Edit by Triệu ViuĐêm tân hôn, trong biệt thự có một căn phòng tân hôn được trang trí màu đỏ hiếm thấy.
Khắp phòng được trang trí màu đỏ để xung hỉ cho ông lão, cô dâu Khúc Yên đi vào phòng, lạnh lùng cởi khăn trùm đầu màu đỏ che khuất tầm mắt ra, nhếch môi cười khẩy.
Để sống lâu hơn mấy ngày, Quý lão gia bắt đầu tin tưởng vào mấy phong tục dân gian như xung hỉ.
Cũng đã bệnh đến sắp xuống lỗ rồi, còn không bằng chết sớm siêu sinh sớm.
Cô bật đèn lên, thổi tắt nến đỏ bày trí trên bàn, lại đi tới bên mép giường từ từ cởi chiếc váy cưới đỏ thẫm trên người mình ra.
Căn phòng đỏ rực như lửa kia, như làm nổi bật lên cơ thể trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển của cô.
Một lúc lâu sau, tiếng cạch cạch vang lên, khóa cửa khẽ vang lên, người đàn ông có vóc người rất cao đẩy cửa đi vào, bốn mắt nhìn nhau với cô.
Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, cả người từ trên xuống dưới đến một sợi tóc cũng không loạn, lại mang theo khuôn mặt đẹp trai đến qủy thần đều căm phẫn, người tản ra khí chất riêng biệt như một vị thần.
Tiếc rằng cô biết, tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài.
"Khúc Yên!" Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy tức giận, rõ ràng là không ngờ người phụ nữ sẽ gặp mình theo cách này.
Nhưng Khúc Yên hoàn toàn phớt lờ cơn giận của anh, chỉ nhếch khóe môi đỏ mọng, cười cợt nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, anh không thích thế này à?"Anh thâm thúy nhìn cô, trong ánh mắt đó như có sự thất vọng, cũng có hận thù quá lớn khó có thể xóa nhòa.
Cuối cùng, như hiểu cô đã không còn thuốc chữa, anh không nhiều lời với cô nữa.
Anh trầm mặc đi tới trước mặt cô, mang theo khí thế lạnh lẽo, chế trụ cô bằng sức mạnh không thể phản kháng của mình ——Máu tươi, từ từ nhỏ giọt trên tấm thảm đỏ trong phòng tân hôn.
Không có chút thương tiếc, cũng không có sự dịu dàng nào.
Đây chỉ là sự tra tấn thuần túy mà lâu dài.
Cuối cùng, mọi chuyện đều kết thúc.
"Mặc quần áo vào, cút.
" Anh lạnh lùng nói.
Khúc Yên lại nhếch môi cười khẩy, dùng một tay ôm bụng, rồi từ từ đứng dậy.
Cô cảm giác phần bụng dưới của mình đau đớn như bị dao đâm vào, nhưng trên mặt cũng không chịu lộ vẻ yếu thế.
Rõ ràng sắc mặt đã tái nhợt như người bệnh, nhưng khoé môi lại cố chấp mím lại.
Cô cũng không thèm liếc nhìn anh, tiện tay kéo chiếc váy cưới khoác lên người, rồi xoay người rời đi.
Đau mà không có ai đau lòng cho, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đi ra ngoài, Khúc Yên mới nhận ra mình cực kỳ khát, cô bước chầm chậm đi xuống tầng dưới rót ly nước, lại nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở trên ghế sa lon.
Khúc Ngưng, người chị trên danh nghĩa của cô, nhưng cũng là kẻ thù không đội trời chung của cô.
Khúc Ngưng mặc bộ âu phục màu trắng, làm nổi bật lên khí chất tinh anh của cô ta, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ chật vật của cô.
Nhưng Khúc Yên cũng phớt lờ sự tồn tại của cô ta, đi thẳng qua ghế sa lon, tìm được bình nước tự rót cho mình ly nước mình uống.
"Vừa gả cho Trác Nhiên, cô đã có gan coi thường tôi?" Một giọng nói âm lạnh lại tràn đầy tức giận truyền tới tai Khúc Yên.
Khúc Yên nhấp một ngụm nước ấm, chờ nước ấm giảm bớt cơn đau trong bụng, nhuận giọng rồi mới chậm rãi mở miệng: “Đây cũng không phải là ngày đầu tiên tôi coi thường chị.
"Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô mới nhận ra giọng nói của mình cực kỳ mềm mại, rõ ràng là có cảm giác bất lực, nhưng lại như khàn khàn mập mờ sau khi làm chuyện gì đó.
Hiển nhiên, giọng nói này càng chọc giận Khúc Ngưng hơn.
Cô ta đứng bật dậy từ trên ghế salon, nhìn đứa em gái vẫn còn mang lớp trang điểm, ôm hận nói: “Cô đừng tưởng mình có thể ngồi vững ở vị trí Quý Thiếu phu nhân! Cô chỉ là một cái máy đẻ thôi!""Tôi biết! " Lúc Khúc Yên nói chuyện, giọng nói của cô hơi thều thào yếu ớt, nhưng cố tình lại khiến người nghe càng bực người hơn: “Buồn cười là, có một số phụ nữ muốn cũng không thể làm được chiếc máy này! "Người cô nói tự nhiên là Khúc Ngưng.
Lúc trước, cả thế giới đều nghĩ Quý Trác Nhiên sẽ kết hôn với Khúc Ngưng, nhưng không ngờ lúc Quý lão gia bị bệnh tình nguy kịch, chỉ muốn nhìn thấy cháu trai kết hôn, Khúc Ngưng đi khám sức khỏe trước khi kết hôn, lại bị khám ra không sinh được con!.