Chương 77 (Ngoại truyện hiện đại 5): Ham muốn trốn tránh sau bức màn, muốn bị liếm và muốn liếm (hơi H)
Diệp Thê thề, đây là chuyện khác người nhất cô làm trong đời này.
Bức màn che nắng dày nặng kín không kẽ hở, phần lớn phủ trong bóng đêm, nơi phát ra ánh sáng duy nhất chiếu lên cửa sổ cao, ánh nắng màu vỏ quýt cẩn thận dừng trên đỉnh đầu người đàn ông, vầng sáng nhẹ nhàng phác hoạ sợi tóc của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ thấp hơn đối phương không ít, dưới điều kiện ngược sáng không thể nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Tương Uyên được, chỉ có thể cảm nhận được từng dòng hơi của người đàn ông thổi qua ngón tay của mình.
Diệp Thê có cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cô bối rối cử động ngón tay muốn rút về, không ngờ người đàn ông vừa lúc cúi đầu đã muốn nói chuyện, ngậm đầu ngón tay vào trong miệng qua kẽ hở môi.
Móng tay được cắt dũa mượt mà xẹt qua mặt lưỡi, Thẩm Tương Uyên nuốt nước bọt theo bản năng, trong lơ đãng làm ra động tác liếm mút ngón tay người phụ nữ.
“A.”
Diệp Thê kêu lên một tiếng, lại không rút ngón tay ra, gò má cô ửng đỏ, bạo gan đưa vào trong một chút, đáp lại cô, Thẩm Tương Uyên nuốt sâu hơn.
Đầu lưỡi của người đàn ông mềm mại, có độ có dãn nhất định, ướt át nóng ẩm, khiến cho Diệp Thê đê mê mơ màng.
Cô từng lén xem phim, là phim người lớn, người đàn ông trong phim dùng đầu lưỡi liếm láp nơi riêng tư của người phụ nữ, ngay lúc đó Diệp Thê cảm thấy kinh ngạc, sao có thể như vậy được?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh ngạc xong còn có chút chờ mong và sợ hãi, cô biết rõ mình đang chờ mong được đối xử như vậy, cho nên mới sợ hãi.
Ký ức ướt át hiện lên, đêm đó cô trốn trong chăn, xem phim, khó khăn tự an ủi, không dám dùng ngón tay, chỉ có thể dùng hai chân kẹp chăn để đè ép, để tấm chăn nhăn thành một khối an ủi nơi riêng tư, tuy gãi không đúng chỗ ngứa nhưng cũng lên đỉnh, dâm dịch ướt dính tràn ra từ âm đạo xử nữ, làm ướt quần lót bằng bông, giống như… ngay bây giờ, người phụ nữ nhận thấy huyệt mềm bắt đầu phiếm ướt, cô bất an khép hai chân lại nhưng không thể khống chế được suy nghĩ.
Diệp Thê đùa bỡn đầu lưỡi Thẩm Tương Uyên, tưởng tượng bộ dáng đối phương đang dùng đầu lưỡi đùa bỡn môi âm hộ của mình, thật sự quá vô sỉ.
Đầu lưỡi của Tương Uyên dài quá, có thể liếm vào bên trong hay không, làm sao bây giờ, muốn bị liếm liếm quá… người phụ nữ thốt lên trong lỏng.
Cảm giác kỳ diệu lạ lẫm giống như ngọn lửa, đốt cháy người đang trốn tránh phía sau bức màn, hai miếng gỗ khô đã cọ xát nổi lửa cho nhau.
Thẩm Tương Uyên cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, bóng đêm dày đặc trước mắt giống như cảnh trong mơ, đáy mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai đoá hoa trắng tinh giống như vô số lần cậu mơ thấy, sự khác biệt duy nhất chính là… trong miệng cậu ngậm ngón tay của người phụ nữ.
Tinh tế mềm mại, không có vết chai dày nào, khiến người ta muốn dùng đầu lưỡi cẩn thận cảm nhận từng tấc của cô… Thẩm Tương Uyên thấy hơi cuồng nhiệt, thậm chí là toát ra vẻ si mê, đôi tay vô thức ôm lấy vòng eo của Diệp Thê, chủ động há mồm, để ngón tay người phụ nữ tuỳ tiện chơi đùa trong khoang miệng.
Không chỉ là ngón tay mà còn muốn nhiều hơn nữa, Thẩm Tương Uyên muốn nhấm nháp nhiều vị trí trên người Diệp Thê hơn, cậu chưa bao giờ hôn môi, cổ, sau tai, cùng với nơi khó nhìn thấy được giấu ở giữa hai chân kia nẽa.
Thẩm Tương Uyên là trai tân, chưa từng có kinh nghiệm, tất cả kiến thức với thân dưới của phụ nữ chỉ nhờ vào phim người lớn, nhưng dù bị chỉnh sửa bao nhiêu lớp đi nữa thì những hình ảnh đó không thể nào khiến cậu ham muốn, cậu là quân nhân, hơn nữa còn mưa dầm thấm đất về tình yêu của bố mẹ, hai chữ “chung thuỷ” là đã được dùng bàn ủi mạnh mẽ ép chặt trong thân thể cậu, hóa thành xiềng xích dục vọng, đến còn chìa khóa là cái gì… cánh tay ôm eo Diệp Thê của người đàn ông hơi rục rịch, muốn đi xuống, đi vào hang động bí ẩn nào đó để lấy chìa khóa.
Đúng lúc này, tiếng “xẹt xẹt —” thật lớn vang lên đánh thức Thẩm Tương Uyên, cậu bối rối ngẩng đầu, đồng thời không dám nhìn ngón tay Diệp Thê, đôi mắt loé ánh nước trong bóng đêm vẫn sáng ngời.
Hai người lập thức nhớ bên ngoài bức màn còn có người khác, thậm chí còn quá mức hơn…
Nếu nói Thẩm Tương Uyên và Diệp Thê đang trong giai đoạn ngọn lửa mới nhóm, thì phó đội trưởng Lục Hạn Phong và người phụ nữ kia đã là lửa trại cháy kịch liệt.
“Tương Uyên…” Lồng ngực Diệp Thê phập phồng, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thẩm Tương Uyên lén kéo bức màn ra, hai người nhìn qua, chỉ nhìn thấy bóng dáng dính vào nhau.
Đôi chân dài của người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ đang phóng đãng dang ra quấn lên vòng eo nhịp nhàng của Lục Hạn Phong, đôi giày cao gót mang trên chân cũng lỏng lẻo sắp rơi ra, đôi tay cô ấy ôm chặt sau lưng người đàn ông, mười ngón tay sơn màu đỏ sậm cào thành đường chỉ trên quần áo.
“Hạn Phong, anh còn lớn hơn kia lớn nữa…” Người phụ nữ cười nói, rất hài lòng với hành vi lỗ mãng của người đàn ông phía trên.
Hừ, tên đàn ông miệng một đằng lòng một nẻo, ngoài miệng nói “Đừng như vậy”, chẳng phải cũng ôm cô ấy lên bàn, vén váy xé quần lót của người ta rồi mạnh bạo cắm vào hay sao?
Lục Hạn Phong không để ý đến lời trêu chọc của người phụ nữ, anh chỉ dùng một cánh tay cũng thoải mái nâng thân thể mềm mại của đối phương khuấy động thứ thô dài dưới thân, dương vật dữ tợn ra vào nơi riêng tư, thân thể của người phụ nữ rung lắc, hai ngọn đồi nằm trong áo lót cũng nảy ra.
“Hu hu… Đừng mà, chậm một chút, ưm… sâu quá…” người phụ nữ dâm đãng kêu lên, trực tiếp thể hiện niềm yêu thích với cuộc yêu này, cô ấy giống như con thú mẹ đang trong kỳ giao phối.
Thẩm Tương Uyên nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, thứ dưới thân đã dồn máu cương cứng, cậu không rảnh lo có bị phát hiện hay không, mạnh mẽ kéo bức màn, không dám xem thêm lần nào nữa.
Diệp Khê cuộn tròn trong lồng ngực người đàn ông cũng ngớ ra, khắp đầu óc chỉ chỉ toàn cảnh tượng nhìn thấy vừa nãy, quân nhân kia, mặc đồng phục huấn luyện giống Thẩm Tương Uyên, người phụ nữ kia mặc váy dài màu đỏ diêm dúa, ánh mắt cô dừng ở bộ váy trắng mình mặc, trước mắt hiện một suy đoán như nụ hoa nhiễm máu nở rộ.
Lục Hạn Phong đang chăm chỉ “cày” phát hiện gì đó, thả lỏng thân trên của người phụ nữ trên người mình, mồ hôi nhỏ giọt xuống rãnh ngực của người phụ theo xương hàm rắn rỏi của anh, anh quay đầu như suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm vào nơi Thẩm Tương Uyên và Diệp Thê đang trốn tránh.
“Sao vậy?” Người phụ nữ khó chịu khi mọi thứ dừng lại, cô ấy siết chặt âm đạo.
Đột nhiên tăng thêm lực khiến quy đầu há mồm rỉ tinh dịch, trên gương mặt ít tỏ thái độ của Lục Hạn Phong cuối cùng cũng hơi thay đổi, anh nhìn thẳng vào người phụ nữ nằm trên bàn lần nữa, đây chính là người phụ nữ anh vừa gặp đã thương hồi niên thiếu, nhất quyết phải có được.
Người phụ nữ nhìn anh khiêu khích, ngón tay như trêu cún gãi gãi cằm anh, Lục Hạn Phong là cháu trai của quản gia trong nhà, từ việc sống nhờ nhà bà con nghèo ở nông thôn, thân phận này khiến cho địa vị của cô ấy luôn ở kèo trên, theo lý thường phải hưởng thụ sự hầu hạ của đối phương.
Dục vọng chôn sâu trong người Lục Hạn Phong cũng nổi lên, cong lưng cúi người, cơ bắp phần lưng dưới sự kích thích của lớp vải tạo thành tư thế tấn công: “Đại tiểu thư, chuẩn bị xong chưa?”
Hỏi một câu không cần trả lời, người phụ nữ không kịp suy nghĩ cũng chỉ có thể thở dốc rên rỉ, cô ấy không thể nói được một câu hoàn hảo nào.
Bên ngoài bức màn là âm thanh chiếc bàn điên cuồng rung lắc, Thẩm Tương Uyên nghe sắp phát điên nhưng thứ đè chết chút lý trí cuối cùng của cậu lại là lời nói của Diệp Thê.
“Tương Uyên, anh… chọt vào em.”