Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật


Lạc Nhạn nào dám trì hoãn, lập tức lao ra ngoài.
Trong phòng, Tần Hội Nguyên quát lớn: "Quỳ xuống."
Liễu Ngân Tuyết vẫn đứng đoan trang: "Không biết Tuyết nhi phạm vào tội gì, Mẫu phi lại muốn trừng phạt lớn như vậy?"
Tần Hội Nguyên không giải thích, vung tay lên, hai bà tử liền tiến lên, mỗi người một bên chế trụ tay Liễu Ngân Tuyết, ấn nàng ép quỳ xuống.

Tần Hội Nguyên rũ mắt chăm chú nhìn Liễu Ngân Tuyết, hừ lạnh: "Ta đã xem thường ngươi rồi, không nghĩ ngươi thế mà cũng có chút tài năng, vào phủ mới hai ngày, đã khiến ta phải khổ không ít."
Liễu Ngân Tuyết đang bị đè trên mặt đất nhưng ánh mắt vẫn thực lãnh đạm, dường như không hề sợ chuyện Tần Hội Nguyên đang làm, nàng nói: "Vương phi đây là vì lời đồn đại bên ngoài mà giận chó đánh mèo với ta?"
Từ "Mẫu phi" đổi thành "Vương phi", nàng nói vô cùng trôi chảy tự nhiên.

"Ta là mẹ chồng ngươi, liền có trách nhiệm giáo dưỡng người, người vào phủ mới hai ba ngày nhiều quy củ còn không hiểu, ta chỉ đang dạy cho người biết thế nào là quy củ", Tần Hội Nguyên nói.

Liễu Ngân Tuyết: "Thì ra trong mắt Vương phi đem con dâu đè trên mặt đất bắt quỳ chính là một kiểu giáo dưỡng, hôm nào gặp được Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương ta nhất định phải nói với hai người, phương thức giáo dưỡng của Vương phi thật sự đặc biệt, ta vào cửa mới hai ba ngày, người liền ra oai phủ đầu lớn như vậy, là khi dễ nhà mẹ đẻ ta thế đơn lực mỏng sao?"
Tần Hội Nguyên cười: "Ta chỉ đang dạy ngươi quy củ thôi."
Nàng nháy mắt ra hiệu cho mama bên cạnh, mama từng học võ kia nhanh chóng mở ra túi đựng ngân châm, từ trong lấy ra một cây châm vừa dài vừa nhọn, hai ba bước tiến lên, nửa ngồi xổm trước mặt Liễu Ngân Tuyết, nắm lấy tay nàng.


Liễu Ngân Tuyết rốt cuộc có điểm luống cuống.
Nàng chưa từng nghĩ lá gan Tần Hội Nguyên lại lớn như vậy, công khai dụng hình đối với nàng.

Liễu Ngân Tuyết cơ hồ có thể tưởng tượng ra châm nhọn kia đâm vào tay đau đớn thế nào, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại.

Liễu Ngân Tuyết từ nhỏ được cả nhà cưng như trứng mỏng, tay kia không phải đánh đàn thì là vẽ tranh, ngay cả kim chỉ cũng ít chạm vào, mười ngón tay trắng nõn mềm mại, thập phần xinh đẹp.

Bà tử nhéo ngón tay Liễu Ngân Tuyết, có điểm đáng tiếc nói: "Tay xinh đẹp như vậy, đâm châm xong, có thể không dùng được nữa."
Liễu Ngân Tuyết cả người phát run.
Tần Hội Nguyên trên cao nhìn xuống nói: "Nếu ngươi nguyện ý dập đầu nhận sai với ta, ta sẽ buông tha cho ngươi, thế nào?"
Liễu Ngân Tuyết sắc mặt trắng bệch: "Vương phi đã nghĩ đến hậu quả của một lần đâm châm này chưa? Tổ phụ tổ mẫu ta chắc hẳn sẽ rất tức giận, tổ phụ ta có thể đến trước mặt Hoàng thượng nháo một lần, chắc hẳn sẽ có lần thứ hai, Thái hậu nương nương vì người để ta quỳ đến hai chân tê dại mà tuyên người tiến cung, tự nhiên cũng có thể tuyên lần nữa, người làm những việc này với ta, lão Vương gia đồng ý sao?"
Tần Hội Nguyên cau mày: "Cứng miệng làm gì? Ngươi đáng phải nhận, còn chờ gì nữa? Động thủ đi!"
Mama kia đang chuẩn bị đâm châm, bỗng nhiên nghe Liễu Ngân Tuyết nói: "Lâu Duẫn tỉnh!"

Mama dừng tay lại, cả người bỗng dưng run rẩy, Tần Hội Nguyên cũng đột nhiên nhìn về phía phòng ngủ của Lâu Duẫn, nhưng nhìn một lúc lâu, cũng không thấy Lâu Duẫn đi ra, chỉ thấy Lai Phúc đang qua khe cửa cẩn thận lén quan sát.
Ngũ quan Tần Hội Nguyên có chút vặn vẹo.
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ, nguyên lai những người này đều sợ Lâu Duẫn.
Nàng hô: "Lâu Duẫn, chàng là người chết sao? Thê tử chàng sắp bị người ta bức chết, chàng còn nằm đó sao? Chàng rốt cuộc là ma quỷ gì? Người không làm lại muốn làm yêu ma quỷ quái hả? Người ta bắt nạt thê tử chàng, chàng nửa sống nửa chết nằm trên giường là có ý gì? Thê tử chàng sắp bị hành hạ đến chết, chàng còn không mau bò dậy cứu..."
"Ngô ngô ngô......" Liễu Ngân Tuyết bị bà tử dùng cánh tay rắn chắc bịt miệng lại.
Tần Hội Nguyên lạnh lùng nói: "Đâm cho ta!"
Mama nhận lệnh nhanh chóng siết chặt ngón tay Liễu Ngân Tuyết định đâm châm vào, nhưng mà, không biết từ đâu tới một cỗ lực đạo, bà bỗng nhiên bị đạp một phát, phát đạp kia sức lực không tưởng, mama thân thể béo mập bị đá bay ra xa, "Rầm" một tiếng đụng vào cánh cửa, cánh cửa vỡ ra.
Mama kia nằm bẹp trên đất, mắt trợn trắng rồi ngất xỉu.

Mọi người: "......"
Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu lên, liền thấy Lâu Duẫn sắc mặt tái nhợt, mặc kiện áo đơn đứng bên ngay cạnh mình, rốt cuộc hắn xuất hiện thế nào, lại một chân đá bay lão bà tử kia ra sao, không ai thấy rõ.

Lâu Duẫn mặt trắng bệch, hai tròng mắt đen nhẹ nhàng xoay chuyển, hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Ngươi nói ngươi là ai?"
"Thê tử của chàng." Liễu Ngân Tuyết khiếp sợ buột miệng trả lời.

Lâu Duẫn câu môi cười cười, khi cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng sáng, đuôi mắt nhếch lên lộ ra một chút ngạo nghễ, cười nói: "Ta có thê tử từ bao giờ vậy?"
"Khi chàng đang hôn mê Hoàng tượng đã tứ hôn, ta là được Kỳ vương phủ nhà chàng cưới hỏi đàng hoàng." Liễu Ngân Tuyết biểu tình hoàn toàn chân thật, "Chàng nếu không muốn thừa nhận ta, cũng được, một tờ hưu thư, chia đôi con đường."
Lâu Duẫn cười, khi hôn mê hắn mơ hồ cảm thấy Thanh Sơn Viện của mình gần đây náo nhiệt hơn nhiều, thì ra là vì nơi này có thêm một nữ chủ nhân.
Nữ nhân bị người nhà hắn nhét tới mà không hỏi qua ý hắn.
Lâu Duẫn rũ mi đánh giá nàng, Hoàng đế lão nhân không biết rốt cuộc có ý tứ gì, nữ nhân xinh đẹp xuất trần như vậy không đưa vào hậu cung hay ban cho con cái, lại cứ phải nhét đến Thanh Sơn Viện của hắn.

Mà nữ nhân này hiển nhiên là cũng bị ép, hắn vừa mới cứu nàng, nàng đã muốn cùng hắn hòa ly.

Có chút thú vị.

Lâu Duẫn trầm mặc, mỗi người trong phòng đều trở nên bất an, đặc biệt là những hạ nhân đi theo Tần Hội Nguyên tới thu thập Liễu Ngân Tuyết, Tần Hội Nguyên dù sao cũng là Vương phi, phía trên còn có Vương gia che chở, luận không được tội, nhưng họ thì khác.
Một đám sợ tới mức quỳ trên mặt đất cả người run rẩy.
Trầm Ngư từ cánh cửa bị đạp đổ chen vào, nâng Liễu Ngân Tuyết dậy, cẩn thận xem xét ánh mắt Lâu Duẫn, núp phía sau Liễu Ngân Tuyết, nửa điểm thanh âm cũng không dám phát ra.
Tần Hội Nguyên biểu tình thay đổi bất ngờ, cười gượng, nói: "Con đã tỉnh rồi, nghỉ ngơi trước đi, ta đi báo cho phụ vương con một tiếng để người yên tâm."
Lâu Duẫn thân ảnh quỷ mị tiến lên phía trước: "Hiếm khi Vương phi đến chỗ ta, uống ly trà rồi đi cũng không muộn."
Tần Hội Nguyên cười ngượng ngùng: "Không cần, ta uống rồi."

Lâu Duẫn lại như không nghe thấy, thân thể thon dài đứng thẳng tắp ở cửa, ngăn trở đường đi của Tần Hội Nguyên, còn Liễu Ngân Tuyết đã phục hồi tinh thần, thong thả bước lên ngồi vào ghế, ung dung ngồi xem kịch hay.

Lai Phúc cầm áo choàng lông chồn khoác lên người Lâu Duẫn, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói nặng nề: "Lại nháo cái gì ở đây?"
Là lão Vương gia Lâu Khải Minh.

Liễu Ngân Tuyết từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Lại nói, nàng từ khi vào phủ cũng chỉ gặp qua lão Vương gia một lần, hôm qua khi nàng đến thỉnh an, lão Vương gia uống trà nàng kính, cũng chỉ nói một câu: "Lâu Duẫn tính tình quái đản, sau này con phải đảm đương nhiều hơn một chút."
Liễu Ngân Tuyết kỳ thật biết, nàng gả cho Lâu Duẫn, chính là lão Vương gia đã tác động.

Cũng không biết vị lão Vương gia này rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào, bất chấp việc bị bệnh vẫn tiến cung gặp Thái hậu cùng Hoàng thượng, vì Lâu Duẫn cầu mối hôn sự này, là Liễu gia đáng giá hay là Liễu Ngân Tuyết nàng đáng giá?
Liễu Ngân Tuyết không biết.
Lâu Duẫn nghiêng người, Tần Hội Nguyên lập tức lướt qua Lâu Duẫn, duỗi tay đỡ lão Vương gia, nàng đỡ lão Vương gia đến ghế chủ vị, nước mắt lập tức đầy mặt, khóc sướt mướt nói: "Cũng trách ta, vốn định dạy Ngân Tuyết một ít quy củ, không nghĩ tới Lâu Duẫn vừa vặn tỉnh lại, chọc Lâu Duẫn không vui, mới nháo ra sự tình này."
Vừa nói vừa phân phó hạ nhân đem lão mama đã ngất xuống dưới trị liệu.

Mà Lâu Duẫn nghe xong, ánh mắt có vài phần ngoài ý muốn nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Đích trưởng nữ Liễu gia?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận