Không ai sinh ra là một kẻ vô dụng hết, nếu đã đến thế giới này thì chi bằng đi từng bước cẩn thận một chút.
Đối phó với loại người không đầu óc này, Đỗ Thư Dao có vô số cách.
Đều là những đứa trẻ không được người nhà coi trọng, trong quá trình trưởng thành chịu nhiều tổn thương, thông thường sẽ hình thành hai loại tính cách, đại đa số là tự ti, một số ít khác thì sắc bén, khó hòa nhập, dễ bị tổn thương, thậm chí xuất hiện những hành vi sai lệch.
Thế nhưng có một bộ phận rất nhỏ, các nàng tự ti, dễ bị tổn thương, nhưng năng lực tự chữa lành vết thương của họ vô cùng mạnh mẽ.
Tất cả những vết sẹo đã biến thành áo giáp theo năm tháng, cảm giác hòa nhập xã hội kém, nhưng lại không hề có tâm lý băn khoăn, nàng độc, hiu quạnh, bởi vì bọn họ thậm chí không cần bạn bè.
Kỳ thực nhóm này có phản ứng bi thương nhất định, nhưng không thể nghi ngờ, nhóm này có thể dễ dàng thoát khỏi ảnh hưởng của bên ngoài để hưởng thụ cuộc sống.
Đỗ Thư Dao tình cờ thuộc nhóm này.
Người khác cho rằng nàng rất nàng cô đơn, nhưng thực ra nàng cực kỳ vui vẻ.
Khi Đỗ Thư Dao sống ở xã hội hiện đại, chỉ cần có ăn uống, có chó là nàng có thể sống một hai tháng mà chẳng cần nói chuyện quá ba câu với bất kỳ ai.
Lúc nhặt được Chuỗi Chuỗi, Chuỗi Chuỗi trở thành chiếc ô bảo vệ tự nhiên của nàng, bởi vì nó có lông, lại lớn, còn hung dữ nữa, dắt nó đi ra ngoài sẽ không có ai muốn đến gần.
Cho nên Đỗ Thư Dao cũng không phải là mượn cơ hội để dạy dỗ Vu An Thanh.
Nàng thực sự thấy phiền, muốn một dao cắt đứt tất cả, khiến cho nàng ta từ nay về sau cách xa mình ra.
Trong cuộc đời Vu An Thanh quả thực chưa bao giờ bị hét vào mặt như thế.
Nàng ta và Đỗ Thư Dao hoàn toàn trái ngược, nàng ta lớn lên trong sự cưng chiều vô hạn, lại bị dạy dỗ phải sống bằng cách chỉ thẳng mũi người khác, cả người lắp bắp, ngươi ngươi ta ta, nói không ra được một câu đầy đủ.
Nhưng muốn đuổi nàng ta đi như thế, nàng ta lại không cam lòng, mặt đỏ tận mang tai đứng tại chỗ, môi run run.
Thấy nàng ta không nhịn nổi nữa, Đỗ Thư Dao cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta, dứt khoát ra lệnh: "Không đi?"
"Thúy thúy, gọi người mang nàng ta ra ngoài cho ta!"
Sau đó Vu An Thanh thực sự bị hai nô tài cao lớn vạm vỡ lúc trước chuyên kiềm chế Thái Bình Vương lôi ra ngoài, chân không chạm đất.
Người đi không khí liền thanh tịnh.
Đỗ Thư Dao biết tiểu thư Vu gia vẫn cần thể diện, sau này chắc chắn sẽ cách xa nàng mười mét.
Điều chỉnh lại hô hấp, nàng liền kéo Thái Bình Vương nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, xem tập tranh, vô cùng nhàn nhã.
Nhưng đến buổi chiều, khi nghe nói các thái y đã chuẩn bị xong thuốc, muốn Thái Bình Vương phối hợp trị liệu, lúc này Đỗ Thư Dao mới phát hiện cả ngày hôm nay Thúy Thúy lẻ loi một mình, ngay cả hạt dưa cũng là tự nàng ta đưa đến.
"Liên Hoa đâu?" Đỗ Thư Dao đứng dậy, sửa sang lại tóc tai y phục cho Thái Bình Vương, chuẩn bị đưa hắn về trong viện của mình.
Có người nói các thái y đã chuẩn bị nước thuốc, ở trong bể tắm sau phòng ngủ của Thái Bình Vương.
Chỗ Đỗ Thư Dao chỉ có thùng tắm, không tiện, không thể đun nóng được.
Thúy Thúy tiến lên trả lời: "Nô tỳ đang muốn nói với Vương phi đây.
Liên Hoa đi từ đêm qua, nghe nói là đến sản nghiệp của Vương phủ trong kinh thành để kiểm tra sổ sách, lệnh cho nô tỳ tạm thời thay nàng.
Thế nhưng đến giờ nàng vẫn chưa trở về."
Đỗ Thư Dao ngồi xổm xuống nắm lấy bắp chân mảnh khảnh của Thái Bình Vương, nửa ngồi xổm xuống đặt lên đầu gối mình, cách tất xoa bóp, nàng hơi kỳ quái ngẩng đầu lên: "Kiểm tra sổ sách cả đêm không về, hôm nay còn chưa trở về?"
Đỗ Thư Dao ấy chiếc giày bên cạnh đeo cho Thái Bình Vương.
Thái Bình Vương đàng hoàng cúi đầu, tay đặt lên vai Đỗ Thư Dao, đưa chân phối hợp.
"Phái người đi tìm một chút, biết được còn tốt, nếu không biết, kiểm tra sổ sách lâu như vậy, người khác còn tưởng toàn bộ kinh thành đều là sản nghiệp của Vương phủ."
Thúy Thúy lĩnh mệnh đi xuống, Đỗ Thư Dao xỏ giày mấy lần mà không được, nàng giơ tay vỗ đầu Thái Bình Vương: "Duỗi duỗi duỗi! Bảo ngươi duỗi! Ngươi cong cái gì, lưỡi câu hả?"
Thái Bình Vương bị đánh, lại lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Đỗ Thư Dao cáu kỉnh giống như phụ huynh đang dạy con cái làm bài tập vậy, nhe răng trợn mắt hùng hùng hổ hổ, cũng không biết ai giống chó hơn.
Khó khăn đi xong giày cho cả hai chân, tóc tai Thái Bình Vương lại rối tung lên vì bị đánh.
Nàng vỗ đến nghiện tay, vừa cười đứng dậy dỗ dành: "Ai da, tủi thân này, ai đi giày cho ngươi cũng không biết!"
Đỗ Thư Dao ôm khuôn mặt Thái Bình Vương bóp bóp, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn biến dạng: "Lát nữa phải đi ngâm nước nóng rồi, ngươi phải ngoan ngoãn, ta nghe nói còn phải đun nóng nữa.
Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ rắc thêm chút muối, chưng ngươi thành canh thịt chó luôn."
Thái Bình Vương nhất thời sợ đến mức rúc đầu vào lòng Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao bắt nạt cho nhà mình không hề nương tay, trước giờ nàng vẫn luôn dùng cách này để dọa hắn.
Nhưng Thái Bình Vương vừa rúc vào lòng nàng, nàng liền ôm đầu hắn cười rộ lên, vuốt đầu hắn và nhanh chóng đổi miệng: "Chuỗi Chuỗi đừng sợ, Chuỗi Chuỗi đừng sợ, sao ta có thể nỡ ăn ngươi chứ, ta đâu có hiếm lạ gì..."
Nói rồi nàng nắm đầu Thái Bình Vương, hôn một cái lên cái trán nhẵn nhụi của hắn.
Đúng lúc này, Thúy Thúy phái đi tìm Liên Hoa cũng trở về, đúng lúc gặp được Đỗ Thư Dao hôn Thái Bình Vương, cho dù nàng ta mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh tượng này mười lần tám lần nhưng vẫn cảm thấy hai mắt mình hoảng loạn.
Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đi ngâm thuốc, phải châm cứu, còn phải uống thuốc, lại phải ngâm nóng người.
Sau khi kết thúc, Thái Bình Vương bị đùa giỡn như chó rơi xuống nước, Đỗ Thư Dao ngồi bên cạnh nhìn cũng quá mệt mỏi.
Các thái y ngay từ đầu mỗi người đều có chút sợ hãi, cái khác còn dễ nói, nhưng chuyện như châm cứu này rất nguy hiểm.
Nếu Thái Bình Vương sơ sẩy đụng phải đâu đó, đụng gãy ngân châm hoặc đẩy sâu nó, đám người bọn họ đều không gánh nổi.
Thực ra trong lòng bọn họ rất muốn làm chắc chắn, có người yếu ớt đưa ra kiến nghị trói Thái Bình Vương lại, sau khi châm cứu xong thì thả ra.
Sau đó hắn thiếu chút nữa khiến Thái Bình Vương cắn còn chưa nói, Đỗ Thư Dao còn vô cùng kiên quyết từ chối đề nghị của hắn ta.
"Vương gia sẽ không lộn xộn, ta ở đây xem, xảy ra chuyện ngoài ý muốn ta sẽ chịu trách nhiệm." Đỗ Thư Dao nói rất có trách nhiệm, nhưng tay châm cứu của thái y vẫn run lên.
Có điều quả nhiên Thái Bình Vương rất nghe lời, tuy rằng hắn bị lăn qua lăn lại đến toàn thân ướt nhẹp muốn phát run, thế nhưng Đỗ Thư Dao vẫn dịu dàng mềm mỏng nói chuyện với hắn, ngồi bên cạnh hồ tắm nắm lấy tay hắn.
Hắn vẫn thành thật nằm bên cạnh hồ tắm, mặc cho thái y cắm đầy châm sau tấm lưng gầy gò của hắn.
Canh dược đen sì sì, đúng là hơi giống như đáy của món hầm, chỉ là mùi thuốc đông y vô cùng nồng nặc.
Đỗ Thư Dao thỉnh thoảng lại lấy ra thịt khô đưa cho Thái Bình Vương, nhìn tóc ướt đẫm dán trên lưng hắn, nằm nghiêng trong lòng bàn tay nàng, vẻ ngoài thực sự rất tốt.
Toàn bộ quá trình trị liệu kéo dài khoảng hai canh giờ rưỡi, lúc kết thúc, Thái Bình Vương không thể nhịn được nữa, ngay cả Đỗ Thư Dao ngồi bên cạnh hồ tắm, lưng nàng cũng sắp không chịu nổi.
Nàng nhịn không được hỏi: "Ngày nào cũng cần từng này thời gian sao?"
Thái y cũng không tốt hơn Thái Bình Vương bao nhiêu.
Hai người thay phiên nhau mà vẫn mồ hôi đầm đìa, vừa là do hơi nước thuốc trong bồn tắm bốc lên, vừa là do sợ hãi.
Nghe Đỗ Thư Dao hỏi như vậy, hắn ta dùng tay áo xoa xoa trán của mình, lưng hơi khom: "Bẩm Vương phi, mấy ngày đầu sẽ tốn nhiều thời gian, chỉ cần qua mười ngày là có thể rút ngắn thời gian tắm thuốc."
Đỗ Thư Dao nghe được mà đầu óc ong ong.
Nàng nhìn Chuỗi Chuỗi đáng thương, đầu ngón chân cũng bị ngâm đến nhăn nheo, mười ngày như thế thì ai cũng không chịu được, tối về nàng còn phải dỗ con chó.
"Làm phiền thái y rồi." Đỗ Thư Dao nhìn hai thái y khuôn mặt xanh xao, thực lòng thi lễ, sau đó lệnh cho Thúy Thúy chuẩn bị rượu và thức ăn, lại gọi hai tỳ nữ nữa đến hâm nóng rượu chia thức ăn, lúc này nàng mới dẫn theo Thái Bình Vương đã tắm xong quay về phòng mình.
Buổi tối hai người bọn họ cũng chưa ăn gì, cơm được bưng lên, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đều ăn không ít.
Đỗ Thư Dao ăn xong rồi, an vị ở bên cạnh bàn gắp cá cho Thái Bình Vương, gỡ từng chút một, rồi đưa phần thịt trắng lên miệng hắn.
Hai người lúc ăn cơm ít khi cần tỳ nữ hầu hạ.
Thúy Thúy ở bên ngoài nhìn hai người ăn một bữa cơm mà cũng dính nhau như vậy, trong lòng nàng ta mừng rỡ, vừa ghen tị vừa thích thú, nàng ta cảm thấy mắt mình bỏng rát, trong miệng nhai đồ ăn vặt.
Này mới bao lâu, người Đỗ Thư Dao vốn chẳng có mấy thịt bây giờ mặt đã ngày càng tròn, cái miệng như chuột trong nhà kho cũng không hề nhàn rỗi.
Một bữa cơm ăn xong, phần lớn thịt trên bàn đều bị quét sạch, trong đó có hai đĩa thịt nai mà buổi tối hoàng thượng sai người đưa tới, được nuôi trong khu vực săn bắt, lúc này đang là thời gian béo nhất.
Thái Bình Vương rất thích, ăn không còn thừa lại miếng nào.
Sau khi bàn được thu dọn, hai người liền rửa mặt, Thúy Thúy liền đến báo, nói Liên Hoa đã trở về.
Liên Hoa ở bên ngoài bình phong báo cáo hành tung của mình, nói đến mức không bắt được lỗi.
Đỗ Thư Dao không thể nào trách nàng ta ra phủ buông thả mà không biết quay về.
Nàng đơn thuần chỉ lo lắng một cô nương ở bên ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Dù sao tác phong bình thường có mạnh mẽ đến đâu thì nàng ta cũng chỉ là một tiểu mỹ nhân xinh xắn mà thôi.
Thấy nàng ta bình yên trở về, Đỗ Thư Dao cũng không hỏi nàng ta tại sao lại chậm trễ, chỉ nói: "Nếu ngươi lại ra phủ qua đêm thì dẫn thêm người đi.
Được rồi, điền trang các thứ ngày mai báo, ta và Vương gia muốn đi ngủ, lui xuống đi."
Đứng ở bên trong, Đỗ Thư Dao chỉ nghe được giọng nói trấn định như thường của Liên Hoa, không hề trông thấy ngón tay nàng ta đang siết chặt ống tay áo, sắc mặt thê lương, vài lần muốn nói lại thôi, cắn môi đến bật máu.
Đỗ Thư Dao muốn nàng ta đi xuống, nàng ta cũng chỉ có thể lui ra.
Ra gian ngoài, đóng cửa lại, Thúy Thúy nói gì nàng ta cũng như không nghe thấy, trực tiếp chạy thẳng về phía viện của hạ nhân trong bóng tối.
Mà Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương thì lên giường ngủ.
Hai người theo thường lệ chơi đùa một lát, Thúy Thúy tiến vào dập tắt ngọn nến, chỉ chừa lại một cây.
Ánh nến yếu ớt, thích hợp để chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Thư Dao ôm lấy con chó yêu quý của mình, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Có điều đây đã định trước không phải là một đêm yên bình.
Đỗ Thư Dao còn chưa ngủ đến hừng đông, nửa đêm cảm thấy có hơi thở nóng đến bất thường phun trên mặt, nàng giật mình tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra nàng còn hơi mê man, ánh sáng trong phòng cũng không rõ lắm, Thái Bình Vương không có ngủ, đang ôm hông nàng, đỡ lấy nàng thở hổn hển.
Đỗ Thư Dao mất khoảng mười giây chưa biết chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi nàng phản ứng kịp liền quăng một cái tát, đánh cho Thái Bình Vương gào khóc kêu hai tiếng, lui vào bên trong giường không dám lại gần.
Đỗ Thư Dao khó chịu ngồi dậy, đưa tay sờ thắt lưng, ướt một đám, con mẹ nó còn đang nóng.
"Mẹ kiếp!" Nàng là người ít khi nói tục, nhưng cũng nhịn không được mắng thành tiếng..