Đỗ Thư Dao ý thức được rằng vị trí của hai người hiện tại đã bị hoán đổi, nhất thời không làm nữa, đẩy Thái Bình Vương sang một bên, sau đó vừa thở hừ hừ vừa sửa lại tóc của mình ngâm trong nước.
Trong tay Thái Bình Vương vẫn còn nắm vài sợi tóc của Đỗ Thư Dao bị hắn ta cắn đứt, không thèm để ý Đỗ Thư Dao hung dữ thế nào, dịch về phía sau một chút, đôi chân dài từ hai bên cơ thể của Đỗ Thư Dao duỗi qua, bộ dạng khoanh chân ngồi trước mặt Đỗ Thư Dao thực ra có chút khó coi, nhưng cho dù hai người hiện tại đang có ồn ào, nhưng cũng đã quen với kiểu thân mật như vậy rồi.
Đỗ Thư Dao sửa lại đầu tóc, thử vuốt ghim một vài sợi tóc xuống nhưng cuối cùng cũng thất bại, tức giận quay lại đánh Thái Bình Vương hai cái.
Thái Bình Vương vẫn muốn trêu đùa, nằm dài trên đệm êm, nhưng miệng vẫn ngậm nhai tóc của Đỗ Thư Dao, giống như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian, ăn một cách rất hưng phấn.
Cuối cùng đến trước cổng phủ mới, trước khi Đỗ Thư Dao xuống xe, phải phái người vào trong xe ngựa giúp nàng sửa soạn lại, mới có thể cùng Thái Bình Vương bước xuống.
Thềm đá trước cửa nhìn qua hơi cũ kĩ, các góc đã trơn bóng, nhưng gạch xanh đã được rửa sạch, để lộ ra màu sắc rực rỡ, cửa chính được sơn màu tối đen như mực, biển hiệu trước của cũng được làm mới tinh, chỉ là Đỗ Thư Dao không hiểu được bút pháp của hoàng thượng, không hiểu bốn chữ trước cửa phủ Thái Bình Vương, quả là bàn tay của đương kim hoàng đế.
Khi Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đến nơi, tất cả người làm trong sân đều ra đón, nét mặt mọi người đều rất thoải mái, rõ ràng đối với ngôi nhà mới này bọn họ rất hài lòng.
Đỗ Thư Dao vịn vào Liên Hoa, tay còn lại kéo tay Thái Bình Vương, từng bước bước lên bậc thềm, khi đến trước cửa, đột nhiên có cảm giác bị nhìn trộm, theo cảm giác đó nghiêng đầu nhìn, liền thấy khe hở ở cửa chính nhà bên cạnh nhanh chóng được đóng lại, tiếng động không nhỏ.
Liên Hoa liền lên tiếng giải thích: "Thưa Vương phi, sống ở bên cạnh là Binh bộ Thị lang."
Đỗ Thư Dao tùy ý ừ một tiếng, ai sống cũng không quan trọng, Liên Hoa nhìn nàng không có phản ứng gì mới nói tiếp: "Nhị tiểu thư của Binh bộ Thị lang chính là Vu An Thanh."
Bước chân của Đỗ Thư Dao mới dừng lại, một lần nữa nghiêng đầu nhìn sang phía cửa chính của ngôi nhà bên cạnh, mặc dù của đã đóng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sau cánh cửa kia vẫn có người đang nhòm ngó.
Đúng là nghiệt duyên.
Thật ra cách sắp xếp trong sân này không rộng như lúc trước, cây cỏ hoa lá trong sân cũng thưa thớt, vừa bước vào cửa ở giữa sân là một cây liễu cổ thụ, chừng hai người ôm mới hết, nhưng cũng không cao, lá trên cây cũng sắp rụng hết, nói chung để nghênh đón tân chủ nhân nên thắt lụa màu, còn buộc thêm xích đu trên những cành cây mọc ngang.
Ngoài ra, có mấy cây đang mùa đơm hoa kết trái, rễ bám đầy đất mới, vừa nhìn là biết từ nơi khác chuyển đến trồng.
Hơn nữa có thể dễ dàng nhận ra rằng đây từng là nơi ở của một vị tướng quân già đã từng chinh chiến nơi sa trường cả đời, chưa lấy vợ, không có sự tinh xảo của cảnh sắc tươi đẹp, khắp nơi đều gọn gàng, trống trải, ngay cả hành lang cũng không quanh co mà thẳng tắp có màu tối trầm lắng.
Đỗ Thư Dao thấy hắn ta có vẻ thích thú, bản thân đối với hoa cỏ cũng không có ám ảnh gì quá đặc biệt, cũng vừa ý với nơi ở mới, trái lại nàng còn để ý trước nhà giữa có ao nước nhỏ, dùng để nuôi cá là vô cùng hợp lí.
Hai người đi dạo trong phủ đến khi trời tối, rồi cùng ăn cơm tối, cơm tối vừa dọn lên, liền nghe thấy người làm đến báo có người gửi quà tân gia.
Đỗ Thư Dao thấy khá kì lạ, dù sao thì chỗ nàngở lúc trước thật sự chưa có ai đến thăm, duy chỉ có Vu An Thanh, không ngờ đến nơi này còn có người gửi quà đến sao?
Đỗ Thư Dao chỉ hỏi: "Có đáng giá không?"
Liên Hoa sai người cầm lên, mở ra ngay tại chỗ, nhưng lại không phải là thứ gì quá quý giá, là món điểm tâm trang trí khá tinh xảo, Đỗ Thư Dao gật đầu: "Cái này có thể nhận được, còn về đáp lễ cái gì thì Liên Hoa tùy ý đáp lại."
Liên Hoa nhận lệnh lui xuống, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương tiếp tục dùng bữa, hôm nay chuyển tới nhà mới, cũng có thể coi là xua tan đi bao mù mịt trong lòng hai ngày nay, Đỗ Thư Dao thực sự thấy thương xót cho Thúy Thúy, nhưng nàng liền thay đổi suy nghĩ một chút, chết chưa chắc đã là kết thúc, nàng vì chết mới đến được đây, nói không chừng Thúy Thúy cũng vì chết mà đến được thế giới khác.
Nàng ấy tốt như vậy, cũng nhất định sẽ đầu thai vào một gia đình tốt, không cần phải làm nô tì, nhất định sẽ có cuộc sống sung túc.
Nghĩ như vậy, Đỗ Thư Dao không còn đau lòng nữa, nàng nhìn Thái Bình Vương há miệng thật to ăn thịt, một cọng rau xanh cũng không đụng, vực dậy tinh thần, lại ép hắn ta ăn rau xanh.
Khi nàng dùng bữa không cần nô tì đứng bên cạnh phục vụ, trong căn phòng chỉ có hai người, Đỗ Thư Dao đút cho Trương Thái Bình ăn rau xanh, vừa đút vừa nói, "Ăn ngoan nha, ngoan ngoan, ngươi hiện tại đang mang cơ thể của con người, chỉ ăn thịt không tốt cho sức khỏe..."
Thái Bình Vương cũng nghe lời, chủ yếu là ăn rau và nhai cùng một miếng thịt, nhưng cũng không nếm ra được mùi vị.
Hai người ăn xong bữa tối, rồi tắm rửa sớm chuẩn bị nghỉ ngơi, chưa kể cách hàng lang phía bên kia là phòng binh khí của vị lão tướng quân, còn có áo giáp đã vô số lần ra trận, thực sự có tác dụng trấn tĩnh, Đỗ Thư Dao còn nghĩ rằng mình đổi giường nhất định sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ đầu đặt xuống gối liền ngủ thiếp đi.
Nhưng Thái Bình Vương lại không ngủ, lúc hắn ta không cảm thấy buồn ngủ liền nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao nhìn đến khi nào ngủ mới thôi.
Một đêm yên tĩnh, ngày thứ hai Đỗ Thư Dao tỉnh giấc, nhìn căn phòng xa lạ, có chút mơ hồ trong chốc lát, nhưng rất nhanh nghĩ tới bản thân đã chuyển nhà rồi.
Hôm nay lại là Thái Bình Vương thức dậy trước, sau khi Đỗ Thư Dao thức dậy thì chẳng có bóng dáng người nào.
Nàng súc miệng, đi một vòng trong vương phủ cuối cùng cũng tìm thấy Thái Bình Vương đang lăn lộn điên cuồng trên võ đài, trên mặt đất khắp nơi đều là vũ khí, mặc dù những mũi nhọn đã được bọc lại nhưng đều là những đồ bằng sắt.
Đỗ Thư Dao kéo hắn về ăn sáng, nhưng mới ăn được một lúc lại có người lục đục mang quà tân gia đến, đều là của các đại thần đương triều, Liên Hoa bận luôn chân luôn tay, nhiều thứ đồ có vẻ rất quý báu, phải hỏi ý kiến Đỗ Thư Dao có giữ lại hay không.
"Hễ là những đồ vật có giá trị thì ngăn lại" Đỗ Thư Dao nói: "Nghĩ đến lúc chuyển nhà tối qua, bọn họ tận mắt nhìn thấy Thái Bình Vương thật tốt mới trở về tặng quà."
Đỗ Thư Dao không muốn mắc nợ ân tình này, phải đáp lễ lại bằng đồ vật có giá trị tương đương, Đỗ Thư Dao có thể quyết định, nhưng nàng không muốn làm chủ việc này bởi vì khi Liên Hoa rời đi, bắt đầu với các khoản ghi chép mới biết, trong Vương phủ không có nhà kho.
Cũng có thể nói, đồ đạc trong Vương Phủ, không cố định, Đỗ Thư Dao mới bắt đầu nghĩ không thông, cho rằng Vương phủ bị thiếu hụt, có phần lo sợ, nhưng sau khi quan sát, nàng kiểm tra sổ sách còn thỉnh thoảng có sai sót, còn như nhà kho, đồ vật vài ngày lại đổi một lần, thường xuyên có xe ngựa ra vào, nàng xem qua bộ y phục màu xanh da trời được bọc trong hắc bào mới nhớ lại rằng kho của Vương phủ được liên kết với kho bạc.
Đỗ Thư Dao lúc này mới cảm thấy kinh hãi, nhưng sau khi suy nghĩ thì đã vui mừng trở lại, không phải là quá tuyệt vời hay sao, mỗi một xu nàng dùng đều là tiền của Thiên vương lão tử, chỉ cần nước không suy, nàng sẽ không cần bận tâm bất cứ thứ gì liên quan đến tiền.
Đỗ Thư Dao ngầm phát tài, trước giờ chưa từng thể hiện, nàng suy tính, chỉ cần nàng không tùy tiện phung phí, giữ mức tiêu xài bình thường, hoàng thượng nhất định sẽ giữu nguyên tình trạng này.
Vì vậy nàng không nhận những mốn đồ đắt giá của các đại thần, cũng không động đến bất cứ đồ gì có giá trị trong phòng kho, nhưng đã chuyển đến đây rồi, đem toàn bộ trả lại cùng không tốt, vậy nên chỉ lấy lại chút đồ ăn, rồi đáp lễ.
Hành động này được truyền vào trong cung đến tai của Dương Lâu, Dương Lâu sau khi nghe Văn Hỉ Lạc nói liền cười: "Tiểu nha đầu này, chẳng ai tinh ranh bằng."
Qủa thực hai ngày nay ông ta đang xem xét phong tước cho Thái Bình Vương, cho dù không vội rời khỏi kinh thành, ít nhất cũng để vương phủ độc lập về kinh tế, ngoài ra để tiện cho hắn lợi dụng vương phủ của Thái Bình Vương chuyển một số nguồn thu không có tên, dù sao thì ngân khố quốc gia cũng không thể chỉ dựa vào những thứ kia.
Ông ta còn tưởng rằng Đỗ Thư Dao không nhận ra sự khác thường, nhưng lại không ngờ rằng nàng không chỉ biết mà còn hết sức phối hợp giả bộ như chưa hề có chuyện gì.
Hoàng thượng do dự một chút, rồi nói: "Được rồi, Kinh Luân vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, ở trong tầm mắt của ta để dễ quan sát, mặc dù nó vẫn còn trẻ tuổi nhưng cũng đứng đầu."
Hỉ Lạc công công cười nói: "Hoàng thượng nói phải, theo lão thần thấy, tình cảm phu thê của Vương gia và Vương phi sâu đậm, cho dù sau này có đi phong tước cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Dương Lâu nhìn Hỉ Lạc, hừ một tiếng: "Ngươi cả ngày ở trong cung, mà lại biết tình cảm phu thê chúng sâu đậm đậm sao? Đến bây giờ vẫn chưa từng một lần làm phu thê chân chính, thử hỏi sâu đậm ở đâu?"
Nét mặt của Hỉ Nhạc nhất thời run lên: "Cái này...", "Hai đứa trẻ, e là cũng sẽ không thể..."
Dương Lâu cũng có chút buồn rầu, ông ta từng tuổi này rồi, cũng là lần đầu tiên vì chuyện của hoàng tử mà lo lắng, thông thường việc ông ta nên lo lắng là về việc hoàng nhi vẫn chưa có địa vị, không được quá liều lĩnh, sinh đứa trẻ này quá sớm, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe của Thái Bình Vương đã yếu, còn chưa thể học được cách làm một người đàn ông...
Nhưng về chuyện này, ông ấy không thể can thiệp vào quá sâu, từng hỏi ý kiến của thái y, mặc dù độc tố trong người Thái Bình Vương chưa được loại bỏ hoàn toàn, nhưng chuyện đó là hoàn toàn bình thường, thịt nai cũng được gửi đi rồi, chẳng lẽ còn phải tự mình dạy Thái Bình Vương phải làm gì sao?"
Hoàng thượng nhớ khi còn nhỏ, chưa từng bừa bãi với cung nữ, chính là lão Hoàng đế phái người đến dạy dỗ, cho đến tận bây giờ vẫn còn là ác mộng, hắn cảm thấy bản thân hiện nghĩ đến nữ nhân, chân và bụng mềm nhũn ra.
Dương Lâu đưa tay bóp mi tâm, sợ là cũng không thực hiện được, bởi vì Thái Bình Vương mặc dù đã thực sự có chuyển biến tốt, đã tìm được chứng bệnh, nhưng nghe nói hắn ta ngoại trừ Thái Bình Vương phi thì không cho người khác đến gần.
Được rồi, đợi đến khi Thái Bình Vương hoàn toàn khỏi bệnh sẽ tiếp tục suy xét.
Dương Lâu sau khi suy nghĩ một hồi, lại nói: "Những hành động trong Vương phủ, nếu như không có công việc đặc biệt thì sau ngày hôm nay không cần truyền tin vào cung nữa."
Hỉ Lạc nghe vậy trợn to hai mắt, ngay cả quai hàm dưới cũng run lên, ông ta không ngờ tới có một ngày Thái Bình Vương phi lại chiếm được lòng tin từ bệ hạ, nhưng ông ta đã ở bên cạnh hoàng thượng nhiều năm rồi, nhìn thấy hắn ta từng bước từng bước leo lên ngôi vị thiên tử, biết được hắn thận trọng và đa nghi thế nào, không ngờ rằng Hoàng thượng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể hoàn toàn tin tưởng Thái Bình Vương phi.
Hết sức kinh ngạc, Hỉ Lạc chỉ cúi đầu đồng ý, mà hiện giờ Đỗ Thư Dao ở trong Vương phủ cũng chưa biết nàng đã có được lòng tin của Hoàng thượng, cũng giống như là lấy được kim bài miễn tử trong thời đại này, từ nay về sau, từng hành động cử chỉ của nàng cũng sẽ không phải truyền vào trong cung, chiều hôm đó, Hỉ Lạc mới đích thân đến Vương phủ một chuyến, trao tận tay nàng tấm lệnh bài màu đen.
Đỗ Thư Dao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, trong Vương phủ vẫn luôn có những tử sĩ khác mà trước giờ chưa từng gặp, tổng cộng có năm người, ban ngày cũng mặc quần áo che kín, chỉ để lộ ra hai con mắt, bọn họ nhìn thấy tấm kim bài trong ta Đỗ Thư Dao liền rối rít quỳ xuống đất.
Người đứng đầu đám người đó chắp tay nói: "Bái kiến chủ nhân, tên của nô tài là Nhật Thực."
Sau đó hắn tháo miếng vải che mặt xuống, Đỗ Thư Dao nhìn lướt qua, trong lòng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tử sĩ đều có vẻ đẹp thanh tú vậy sao? Giỏi công phu, còn cần cả đến tướng mạo xuất chúng như thế sao?
Người này gọi là Nhật Thực, lông mày lưỡi mác, đôi mắt chim ưng, cả thân hình như cây kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào mắt người khác,
Nếu đây là người ở hiện đại muốn trở thành một minh tinh thì quá đơn giản, Đỗ Thư Dao thấy các tử sĩ khác tháo mặt nạ xuống, trong lòng mới ồ lên một tiếng không phải vì dung mạo mà nàng phát hiện trong đám người một cậu bé, khuôn mặt vuông vứt giống như dùng dao cắt vậy.
Nàng suy nghĩ nhanh chóng rồi gọi người đó đứng dậy, Hồng Luân và người của hắn cũng tới rồi cùng đứng trên võ đài trong Vương phủ, Hỉ Lạc cười nhẹ nhàng, nhưng Đỗ Thư Dao liền thu lại những suy nghĩ này, cẩn thận đối đáp với vị lão gia, nhưng đây là lão nhân bên cạnh hoàng thượng lại mập mạp bằng cả hai người, thân hình này hầu hạ người khác thật không tiện, hoàng thượng nhiều lúc cũng đưa theo bên cạnh, có thể thấy rõ rằng ông ta được sủng ái như thế nào.
Hỉ Lạc đưa cho Đỗ Thư Dao tấm lệnh bài có thể khiến những tử sĩ này xông vào dầu sôi lửa bỏng, lại nói vài lời xã giao chính là chuẩn bị cáo từ, nhưng lần này ông ta không có tay không ra về, Đỗ Thư Dao gửi tặng ông ta một vài món đồ, Hỉ Lạc ra về mặt mày rạng rỡ.
Cũng chẳng phải là món đồ quý giá gì, mượn hoa hiến Phật mà thôi, gần đây vài loại điểm tâm là quà tân gia, một mình Đỗ Thư Dao ăn không hết, chia cho người làm thì lại không đủ, thân hình Hỉ Lạc mập mạp, chảng cần nói cũng biết là một người sống vì đồ ăn, ở trong cung mặc dù không được ăn nhiều đồ ngon nhưng Đỗ Thư Dao nghe nói bánh này có nguồn gốc từ Nhật, nhìn bộ dạng của Hỉ Lạc chắc chắn đã từng ăn rồi, nhưng không phải thường xuyên được ăn.
Cho người lui xuống, Đỗ Thư Dao vuốt ve tấm lệnh bài, các tử sĩ đã lui xuống, mới đưa Thái Bình Vương ra hiên nhà, hai người ngồi bên bờ nước, chiếc ao nhỏ đã mua cá về thả, thỉnh thoảng có hình dáng màu đỏ bơi qua, có gió nhẹ đưa qua, khoảnh khắc yên tĩnh an nhiên như vậy thật khó mà có được.
Nhưng cuộc sống an nhiên như vậy đến ngày thứ hai đã bị phá tan, giữa trưa ngày thứ hai Đỗ Thư Dao phái người đến Bộ hình nghe ngóng tiến triển về vụ việc của Thúy Thúy, nhưng tiếc là đã kiểm tra nhiều lần trong phủ, không có gì giám sát và kiểm tra dấu vân tay, ở thời đại thiếu những phương pháp tiên tiến, muốn tìm ra hung thủ giết người mà còn không biết tên hung thủ này có thuộc hắc đạo không thực sự khó càng thêm khó.
Tâm trạng của Đỗ Thư Dao đang không tốt, nghe Liên Hoa tới báo, Nhị tiểu thư nhà thị lang bên cạnh đích thân mang quà tân gia đến bái kiến.
Theo lý mà nói, phải đưa thiệp chúc mừng trước, nhưng nàng ta không làm vậy, Đỗ Thư Dao cũng không có hơi sức mà đối phó với nàng ta, để nàng ta đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, Liên Hoa lại vào báo, Nhị tiểu thư nhà Vu gia để quà trước cửa, khóc lóc chạy về nhà.
Đỗ Thư Dao nằm dài ra trên chiếc giường mềm mại, gối lên chân chó của mình, nghe những lời này chẳng thèm nhướn mi, vẫy vẫy tay: "Để nàng ấy đi đi, nếu nàng ta không đưa thiệp chúc mừng trước, quà không ra sao cứ việc ném đi."
Bây giờ có hoàng thượng làm chỗ dựa, trước khi nàng ta quay về, những tử sĩ kia bây giờ không gọi nàng là Vương phi mà gọi là chủ nhân, điều này chứng minh rõ rằng Hoàng thượng đã giao người cho nàng!
Nhưng Liên Hoa lại do dự một chút, nói: "Nhưng Vương phi, nô tỳ nghe nói, Vu đại tướng quân thắng trận liên tiếp, mấy ngày nay muốn hồi cung nhận thưởng, vị Nhị tiểu thư nhà Vu gia này là tim gan của đại tướng quân, quả thực đắc tội lớn rồi, nô tỳ sợ rằng..."
Đỗ Thư Dao vững vàng, cười nhạt: "Thân là một đại tướng quân, chẳng lẽ còn muốn so đo tính toán với một người con gái hay sao?"
Hơn nữa, nếu ông ấy dám, Đỗ Thư Dao cũng không làm gì Vu An Thanh, chỉ cần làm sao để đẩy hắn vào chỗ chết, đến lúc đó gài cho hắn ta ỷ lại công lớn mà tùy tiện làm bừa, khiến hắn ta tức ói máu mà chết.
Hơn nữa, nếu hắn ta có gan thay Vu An Thanh ra mặt, Đỗ Thư Dao sẽ để cho Chuỗi Chuỗi cắn hắn, gặp lần nào cắn lần ấy, hắn dám động đến đều tính là ra tay hại người!
Vì vậy trong lòng nàng yên tâm hơn, dặn dò Liên Hoa không cần nể mặt ai, tiếp tục cùng Thái Bình Vương tận hưởng buổi chiều nhàn nhã.
Nhưng không ngờ rằng, Vu An Thanh lần thứ hai theo quy tắc đưa lên thiệp chúc mừng, quà mừng mang theo cũng rất chu đáo, Đỗ Thư Dao không biết làm sao, lần này chẳng tìm được lí do nào khác mà tống cổ nàng ta ra ngoài, chỉ đành cố vực dậy tinh thần tiếp đón vị khách không mấy thiện cảm này.
Nhưng Đỗ Thư Dao cũng không tiếp đãi nàng ta ở phòng khách mà tùy tiện ngồi ở hiên nhà, giữa trưa nhiệt độ đang tăng lên, nàng cùng Thái Bình Vương sánh vai trước hiên nhà, ngâm chân trong nước, thoải mái vẩy nước, thỉnh thoảng có vài con cá ngu ngốc không sợ nhảy lên.
Vu An Thanh nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng đầy tức giận đi vào, nàng chưa bao giờ chiếm thế thượng phong trước mặt Đỗ Thư Dao, muốn lấy lại chút mặt mũi, vốn dĩ huynh trưởng nàng ta đã trở về rồi, quà trong phủ của nàng ta chất thành núi, nàng ta hôm nay đặc biệt đến muốn kích động Đỗ Thư Dao, huynh trưởng nàng ta có uy danh lừng lẫy, đến cả Hoàng thượng đã nhiều lần khen ngợi hắn ta là trụ cột của đất nước, nàng ta không tin lần này Thái Bình Vương phi lại không cúi đầu trước nàng ta.
Chẳng qua là vừa bước vào cửa, thấy Đỗ Thư Dao lại đi chân trần đạp vào nước, quần áo xộc xệch, vẻ mặt uể oải, không coi trọng hình tượng chút nào, thật là...!thật là giống như kỹ nữ trong thanh lâu, nàng ta cắn môi đứng cách đó không xa, vừa dứt lời thỉnh an thì không nói được lời nào nữa.
Mỗi lần nàng ta nhìn thấy Thái Bình Vương phi đều có bộ dạng này, nàng không giống những người khác phải xoay quanh nàng ta,không giống những cô nương và những nữ tử khác đều sợ nàng ta, còn hết lần này đến lần khác khiến nàng ta tùy tiện xưng tên chịu thiệt, trong lòng Vu An Thanh không phục.
Nàng ta chỉ là một trạch nữ gả cho một người điên, một cái hư danh Vương phi vô dụng, dựa vào đâu mà có thể sống tùy tiện hơn mình?
Đỗ Thư Dao lười nhác lấy tay che mặt trời, nghiêng đầu tựa vào vai Thái Bình Vương nhìn Vu An Thanh giống như một con cóc.
Cóc nhái, hai bên quai hàm phồng to lên.
Thành cóc nhái rồi, không thể hiểu được tại sao nàng ta vẫn cứ khăng khăng muốn đến chịu tội.
"Nàng ta đến rồi?" Đỗ Thư Dao quay sang thờ ơ nói với Liên Hoa: "Mang cho Vu tiểu thư chiếc ghế."
Vu An Thanh giận tới mức mặt mũi tái xanh, đây cũng chính là ngay cả nhà cũng không cho nàng ta vào, nàng cười lạnh một tiếng, cũng không chịu nép vế: "Vương phi tiếp khách như vậy sao?"
Đỗ Thư Dao nhìn hai nô tỳ đằng sau xách theo lễ vật, cũng coi như là phù hợp với quy tắc, không quá quý giá, mới có thể nhận.
Nhưng Đỗ Thư Dao lại nhìn Vu An Thanh cười híp mắt, ồ một tiếng: "Khách? Lẽ nào ta và Vu tiểu thư đây không phải người quen cũ sao?"
Vu An Thanh cảm thấy từng câu từng chữ mà Đỗ Thư Dao nói ra, càng khiến cho lồng ngực nàng ta thêm phần bực bội, ghế đưa đến nhưng nàng ta không ngồi xuống, nhìn đôi chân trắng nõn của Đỗ Thư Dao quấn lấy chân của Thái Bình Vương ngay trước mặt cô, cho dù từ trước tới giờ nàng ta luôn là người tùy tiện cũng bị làm cho xấu hổ đỏ mặt.
"Ngươi..." Bốn chữ không biết xấu hổ ngẹn lại trong ánh mắt của Thái Bình Vương liếc qua người Đỗ Thư Dao nhìn thẳng vào nàng ta.
Vu An Thanh muốn trêu trọc Đỗ Thư Dao nhưng từ lần trước nàng ta đã thấy sợ Thái Bình Vương, ánh mắt nàng ta trốn tránh, theo bản năng lùi lại một bước, trong lòng chửi thầm hai người điên!
Bực tức, nóng vội mang hết những lời trong lòng nói ra: "Huynh trưởng ta sắp về rồi!"
Đỗ Thư Dao biết nàng ta đang vênh cái đuôi nhỏ lên, hôm nay chính là đến để khoe khoang huynh trưởng là đại tướng quân ở vùng biên giới, nhưng huynh trưởng là huynh trưởng, có liên quan gì đến muội muội chứ? Và liên quan gì đến nàng?
Đỗ Thư Dao không trả lời nàng ta, chỉ nhẹ nhàng dựa vào Thái Bình Vương, hai người cùng nhìn Vu An Thanh, nô tỳ và thị vệ trong sân cũng nhìn chằm chằm nàng ta, Vu An Thanh liền đỏ mặt, cảm thấy bản thân bị biến thành trò hề, như một đứa trẻ khoe vài ba viên kẹo.
Nhất thời thẹn quá hóa giận, giậm chân một cái, không còn coi trọng lễ nghi, xoay người chạy đi, Liên Hoa tiễn nàng ta trở về kể lại nàng ta giận phát khóc lên rồi.
Đỗ Thư Dao chẳng còn gì để nói, cô nương này đầu óc bị người nhà chiều thành hư rồi, nàng cắt lời, nói với Liên Hoa,: "Dặn dò mọi người trong phủ cẩn thận, nếu không có việc gì thì không ra khỏi phủ, đi mua đồ thì chọn lúc sớm hoặc tối, không có bất kì tiếp xúc gì với bọn họ."
Liên Hoa trong lòng có chút bực tức, biết rằng Đỗ Thư Dao là sợ rằng người làm bị vị tiểu thư ngang ngược kia bắt lại làm khó dễ, lập tức nhận lệnh, cũng không chịu nổi nhắc nhở: "Nhưng Vương phi, vị Vu tướng quân thực sự rất bảo vệ muội muội, thậm chí vì nàng ta mà bị nói những lời khó nghe, còn suýt nữa bị một vị thế gia đánh tàn phế."
Đỗ Thư Dao nhún vai thờ ơ: "Cứ yên tâm, hắn có ba đầu sáu tay cũng không dám đứng ra chống đỡ cho muội muội hắn, đứng ở đằng sau Vương phủ..."
Sau đó Đỗ Thư Dao phát hiện bản thân ngây thơ quá, bởi vì mấy ngày sau, trong phủ sóng yên biển lặng, nghe nói đại tướng quân hồi triều dân chúng trong thành đứng đầy đường, bọn họ ai cũng đến góp vui.
Nhưng trời trong nắng ấm, ngày thứ năm sau khi đại tướng quân trở về, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương vừa ngâm trong bồn tắm thuốc vừa tập luyện bắn tên, một bức tường cách đó không xa, bỗng nhiên "Rầm" một tiếng.
Sập rồi.
Đỗ Thư Dao theo bản năng ôm lấy Thái Bình Vương, nhìn về phía mặt tường bị đổ, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo giáp, tay vừa mới thu lại, trong khói bụi thấp giọng nói.
"Thật xin lỗi đã làm phiền Vương gia và Vương phi, hạ thần luyện võ nhất thời không khống chế được.".