Gả Cho Thẩm Tương Uyên FULL

Chương 79 (Ngoại truyện hiện đại 7 H): Dùng đèn pin ngắm nơi riêng tư của người phụ nữ, liếm cô phun nước
 
Thú hoang dù dịu ngoan thế nào thì nó cũng là thú hoang.
 
Đạo lý dễ hiểu như thế, Diệp Thê lại biết quá muộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Huống chi Thẩm Tương Uyên cũng không hề dịu ngoan, cậu chỉ có chút ngây thơ, sau khi được mài giũa thì sẽ trở nên nguy hiểm hơn ai khác.
 
“Tương Uyên, em sợ.” Diệp Thê nhỏ giọng nói, cô vươn tay muốn ngăn cản động tác ngồi xổm xuống của người đàn ông nhưng sau khi nhìn thấy thứ trắng trắng trong lòng bàn tay thì không có tự tin: “Em chỉ sờ sờ mà thôi…”
 
“Sờ không đủ, chị Thê còn muốn làm chuyện khác không?” Thẩm Tương Uyên bị Diệp Thê dụ dỗ lộ ra gương mặt ác liệt quỳ một gối phía trước cô, nhìn sẽ giống như dáng vẻ của một tín đồ thành kính nếu như tay của người đàn ông không vuốt ve một đường từ cẳng chân trắng ngần của người phụ nữ lên.
 
Diệp Thê không trả lời, chỉ đỏ hốc mắt, con ngươi ngậm hơi nước, đôi tay không biết phải làm sao, cô muốn đẩy người đàn ông ra nhưng lại chất dịch trắng đục làm bẩn cậu.
 
Rất nhanh sau đó, Thẩm Tương Uyên đã tìm cho cô một chỗ để tay.
 
“Chị Thê kéo váy đến đây đi.” Thẩm Tương Uyên liếm liếm môi, giọng điệu thoải mái như bình thường, cậu thích ngắm Diệp Thê mặc váy dài, trống rất là dịu dàng, thế nhưng bây giờ rất vườn.
 
“Em không muốn.” Diệp Thê lẩm bẩm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chị Thê kéo váy giúp anh đi.” Thẩm Tương Uyên lặp lại một lần nữa, giọng điệu rắn rỏi dồn dập lên rõ ràng, bàn tay của cậu cũng đã sờ soạng đến phần trong đùi của người phụ nữ.
 
Diệp Thê nghiền ngẫm lời nói sâu xa của đối phương, cô không kéo thì cậu phải tự mình động tay rồi.
 
Sợ váy bị kéo hỏng, người phụ nữ cẩn thận vén cao làn váy qua bụng, cơ thể chỉ mặc quần lót lộ ra trong không khí lạnh lẽo, nhất là những bộ phận bị ướt, đồng thời cũng cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông.
 
“Tối như thế, anh muốn nhìn thế nào…”
 
Lục Hạn Phong đã tắt đèn thư viện, cho dù kéo bức màn ra thì ánh sáng cũng không quá tốt.
 
Nghĩ đến đây, Diệp Thê lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhưng động tác kế tiếp của Thẩm Tương Uyên khiến cô phải hoảng loạn lần nữa, người đàn ông móc ra một chiếc đèn pin nhỏ từ túi áo ra, sau khi vặn ra, soi rõ thân dưới của người phụ nữ.
 
“Hồng nhạt.” Thẩm Tương Uyên nhìn chằm chằm vào quần lót của cô, ánh mắt tập trung ở bộ phận tối màu nhất, vệt nước để lộ ra dấu: “Màu hồng đậm.”
 
“Đừng nhìn…” Lúc đèn pin sáng lên, Diệp Thê liền muốn buông váy nhưng cô không làm vậy, không thể không thừa nhận rằng cô rất thích cảm giác bị Thẩm Tương Uyên nhìn nơi riêng tư, cảm thấy thẹn thùng hưng phấn.
 
Rung động ở nơi sâu nhất trong nội tâm, bên trong hoa huyệt mấp máy, môi âm hộ kẹp lớp vải vào trong, siết thành một khe hở.
 
Trong thư viện yên lặng vang lên tiếng nuốt nước bọt.
 

Thẩm Tương Uyên ngẩng đầu nhìn Diệp Thê, nhìn thấy tau cô từ hồng chuyển sang đỏ, không hề tránh né, hai mắt nhìn nhau, tuy ngượng ngùng nhưng cũng xem như chấp nhận, người đàn ông giữ chặt mép quần lót rồi cởi ra.
 
Vải dệt và đoá hoa kéo ra mấy sợi chỉ bạc.
 
Âm hộ trơn bóng không có lông hồng hào, bên ngoài nhô lên phần thịt, trong lỗ hoa có dính một chất dịch, xinh đẹp giống như hoa sơn trà sau cơn mưa, sợ sệt xoa nhẹ vài cái cũng bị nhàu nát.
 
Đồng tử của Thẩm Tương Uyên co rút lại, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nơi riêng tư của phụ nữ, gần gũi một hồi, thậm chí có thể ngửi thấy một hương thơm kỳ diệu, người đàn ông bị mê hoặc, thong thả vươn tay, dùng ngón tay thô ráp với vết chai thật dày cọ cọ cánh hoa, dâm dịch dính nhớp bị kéo ra thành sợi.
 
Diệp Thê cắn môi, vẫn không nhịn được mà rên rỉ, chân cô đã hoàn toàn mềm nhũn, sau lưng không dựa nổi lên mặt tường, trượt xuống, đặt mông ngồi trên mặt Thẩm Tương Uyên, cô giãy giụa muốn ngồi dậy thì bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lại.
 
“Ngọt quá.” Thẩm Tương Uyên nói, môi lưỡi đóng mở lúc nói, không hề kiêng kị gì mà liếm thẳng lên.
 
Lúc này đèn pin cũng lăn xuống mặt đất, chiếu ra bóng của hai người, có thể thấy mờ mờ rằng tay của người phụ nữ không thể kéo nổi làn váy từ khi nào, để nó lẳng lặng phủ xuống đầu người đàn ông, lòng bàn tay nhỏ nhắn giữ quả đầu đinh của cậu, trái ngược với cảm giác mềm mại của tóc mà môi lưỡi đang bừa bãi cày cuốc ở những nơi không nhìn thấy được.
 
Không cần ngón tay hay lực tác dụng nào khác, Thẩm Tương Uyên chỉ dùng mỗi đầu lưỡi liếm sạch huyệt nhỏ của Diệp Thê, hương thơm xử nữ vẫn chưa nồng nàn, những lúc tự an ủi chỉ dám dùng ngón tay chọt chọt vài cái ở gần cửa huyệt, giờ phút lại thật sự ngậm lấy đầu lưỡi của người đàn ông.
 
Đầu lưỡi chứa hạt lưỡi thô ráp liếm vài cái bên ngoài âm đạo mới nếm được mùi vị dâm dịch của cô gái, hương vị không thể diễn tả cụ thể được, Thẩm Tương Uyên chỉ cảm thấy ngọt, muốn nhấm nháp nhiều hơn.
 
Người đàn ông chưa có kinh nghiệm thì đương nhiên không có kỹ năng, dường như chỉ tuỳ ý gặm cắn như con thú tới mùa động dục, nơi nào có nước, cậu liếm nơi đó.
 
Đáng thương cho Diệp Thê, hai chân run lên, điểm chống đỡ cơ thể duy nhất lại chính là giữa hai chân, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông giữ chặt bắp đùi của cô, để cô bày ra tư thế dạng chân dâm đãng cho cậu tiện liếm láp.

 
“Tương Uyên… bỏ đi, mỏi quá…” Diệp Thê nức nở, lời nói ái muội không mạch lạc.
 
Cô không mỏi chân, không mỏi eo mà là bên trong, đầu lưỡi của Thẩm Tương Uyên chỉ trêu chọc vài lần, không thể nào hoàn toàn an ủi sâu bên trong âm đạo.
 
“Thì liếm tiếp.” Giọng của Thẩm Tương Uyên truyền tới từ phía dưới, nghe thấy nặng nề mà ướt át, giống như đang đi vào hang động sâu thẳm.
 
Suối nguồn nho nhỏ bị móng vuốt của thú hoang đào ra.
 
Trước hành vi bá đạo của Thẩm Tương Uyên, Diệp Thê không thể nào chịu đựng nổi, trước mắt cô chỉ có bóng tối, ánh sáng mang theo từng chùm trắng mờ ảo, khoái cảm khiến cô dần dần đắm chìm trong đó, bắt đầu chủ động tìm kiếm.
 
Viên ngọc bị liếm đến sưng đỏ nằm trong miệng chạm vào hàm răng của người đàn ông trong lúc làm lụng, vách trong âm đạo co rút lại một trận, tầng tầng lớp lớp thịt mềm bao lấy đầu lưỡi của cậu, Thẩm Tương Uyên cảm thấy liếm láp không thuận lợi, hiểu rõ mình mới vừa chạm vào nơi nhạy cảm sung sướng nhất của cô, cậu rút đầu lưỡi ra, tập trung nhìn chằm chằm vào viên ngọc nhô lên, chỉ có đôi môi là vẫn mút mát âm hộ như cũ.
 
Không có đầu lưỡi chặn lại đương nhiên không thể khống chế phù ra chảy ra ruộng ngoài được, chất dịch nhầy chảy róc rách ra bên ngoài, dòng nước không kịp nuốt vào đã chảy dọc theo khuôn cằm xinh đẹp của người đàn ông xuống cổ, chỗ còn lại cũng chảy hết vào cổ áo đồng phục huấn luyện, lớp vải ban đầu chỉ bị mồ hôi thấm ướt giờ cũng có thêm một mùi vị khăc.
 
“Tương Uyên, sắp không được rồi… khó chịu, căng quá…”
 
Người phụ nữ rên rỉ, không thể chịu nổi khoái cảm dồn dập mà ngẩng đầu lên, tóc dài nhanh chóng rũ xuống theo động tác ngẩng đầu, bờ mông của cô căng thẳng run rẩy vài cái, cuối cùng phun ra hết trong miệng Thẩm Tương Uyên.
 
Thẩm Tương Uyên bị phun đầy miệng lập tức thấy sảng khoái, đầu lưỡi không khỏi liếm láp vài cái lên cái miệng chật hẹp, sau khi liếm khô phần lớn bộ phận bị ướt rồi mới kéo quần lót lên cho cô.
 
Thẩm Tương Uyên ngồi xếp bằng xuống, đỡ Diệp Thê mềm nhũn sau khi lên đỉnh tựa lên ngực mình, cậu hơi khom lưng đặt cằm lên hõm vai người phụ nữ: “Nhiều nước quá, cứ dính dính.”
 
“Anh đừng nói nữa mà…” Diệp Thê mệt mỏi đẩy ngực cậu ra, cô biết mình nhiều nước, lúc trước tự an ủi hay làm ướt khăn trải giường, thế nhưng cũng không có như hôm nay… mắc cỡ chết đi được.
 

“Chị Thê phun khắp mặt anh rồi.” Thân hình cao lớn của Thẩm Tương Uyên không hề động đậy chút nào.
 
Động tác của Diệp Thê dừng lại, trề môi, nước mắt không nên được mà rơi xuống: “Anh khốn nạn, quá đáng, sau này em không tới thăm anh nữa… sao lại vậy chứ, hu hu”
 
“Đừng khóc, đừng khóc mà.” Thẩm Tương Uyên luống cuống lau nước mắt cho cô, không có cách nào khác phải dựa vào kinh nghiệm của mình mà rống lên: “Diệp Thê, không được khóc!”
 
Diệp Thê bị cậu dọa, nấc lên một cái, cơ thể nhỏ bé run rẩy, trông rất đáng thương.
 
“Anh… anh sai rồi, chị Thê đừng khóc, sau này anh không bắt nạt chị nữa.” Thẩm Tương Uyên vụng về vỗ nhẹ người phía sau lưng, giống như con hổ bông, không hề uy nghiêm chút nào.
 
“Anh… anh nói rồi đấy.” Diệp Thê được hứa hẹn nên chậm rãi dừng khóc.
 
Thẩm Tương Uyên vội vã gật đầu không ngừng, nhìn nước mắt chưa khô trên mặt ngờ phụ nữ, trong lòng tràn ngập thương tiếc nói không nên lời, hầu kết của anh chuyển động, nắm tay Diệp Thê, mười ngón tay đan vào nhau: “Bà nội sắp mừng thọ rồi, chị Thê đi cùng đi, cho bà chọn ngày để mình đính hôn.”
 
Nghe được hai tiếng “đính hôn”, Diệp Thê hơi giật mình, cô chậm rãi bĩu môi, không phát ra âm thanh, chỉ choàng cánh tay ôm chặt cổ Thẩm Tương Uyên.
 
Lúc Diệp Thê đang cảm động, Thẩm Tương Uyên bồi thêm một câu —
 
“Đính hôn xong, không bao lâu đã có thể động phòng.” Xem như hôm nay cậy đã biết chuyện làm tình sung sướng biết bao nhiêu, thật muốn liếm chị Thê thêm một lần nữa.
 
Người phụ nữ ngẩng đầu, nuốt hết nước mắt, ngón tay mạnh bạo xách lỗ tai người ta.
 
“Thẩm Tương Uyên!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận