, cậu còn thấy được phần thịt trắng nõn lộ ra dưới lớp cổ váy trắng tinh, cùng với đồ lót ren một màu.
Kích thích chồng chất lên nhau, Thẩm Tương Uyên sợ mình sẽ mất khống chế khỏi tính toán.
“Không sao.”
Ban đầu bởi vì bối rồi mà bả vai thả lỏng xuống, Diệp Thê bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng người đàn ông, nói không thấy hụt hẫng thì chắc chắn là giả, thời gian qua lại của bọn họ cũng không ngắn, tuy nói lạ chỗ không có cơ hội động chạm chân tay nhưng mà… còn chưa hôn môi nữa, Thẩm Tương Uyên phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Ai da, cứng đầu quá, em trai bảo thủ còn trinh, chị Thê chỉ có thể thở dài.
——
“Các cậu nói xem, có phải em út có bệnh lâu năm mà giấu không?” Mấy người đàn ông trốn sau cây cắm mấy cành cây khô trên đầu để ngụy trang, bọn họ nói chuyện bằng khẩu hình miệng.
“Tôi thấy chắc chắn có rồi.”
“Không cần cậu thấy đâu, phải để em dâu thấy, phát hiện sớm trị liệu sớm.”
“Không bằng chia tay đến lượt tôi đi.”
“Tôi cảm thấy cậu đang tìm chết rồi đấy.”
“Giỡn thôi, giỡn thôi, chúng ta giúp giúp em út đi, cứ vậy mãi cũng không được, phải đi uống rượu mừng của hai người đó trước khi xuất ngũ chứ.”
“Giúp làm sao đây, các cậu có từng hôn con gái chưa?”
Phần lớn đều lắc đầu, động tác giống hệt nhau, từ đội trưởng đến đồng đội, tự biết thức thời, chưa có kinh nghiệm.
Phần ít còn lại thì mặt đen ửng hồng, ấp úng: “Hôn thì hôn thôi, em út đâu cần ngại như vậy..”
“Quả nhiên em út có bệnh.”
Mọi người ra kết luận, ánh mắt hận sắt không thành thép xuyên qua bụi cây đâm sau lưng Thẩm Tương Uyên, người đàn ông quay đầu lại quan sát, sau đó hơi nheo mắt nhìn chằm chằm ở đâu đó rồi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, khóe miệng mất tự nhiên co rút vài cái.
“Sao vậy?” Diệp Thê nhìn theo tầm mắt của cậu.
“Trong núi nhiều muỗi, phiền muốn chết.” Thẩm Tương Uyên tức giận nói, đám rùa rụt cổ này rảnh rỗi lắm sao, ăn no bánh người phụ nữ của tôi làm rồi còn làm bóng đèn.
“Chúng ta trở về đi.” Diệp Thê nói, dường như cũng thấy cây cối hơi lạ, có thứ gì chui ra từ bên trong, bò thẳng một đường, nhánh cây hơi rung rinh, vậy mà nó lại tới gần đây.
Còn đang nghi ngờ thì bên tai vang ầm lên một tiếng, nhánh cây đong đưa, có cái gì rơi xuống vai Diệp Thê.
Sâu lông màu xanh đậm lốm đốm, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người phụ nữ sợ tới mức thét chói tai.
“Kyaaaaaaaa!”
“Bà mẹ nó!” Thẩm Tương Uyên nhanh tay lẹ mắt tóm sâu vứt đi, sau đó giơ cánh tay ôm cô vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra, tuy vai của Diệp Thê chỉ phiếm hồng một vùng nhỏ cũng khiến cậu đau lòng không thôi, cậu thật sự không chịu nổi, đá bay hòn đá bên chân trúng mấy người trốn sau bụi cây.
“Hi em út!” Một người nhanh nhẹn bò dậy, che đầu gối bị đánh trúng lại, xấu hổ chống thân cây.
Đột nhiên có người khác xuất hiện, Diệp Thê ngơ ngẩn.
“Em cái mẹ anh đấy!”
Thẩm Tương Uyên tức giận đến muốn mắng chửi, kết quả có người còn nhanh hơn anh một bước.
“Cậu con mẹ nó! Có biết làm việc hay không!” Một chàng trai to lớn bỗng chốc nhảy ra khỏi một bụi cây khác.
Diệp Thê thấy rõ bọn họ là đồng đội của Thẩm Tương Uyên thì ngơ ngác, trong nhất thời cũng chưa phản ứng kịp.
“Tôi bảo cậu cho hoa rơi xuống dưới! Không phải sâu!” Có người nói.
“Có quỷ mới biết hoa mọc chặt như vậy!” Người chống thân cây thét lại, sau đó đá một cái, sâu lông lúc nhúc rơi đầy người anh ta, một chàng trai cao lớn lại thét chói tai: “Ai ôi!”
Tình hình hỗn loạn, không thể cứu vãn được.
Hai người đang hẹn hò vui vẻ lại biến thành trò khôi hài, Thẩm Tương Uyên tức đứn đỏ mắt, không để ý Diệp Thê bên cạnh nữa, bắt đầu tiện tay tìm kiếm một nhánh cây chuẩn bị chơi một trận.
“Em út, em dâu, hiểu lầm, thật sự hiểu lầm rồi.” Sợ bị đánh, có người giải thích: “Vừa mấy mấy người anh thấy cậu dông dài cả buổi cũng không hôn, sợ ngại nên mấy anh mới muốn thả chút cánh hoa xuống cho hai người, lãng mạn chút ấy mà, ừm ừm… lãng mạn.”
Mỗi một chữ, mặt của Thẩm Tương Uyên cũng đen thêm một chút, không phải đen vì nước da bình thường, tôi thật đúng là cảm ơn các anh đấy, đá cái cây không có hoa kia mấy tiếng mà có mưa cánh hoa thì cũng hay rồi.
Trái lại là Diệp Thê, sắc mặt đỏ bừng, tưởng tượng cảnh tượng mập mờ khi nãy đã bị người ta nhìn thấy, nó… nó được xem là gì đây.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của chị Thê, sự rung động Thẩm Tương Uyên vừa ép xuống lại đi lên, nhánh cây dài chọc trời trong tay phát ra tiếng vang giòn rụm.
“Chúng tôi đi liền, đi liền mà.” Dám người quấy rối cười ha ha, nhón chân trốn đi, trong miệng còn nói mê sảng: “Em dâu cứ tiếp tục đi, cố lên, bắt lấy nó, em út vẫn là gà tơ, non nớt bổ dưỡng.”
Tôi phải cố thế nào trời… Diệp Thê khóc không ra nước mắt.
“Cuối cùng cũng cút.” Gà tơ bẻ gãy nhánh cây trong tay, hùng hùng hổ hổ, ông đây non thì sao, hừ, đợi sau này, tôi chắc chắn… chắc chắn… vô cùng dũng mãnh.
Thẩm Tương Uyên dũng mãnh cắt đứt suy nghĩ miên man, trong lòng cũng thấy không yên, sợ đám người kia sẽ trở về làm phiền tiếp, cậu hiếm khi dùng não, nghĩ ra một nơi tuyệt đối không ai đến.
“Vậy là đi chỗ nào?”
Thẩm Tương Uyên củng Diệp Thê xuống núi, ánh chiều tà kéo dài bóng của hai người trên mặt đất, dài dần rồi biến mất trên mặt đất bằng phẳng.
“Chắc chắn chị Thê sẽ thích, thư viện.”
Nghề phụ của Diệp Thê là làm ở thư viện, Thẩm Tương Uyên biết nên tính gãi đúng chỗ ngứa, đương nhiên, quan trọng là — toàn bộ doanh trại huấn luyện không có ai thích đến thư viện, ngoại trừ phó đội trưởng nhưng hôm nay người nào đó của phó đội trưởng sẽ đến, chắc hai người đó cũng ra khỏi doanh trại rồi…
Cho nên 100% không gặp bóng đèn nào nữa!
Thẩm Tương Uyên tính sẵn trong lòng.
Nhưng sự thật luôn đi ngược lại với dự tính, khi người đàn ông vui vẻ kéo người phụ nữ vào thư viện từ cửa sau, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
“Đại tiểu thư, đừng như vậy mà.” Thẩm Tương Uyên nhạy bén nhận ra đó là giọng của phó đội trưởng.
“Sợ cái gì, sợ đội viên của anh phát hiện anh bị em cưỡi à?” Giọng điệu nâng cao lên, giọng nữ ướt át gợi cảm.
Ban ngày ban mặt, phó đội trưởng anh chơi hơi lớn rồi nhỉ?!
Thẩm Tương Uyên xấu hổ muốn chạy, không ngờ Diệp Thê ngoan ngoãn đi theo cả một đường bên cạnh lại đẩy anh trốn ra sau bức màn trước, nhẹ giọng đóng cửa chốt khóa, ngón tay dựng thẳng lên môi người đàn ông.
“Tương Uyên, đừng phát ra âm thanh nào cả.”