Chương 81 (Ngoại truyện hiện đại 9): Vật về ngay chủ, vĩnh kết đồng tâm
Diệp Thê nhớ lại từng li từng tí giữa mình và Thẩm Tương Uyên, từ lúc bắt đầu đầy hoảng loạn đến lúc gặp người lớn trong nhà.
Gương mặt của bà nội Thẩm hiền từ, mới gặp mặt đã nắm tay cô không chịu buông, cười hiền hòa tháo mười chiếc vòng vàng trên tay bà đeo lên cổ tay nhỏ bé của cô, trọng lượng nặng trĩu khiến Diệp Thê đỏ mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân cơ hội tiệc thọ, hai nhà cùng bàn bạc để chuẩn bị đính hôn trong trước năm mới, năm mới khung cảnh mới, tươi vui hơn.
Phút cuối cùng tan tiệc, bà nội Thẩm làm bà mai, chỉ cái kia xong lại chỉ qua cái này: “Tương Uyên, cháu xin nghỉ phép mấy ngày đi, đi chơi với vợ nhiều một chút.”
“Cô ấy không thích đi chơi, cháu cũng không thích.” Thẩm Tương Uyên thành thật trả lời.
Bà Thẩm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hai đứa cháu trai, một đứa đa tình, một đứa vô tình, phải làm sao bây giờ đây.
“Bà nội, bình thường cháu không ra ngoài được ạ.” Diệp Thê đỡ bà cụ, nhỏ giọng nói.
“Điềm đạm cũng tốt, điềm đạm cũng tốt.” nhìn sao cũng thấy bà Thẩm rất được lòng mọi người, cháu trai lại thấy bà phiền, vẫn là cô gái nhỏ chu đáo, nhớ tới chuyện gì đó thì kiến nghị: “Nếu không thì đi xem triển lãm cá nhân, triển lãm văn hóa riêng?”
“Xem mấy thứ đó thì vui chỗ nào.” Thẩm Tương Uyên không vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy đứa cháu trai tham gia quân ngũ mở miệng ra là nói tiếng địa phương khác, bà Thẩm vừa qua đại thọ xong xém chút nữa nổi giận.
“Cháu rất thích xem triển lãm khảo cổ, bà hay quá, chuyện như thế cũng biết.” May là có Diệp Thê ở bên, bù đắp cho Thẩm Tương Uyên.
“Đương nhiên bà phải hay rồi, hử, mặt trang sức trên người của cháu, hình như chủ nhân trước là người phụ trách triển lãm đấy.” Mắt của bà cụ đảo qua miệng ngọc nhỏ trên ngực Diệp Thê.
Diệp Thê vốn thích đồ cổ, sau khi nghe thấy lời của bà cụ thì càng thấy hứng thú.
Bạn gái muốn xem, Thẩm Tương Uyên còn có thể làm gì được ngoài đi theo.
Nhưng vấn đề là… nói đi là đi, nhưng nhìn cậu thế nào cũng không hợp lắm.
Phần lớn khách xem triển lãm đều tỏa ra hơi thở nghệ thuật trên người, mặc đồ nghiêm trang, chỉ có Thẩm Tương Uyên với nguyên một cây đen đứng sau lưng Diệp Thê lại giống như vệ sĩ.
“Nếu không thì anh chờ ở ngoài thôi, sợ nghe chán rồi ngủ luôn mất.”
Thẩm Tương Uyên đau đầu nhìn chiếc cửa phòng triển lãm đơn, ánh sáng bên trong rất tối, chỉ có một đài triển lãm phát sáng, khiến bộ hôn phục trong tủ thủy tinh nhuộm đỏ đất, cậu vốn không thích màu đỏ kia, không biết vì sao lại vậy nữa.
“Ừm, em đi vào nghe một chút, sẽ ra nhanh thôi.”
“Không sao, anh chờ em.” Xua xua tay, Thẩm Tương Uyên nhìn bóng lưng Diệp Thê bước vào, bản thân thì ngồi nghỉ chân trên ghế ở cửa, cậu duỗi đôi chân dài, ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, bên trong phòng triển lãm chậm rãi truyền ra âm thanh giải thích cách cánh cửa.
“Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu, tục truyền rằng bộ quần áo này là…”
Thẩm Tương Uyên nghe mà mơ màng sắp ngủ, mí mắt nặng nề rơi xuống. —
“Thê tỷ tỷ, nàng mặc như thế thật là đẹp mắt.”
Trong quan tài chế tạo bằng gỗ vàng, nữ nhân mặc áo cưới xinh đẹp, đá vàng ngọc châu nhiều đếm không xuể.
Bên quan tài, Thẩm Tương Uyên si ngốc nhìn ngắm, đời này của hắn, thứ trông thấy nhiều nhất chính là màu đỏ, lúc đánh giặc, máu tươi của tướng sĩ, trên đường về nhìn thấy hoàng hôn, hiện giờ là áo cưới của Diệp Thê.
Ta không thích màu đỏ, Thẩm Tương Uyên nhắc mãi, không chịu buông bàn tay lạnh lẽo của Diệp Thê ra, hắn già rồi, đôi mắt đen nhánh cũng đã bị nhuốm một chút xám xịt, hòa với màu đỏ, sương mù dày đặc che kín.
“Vương gia, nên đóng nắp quan lại rồi.”
Thẩm Tương Uyên loáng thoáng nghe thấy một giọng nói nhưng lại không dời tầm mắt, không quan tâm, người bên cạnh nói tiếp, bóng người rơi xuống che khuất khuôn mặt của Diệp Thê, rốt cuộc nam nhân cũng có phản ứng, hắn nâng tay lên vô thức xua xua, muốn đuổi bóng đen đi.
Ánh trăng không còn nữa, hố đen hoàn toàn tĩnh mịch.
Thời gian đã đến, nắp quan khép lại, chặn hết ánh sáng, chặn luôn tầm mắt của Thẩm Tương Uyên, phong ấn kí ức cả đời của hắn vào bóng tối.
——
Cổng phòng triển lãm mở ra, ánh sáng chiều vào, mí mắt Thẩm Tương Uyên run rẩy, cậu giống như hình nộm bị chôn dưới đất từ rất lâu vậy, khớp xương cứng ngắc, phát ra tiếng răng rắc.
“Tương Uyên.” Giọng nói mềm nhẹ của người phụ nữ là chìa khóa mở ra mọi thứ của người nộm.
“Chị Thê.” Thẩm Tương Uyên gọi cô, ánh mắt mơ màng, đồng tử đen nhánh chứa sương mù.
“Sao đấy?” Diệp Thê thấy cậu ngủ ra nước mắt, nhẹ nhàng véo gương mặt người đàn ông: “Buồn ngủ thế à, lần sau chúng ta không tới nữa, đến trường bắn với anh cũng được.”
“Em đợi anh một lát, anh đi rửa mặt.” Giọng nói của Thẩm Tương Uyên khàn khàn, cảnh trong mơ còn chất chứa trong ký ức của cậu như đang nổ tung.
Diệp Thê nhìn bóng người rời đi, ngồi trên ghế dài lướt xem ảnh chụp vật triển lãm đã download, ngón tay phóng to hình ảnh, phát hiện dây đeo trước ngực hôn phục dường như thiếu gì đó.
“Xin chào, quấy rầy rồi, xin hỏi một chút, ngài có vừa lòng với buổi triển lãm vừa rồi của chúng tôi không?” Một giọng nói trẻ trung vang lên bên cạnh.
Diệp Thê đứng lên nhìn về phía đối phương, cực kỳ trẻ, trước ngực đeo bảng tên viết rõ ràng là người phụ trách, tên kia chỉ có đơn giản một chữ, Hữu, cô dùng kính ngữ: “Chào ngài.”
“Phu nhân, ngày gọi tôi như vậy, tướng quân biết sẽ phạt.” Người phụ trách nói một câu rất khó nghe.
“Ngài đang nói gì vậy?” Diệp Thê nghi hoặc.
“Không có gì, ngài không cần dùng kính ngữ, triển lãm có được không?” Người phụ trách lắc đầu.
“Dù là cách bố trí hàng triển lãm hay là lời giới thiệu đều rất hoàn mỹ.” Diệp Thê không hề keo kiệt lời ca ngợi.
“Ngài thích là được rồi.”
“Nhất là căn phòng triển lãm này, tôi rất thích, có điều có thể hỏi ngài phụ trách một chuyện không?” Diệp Thê nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy khi phóng to ảnh.
“Đương nhiên là được.” Người phụ trách chắp tay sau lưng, cung kính nói.
“Bên này thiếu cái gì sao?” Diệp Thê đưa màn hình điện thoại về buổi triển lãm cho đối phương xem.
“Vốn là có mặt dây chuyền nhưng lúc trước thiếu tiền nên bán rồi.” Người phụ trách nhìn thoáng qua, nhanh chóng trả lời.
Bán rồi ư… Diệp Thê lấy mặt dây chuyền từ trong cổ áo ra, mặt trang sức hình vuông nằm im trong lòng bàn tay người phụ nữ, đối phương lại hoàn toàn không bất ngờ.
“Vật về chủ cũ.” Diệp Thê suy tư một lát mới vươn tay, mới vừa rồi ở trong phòng, cô nghe người trình bày giới thiệu thì hơi có một cảm giác… khắc sâu trong linh hồn, không thể nắm bắt được.
“Không, vật về chủ cũ.” Người phụ trách dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy mu bàn tay của Diệp Thê trở về.
Đúng lúc Thẩm Tương Uyên rửa mặt xong trở về, nhìn thấy người đàn ông động tay động chân trước mặt Diệp Thê, mắt trợn tròn, hét lớn một tiếng: “Làm gì đấy?!”
“Tương Uyên, ngài ấy là người phụ trách triển lãm.” Trước khi bạn trai vén tay áo đánh người, Diệp Thê vội vã ngăn lại nhưng khi quay đầu lại thì người phụ trách đã không ở đó nữa.
“Người phụ trách thì sao?” Thẩm Tương Uyên hừ một tiếng: “Chạy cũng nhanh ghê đấy.”
“Em kể anh nghe, trùng hợp lắm, hàng triển lãm bên trong triển lãm là một với mặt dây chuyền này của em.” Diệp Thê dắt lấy tay cậu.
“Vậy mua hết đi.” Thẩm Tương Uyên nhiều tiền, tuy cậu tham gia quân ngũ không có tiền nhưng bố mẹ có tiền, bác thím cũng có tiền, đu không xài được nhưng anh họ cũng có tiền.
“Đó là hàng triển lãm tư nhân của người ta, tổ tiên truyền lại, nghĩ đi đâu đấy?” Tay Diệp Thê chọc chọc đầu cậu.
“Nghĩ em mặc màu đỏ chắc chắn rất đẹp.” Thẩm Tương Uyên cười ngây ngô.
“Ở trong mắt anh, em mặc gì mà khó coi?”
Diệp Thê nắm tay Thẩm Tương Uyên rời đi, không biết trong phòng có một cuộc trò chuyện.
“Kết toán tiền lương đi, sau này phòng triển lãm sẽ đóng cửa.” Người phụ trách nói với người trình bày.
“Vì sao?!” Người trình bày kiếm thêm thu nhập dựa vào việc giải thích khóc lóc.
“Muốn vật về chủ cũ.” Quản lý cười lên.
——
Qua một hồi lâu, đông đi xuân tới, đêm trước hôn lễ của Thẩm Tương Uyên và Diệp Thê.
Thẩm Tương Uyên tắm rửa trong phòng tắm, Diệp Thê dọn dẹp quần áo cậu ném xuống, bố mẹ nói đêm nay không được gặp mặt, cậu còn lén tới, ôi chao, bị phát hiện thì phải làm sao.
Người phụ nữ đang lo lắng thì chuông cửa vang lên.
“Có chuyển phát nhanh.”
Nhân viên chuyển phát nhanh là một anh trai trẻ tuổi, mang râu giả trông rất buồn cười, thế nhưng Diệp Thê liếc mắt một cái đã nhận ra, chiều cao của anh ta giống như đúc người phụ trách, ánh mắt lại hoàn toàn khác nhau, trên gò má không cần cười cũng lộ ra hai lúm đồng tiền lõm sâu vào.
“Là chuyển phát nhanh của tôi ư?” Diệp Thê dò hỏi.
Anh trai gật gật đầu, đang muốn đưa ra thì động tác dừng lại, giọng điệu đâu ra đấy: “Phí chuyển phát nhanh.”
“Bao nhiêu?” Diệp Thê nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra: “Alipay hay là WeChat?”
Anh trai đó nhìn điện thoại Diệp Thê, mím môi, râu giả mấp máy theo, anh ta lộ ra vẻ mặt khó xử, im lặng hồi lâu: “Hai viên kẹo mừng.”
Lúc này đến phiên Diệp Thê ngây người, cô phản ứng lại mới nhanh chân chạy về phòng lấy một nắm kẹo mừng ra.
Lúc nhìn thấy kẹo mừng, anh trai đặt hàng chuyển phát nhanh vào trong cửa, hai tay nghiêm túc bao lấy kẹo mừng trong lòng bàn tay: “Cảm ơn.”
“Không sao.” Diệp Thê nhìn đến thấy bộ dáng của anh ta thì không khỏi bật cười.
Anh trai nhận được đầy kẹo thì xoay người bước đi, lúc anh ta chuẩn bị sải bước lên motor, phía sau truyền đến một âm thanh
Diệp Thê không về phòng, cô dựa lên khung cửa, buột miệng thốt ra: “A Tả…”
Anh trai quay đầu lại, trong miệng nhét một viên kẹo, quai hàm phồng lên.
“Ăn ít kẹo thôi, đừng để hỏng răng.” Diệp Thê dặn dò, giống như đã nói rất nhiều lần.
Ở bên nhau bao lâu, cô và cậu ở cùng nhau, bên cạnh đã có hai thiếu niên đi theo.
“Hàng chuyển phát nhanh gì vậy?” Thẩm Tương Uyên tắm rửa xong nhìn thấy gói hàng chuyển phát nhanh to như thế thì không khỏi động tay.
Ánh đèn treo rơi xuống hai người đang tỉ mỉ chọn lựa trong phòng, nhẹ nhàng chiếu lên hộp hàng chuyển phát nhanh, ánh đỏ vàng chiếu lên, bao lấy mọi tăm tối trong đáy mắt Thẩm Tương Uyên, xua tan đi gần hết.
[TOÀN VĂN HOÀN]