Trong cung yến như thế này, có người bị đánh đến mức bất tỉnh, còn là Vương Phi, cho dù bình thường người ngoài đều không đặt nàng trong mắt, nhưng cũng nhất định sẽ oanh động đến mức gà bay chó chạy.
Mà Đỗ Thư Dao chỉ cần trợn trắng mắt, chân khẽ đạp đạp, thì ngay cả đi lại cũng không cần, trực tiếp được nâng đến biệt viện nghỉ ngơi, thái y đến ba người.
Hoàng hậu đảm nhiệm yến hội này cũng bị kinh động, đích thân đến xem, hoàng đế trong cung tuy biết chuyện trễ một chút, nhưng tóm lại cũng là biết.
Nhưng phiên bản hoàng đế biết đương nhiên không phải là phiên bản mà Đỗ Thư Dao biểu diễn, bên cạnh Đỗ Thư Dao có ám vệ Dương Lâu phái đến đi theo, đường nhiên có thể nhìn ra được Đỗ Thư Dao giả vờ, ám vệ cứ thế mà báo cho Dương Lâu.
Sau khi Dương Lâu nghe được, trước tiên trầm mặc một lúc, nhìn Hỉ Lạc công công bên cạnh, Hỉ Lạc công công lập tức lệnh ám vệ lui xuống.
Dương Lâu nâng chung trà lên mới uống được nửa ly, cuối cùng nhịn không được phun ra, sau đó tấm tắc nói: “Vu An Thanh này danh tiếng trong hoàng thành, mấy năm nay, xung đột không ít với tiểu thư các nhà.”
Hỉ Lạc gật đầu, hai cái cằm mập mạp run run: “Đúng vậy, trước đó vài ngày, ngay cả tiểu thư nhà Thái Úy cũng chịu thiệt thòi vì nhị tiểu thư Vu gia, tính qua hai năm nay, đây vẫn là lần đầu Nhị tiểu thư Vu gia chịu thiệt thòi.”
“Chỉ cho rằng tiểu nha đầu này là một người không có đầu óc, không ngờ còn có chút tâm tư lòng vòng.” Dương Lâu nói với Hỉ Lạc: “Thái Bình Vương hôm nay trông thế nào?”
Hỉ Lạc hơi nghiêng người: “Bẩm bệ hạ, Thái Bình Vương hôm nay trông rất tốt, bệ hạ nếu trong lòng nhớ mong, sao không gọi hai người vào cung một chuyến?”
Dương Lâu im lặng một lúc, gật đầu nói: “Vậy thì gọi vào gặp đi.”
Ông ta nhắc đến Thái Bình Vương sắc mặt bình thản, nhưng lúc lại mở miệng, vẻ mặt hơi thay đổi, mang theo sự lạnh nhạt nói: “Hai năm nay nha đầu này náo loạn vô cùng, cũng nên thu tính tình lại, nếu hôm nay đã té ngã, thì để nàng ta ghi nhớ một thời gian cho tốt đi, về phần bên Hoàng Hậu…”
Sắc mặt Dương Lâu lạnh nhạt nhấc bút lên tiếp tục phê duyệt tấu chương, nói với Hỉ Lạc: “Ngươi đích thân đi một chuyến, đưa Kinh Luân tiến cung, nói trẫm sau khi nghe thấy chuyện này vô cùng không vui, cung yến nho nhỏ như thế mà đảm nhận bất lực, chắc là chuyện hậu cung phức tạp khiến nàng ta không thể bao đồng mọi mặt, truyền ý chỉ trẫm, ngay hôm nay, lệnh Nhàn Phi cùng hiệp lực với Hoàng Hậu.”
Hỉ Lạc nhướng đuôi mày, áp chế sự kinh hãi trong mắt, sau khi liên thanh đồng ý, lại hỏi: “Vậy bệ hạ, việc chuẩn bị cho Thu Hoa Yến…”
“Hủy đi.” Dương Lâu nói: “Nếu Thái Bình Vương Phi tự làm ra việc gây rối lớn như thế, tính tình như thế không phải vừa nhìn hiểu ngay rồi sao?”
Hỉ Lạc lại vâng một tiếng, lúc khom người lui về sau, Dương Lau lại nói: “Sai người tra lại chuyện Thái Bình Vương Phi rơi xuống nước vào lúc rét đậm lúc trước.”
Hỉ Lạc bên này lĩnh mệnh xuất môn, Đỗ Thư Dao bên kia cuối cùng đã đúng lúc “từ từ tỉnh dậy”, nàng vốn còn muốn giả vờ thêm một lúc nữa, nhưng nàng nghe thái y nói phải thi châm cho nàng, trong miệng Đỗ Thư Dao chỉ đứt một miếng, thực sự không muốn gặp khổ nạn đó, vì thế yếu ớt tỉnh lại, ba thái y giống như đuổi lừa bận bịu cả nửa ngày, lúc này mới lau mồ hôi trên trán.
Bắt mạch thật sự bắt không ra, bởi vì thân thể bản thể của Đỗ Thư Dao không tốt lắm, mạch tượng cơ thể yếu ớt, huống chi khóe miệng nàng còn lộ vết máu khô.
Đây chính là Thái Bình Vương Phi, các thái y không giống các tiểu thư thế gia chỉ cho rằng Thái Bình Vương bị bệnh điên, cho dù hoàng đế xem hắn như bảo bối trong lòng, bản thân hắn cũng không có uy phong, càng sẽ không bảo vệ thê tử gì đó, mới dám lỗ mãng như vậy.
Thái Y Viện phàm là người nào từng đi Thái Bình Vương phủ ai chẳng biết Thái Bình Vương thật sự vì Vương Phi mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bệnh điên nhiều năm như vậy, đến bên cạnh Vương Phi thì chuyển biến tốt, lại còn ngày càng chuyển biến tốt, thật sự có thể nói là kỳ tích.
Bệ hạ long tâm vui mừng, lấy dược liệu trong tư khố của mình đều đưa đến trong Thái Bình Vương phủ, Thái Bình Vương Phi quan trọng như thế nào, trong lòng những thái y này còn có thể không rõ sao.
Cho nên nhìn thấy Đỗ Thư Dao tỉnh lại, các thái y thở ra một hơi, lại cẩn thận chẩn đoán một phen, ngay cả phương thuốc trị thương trong miệng cũng đã kê xong, lúc này mới lần lượt hồi cung.
Mà thái y vừa đi, Hoàng Hậu mới chuẩn bị phái người đến đón Đỗ Thư Dao, muốn châm biếm nàng, để nàng đừng nói lung tung, dàn xếp cho ổn thỏa.
Bởi vì Vu An Thanh tuy không phải là trực hệ nhà mẫu thân của Hoàng Hậu, nhưng cũng có quan hệ, huống chi ca ca và phụ thân Vu An Thanh đều ngầm qua lại thân thiết với Thái Tử, thân là mẫu thân ruột của Thái Tử, Hoàng Hậu tất nhiên muốn khiến chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, để Đỗ Thư Dao phải ngậm bồ hòn chịu đựng, không được truy cứu nữa.
Dù sao ở trong mắt nàng ta, một phi tử của vương gia điên, chỉ cần nói bóng nói gió mấy câu, phàm là người có chút đầu óc, đều không đến mức thật sự liều lĩnh.
Đáng tiếc, lúc Hoàng Hậu bên này phái người đến đón Đỗ Thư Dao, Hỉ Lạc công công bên Hoàng Đế đã đến rồi.
Hỉ Lạc người này, ở trong cung nhiều năm, đặc biệt là thời gian ở bên cạnh Hoàng Đế lâu nhất, bên ngoài đã xây dựng thế lực từ lâu, khuôn mặt to béo kia, ở trước mặt Hoàng Đế có bao nhiêu niềm nở thì ở trước mặt người khác có bấy nhiêu nham hiểm.
Đúng vậy, nham hiểm, khuôn mặt đó của hắn nghiêm túc lên, tầng tầng lớp lớp, một chút ý cười cũng không chịu lộ ra, hoặc là lúc ngoài cười nhưng trong người, cảm giác tạo cho người khác đều nham hiểm.
Hắn ta trước tiên là ra mắt Đỗ Thư Dao, Thái Bình Vương canh giữ bên người nàng đang ôm ý đồ dùng đầu lưỡi luồn vào trong miệng nàng để liếm miệng vết thương, rồi sau đó sai người cẩn thận dìu hai người lên xe ngựa mà hắn ta đưa tới từ trong cung, sau đó lập tức đi đến chỗ nghỉ chân trong hành cung của Hoàng Hậu.
Khi hắn ta bước vào, Hoàng Hậu vẫn đang lười biếng nằm trên giường mềm, không chút để ý suy nghĩ làm sao để mỉa mai Thái Bình Vương Phi, ngồi cách đó không xa chính là Vu An Thanh, rất rõ ràng là đang đợi chuẩn bị đại phát thần uy, để Vu An Thanh xem nàng ta làm sao bảo Thái Bình Vương Phi dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng có người truyền lời nói Hỉ Lạc công công đến, Hoàng Hậu liền đột nhiên ngồi dậy khỏi giường mềm, trên khuôn mặt được bảo dưỡng xinh đẹp trang điểm trang dung tinh tế lóe lên sự hoảng loạn rồi biến mất.
Nàng ta có chút sợ Hỉ Lạc công công này, hoặc là nói, toàn bộ hậu cung tiền triều, ít có ai không sợ con hổ biết cười này, hắn ta có thể được xem là một thanh đao sắc bén nhất trong tay Hoàng Đế.
Hỉ Lạc bước vào cung kính làm lễ, tiếp theo truyền lời của Hoàng Đế.
Vẻ mặt ung dung của Hoàng Hậu càng lúc càng trầm trọng, cuối cùng toàn bộ khóe miệng đều bị sụp xuống, cuối cùng khóe miệng cũng để lộ ra hai khe rãnh vết nhăn tuổi tác.
Mấy câu ngắn gọn, đợi đến sau khi Hỉ Lạc ra ngoài, sắc mặt Hoàng Hậu âm trầm, Vu An Thanh cách đó không xa cũng ý thức được rằng, lần này nàng ta thật sự gặp phải chuyện không hay.
Mà giờ này khắc này, những người còn không biết ngay cả Hoàng Hậu cũng gặp liên lụy, nhìn thấy Đỗ Thư Dao được dìu lên xe ngực trong cung đến, hiển nhiên là thánh thượng triệu kiến, từng người trong lòng đều kinh ngạc, nhỏ giọng hết cỡ bàn tán.
Sau khi Đỗ Thư Dao lên xe, còn chưa kịp cảm thán xe ngựa trong cung quả nhiên xa hoa, lại bị Thái Bình Vương chặn ở một góc, rồi dán lên môi nàng.
Cũng không biết mũi của hắn sao lại thính như vậy, chút máu này cũng có thể ngửi được, chó bị thương luôn muốn liếm vết thương, đây tính trời sinh, chuyện này Đỗ Thư Dao hiểu được, tâm ý cũng tiếp nhận, nhưng chỗ nàng bị thương thật sự không thích hợp để liếm mà, hơn nữa cũng không chảy máu nữa rồi.
Sau khi nàng đút hết số thịt khô nàng mang theo bên người cho Thái Bình Vương, hắn vẫn ngửi miệng của nàng, Đỗ Thư Dao sợ bệnh chó dại, che miệng trừng hắn, nhưng Thái Bình Vương lùi lại không được bao lâu, lại sát đến, Đỗ Thư Dao vươn tay đập lên đầu hắn, đúng lúc này, vách xe ngựa bị gõ vang.
Ngay ở mặt Đỗ Thư Dao ngồi, Đỗ Thư Dao nghe thấy, nhìn ra từ trong khe hở của cửa sổ xe ngựa, rồi sau đó thấp giọng ơ một tiếng.
Thúy Thúy và Liên Hoa Đỗ đang canh giữ ở ngoài xe, Liên Hoa bước đến, trực tiếp nói: “Chúc công tử, bây giờ Vương Phi đang không tiện nói chuyện, huống hồ Chúc công tử như thế này thật sự không nên.”
Đỗ Thư Dao không biết Chúc Lương Bình sao lại đến gõ vách xe, chuyện này thật sự là có chút đột ngột, nữ quyến sau thành hôn sao có thể lén lút nói chuyện với nam tử, càng huống chi nguyên thân Đỗ Thư Dao từng có hôn ước với Chúc Lương Bình, vừa rồi cũng vì chuyện từng có hôn ước với nhanh mà tranh chấp, lúc này hắn không phép không tắc đến gõ vách xe, còn gõ dưới tình huống Thái Bình Vương cũng ở đây thế này, thật sự có chút quái dị.
Đỗ Thư Dao từ khe hở trên xe ngựa nhìn Chúc Lương Bình bị Liên Hoa nói mà ngượng ngùng cả mặt đỏ bừng.
Hắn ta ngày thường mi thanh mục tú, vô cùng có phong độ của người trí thức, là một quân tử như ngọc điển hình, nhưng vóc người lại không hề gầy yếu, cao hơn cả Liên Hoa một cái đầu.
Hắn cúi đầu có chút thất thố, thần sắc ẩn nhẫn nhìn về phía vách xe, sau đó vươn tay lấy ra một chiếc bình nhỏ ở trong cổ tay áo, nói: “Là tại hạ mạo muội, tại hạ chỉ là muốn đưa cho Thái Bình Vương Phi thuốc trị thương.”
Thúy Thúy đứng sau lưng Liên Hoa, vẻ mặt không nỡ, nhìn dáng vẻ là có ý muốn đưa tay nhận lấy, nhưng rất nhanh Liên Hoa nói: “Thái y đã khám và trị bệnh rồi, cũng đã kê thuốc rồi, Chúc công tử tặng thuốc thì không cần, đây thật sự cũng là chuyện không nên…”
Vẻ mặt Chúc Lương Bình lúng túng, nhưng bị nha hoàn như Liên Hoa nói vậy, cũng không hề tức giận, mấp mấp môi, chậm rì rì cất thuốc đi, rồi sau đó lại nhìn về phía vách xe.
Đỗ Thư Hoa không phải nguyên thân, tuy cũng biết nguyên thân từng có chuyện đính ước nhiều năm với Chúc Lương Bình, nhưng nàng lại không có tình cảm của nguyên thân, bị hai mắt của Chúc Lương Bình cách vách xe ngựa nhìn qua mà cả người nổi da gà.
Ánh mắt đó thật sự quá thê lương đau xót, Đỗ Thư Dao ngoài thấy ở trong phim truyền hình thì đây là lần đầu tiên trong hiện thực nhìn thấy ánh mắt như vậy của nam tử.
Đương nhiên Đỗ Thư Dao không có khả năng mở cửa sổ ra nói chuyện, giao mọi chuyện cho Liên Hoa là được, trên thực tế Đỗ Thư Dao luôn cảm thấy Chúc Lương Bình này có chỗ nào đó lộ ra cảm giác bất hòa, đang cau mày suy tư, Thái Bình Vương đột nhiên đẩy cửa sổ ra, nhô cả đầu ra ngoài, dọa Chúc Lương Bình đứng bên xe sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau, kinh hô một tiếng.
Thái Bình Vương kêu “Ẳng Ẳng Ẳng” với hắn ta, thậm chí còn thừa dịp người chưa chuẩn bị vươn tay ra nhéo áo của Chúc Lương Bình, mắt thấy là muốn cắn hắn ta!
Người xung quanh nghe thấy tiếng động, đều lập tức nhìn qua, nói thật phần lớn quý tử quý nữ cả ngày ăn no không có chuyện làm còn muốn gây chuyện, hôm nay không nhìn thấy Thái Bình Vương trong truyền thuyết phát điên, còn có chút cảm thấy tiếc nuối, lúc này thấy hắn thật sự kêu tiếng chó với Chúc Lương Bình, trong mắt mỗi người không che giấu nổi sự thích thú.
Tuy Đỗ Thư Dao lập tức kéo Thái Bình Vương từ cửa sổ nhỏ vào, Liên Hoa và Thúy Thúy bên ngoài cũng kéo Chúc Lương Bình ra.
Nhưng Thái Bình Vương dường như rất kích động, còn kêu gào rất hung dữ, thời gian Đỗ Thư Dao nuôi hắn cũng không ít, biết chỉ lúc hắn cảm thấy có dụng ý xấu mới kêu hung dữ như vậy.
Ví dụ có lần gặp phải nam nữ đang đánh nhau trong cửa hàng, và lần nàng bị cướp dẫn đến tử vong.
Đỗ Thư Dao đi tới che miệng hắn lại, ôm hắn vào lòng trấn an, nhưng vừa ôm người vào lòng thì cổ tay áo của Thái Bình Vương “lộc cộc” rớt ra một chiếc bình nhỏ.
Trong y phục của Thái Bình Vương, nếu thật sự rớt cũng chỉ có thể rớt ra xương và thịt khô, chiếc bình nhỏ này rõ ràng không phải của hắn, là cái mà Chúc Lương Bình đã lấy ra vừa rồi!.