Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật


"Lâu Yến, con ơi, con tỉnh lại đi, con mở mắt ra nhìn mẫu phi đi, mẫu phi ở đây, con ơi, Lâu Yến......", giọng Tần Hội Nguyên run run, nước mắt đổ xuống rào rào không ngăn nổi.
Khi Ngân Tuyết và Lâu Duẫn đi vào, đại phu còn đang cầm máu cho Lâu Yến, chỗ Lâu Yến nằm toàn là máu, màu máu đỏ tươi nhìn qua dị thường chói mắt, Liễu Ngân Tuyết sợ tới mức không dám nhìn thẳng.
Tần Hội Nguyên thấy Lâu Duẫn tiến vào, nổi điên xông về phía Lâu Duẫn, duỗi tay ra đánh Lâu Duẫn, bị Lâu Duẫn một phen bắt được, Tần Hội Nguyên khóc lớn đại náo: "Ngươi chính là hung thủ, ngươi cho con ta ăn cái gì, có phải ngươi cho nó ăn độc dược không, có phải hay không?"
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy Tần Hội Nguyên quả thực điên rồi.
"Mẫu phi, con đã sớm nói với người rồi, nếu Lâu Duẫn muốn hại Lâu Yến thì Lâu Yến đã chết lâu rồi, Lâu Duẫn vừa cho Lâu Yến ăn Hộ Tâm Đan, không phải độc dược." Liễu Ngân Tuyết lấy bình thuốc viên trong ngực Lâu Duẫn ra, nhét vào tay Tần Hội Nguyên, "Nếu mẫu phi không tin thì đợi thái y tới, người giao cho thái y, để thái y kiểm tra đi."
Tần Hội Nguyên điên khùng này quả thực không biết tốt xấu, Lâu Duẫn cứu Lâu Yến lại còn một chưởng đẩy Lâu Duẫn ra.
Đúng là giúp vật vật trả ơn, giúp người người trả oán.
Lâu Duẫn không muốn so đo, buông tay Tần Hội Nguyên ra, Độc Lang Trung đến nhanh hơn thái y, vừa vào cửa không kịp chào hỏi Lâu Duẫn đã nhanh chóng xem tình hình Lâu Yến, Độc Lang Trung thẳng thắn hơn những người khác, trực tiếp duỗi tay thăm dò hơi thở của Lâu Yến trước.
Đại phu y quán bị Tần Hội Nguyên dọa sợ, căn bản không dám làm động tác này, sợ rằng nếu hắn nói Lâu Yến đã chết, Tần Hội Nguyên sẽ trực tiếp chặt đầu hắn.
Trừ bỏ Lâu Duẫn, tất cả mọi người đều nhìn Độc Lang Trung, Độc Lang Trung thăm dò hơi thở của Lâu Yến xong, chậm rãi đừng lên, xua xua tay với Lâu Duẫn, tiếc nuối nói: "Muộn rồi."
Lâu Duẫn đã sớm biết là muộn rồi.
Ngay khi Lâu Yến nhắm mắt lại thì hô hấp cũng đã ngừng, Lâu Duẫn không thể cứu Lâu Yến trở về, hắn đến trễ.
Lâu Duẫn hối hận không thôi.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì, đồ điên kia!" Tần Hội Nguyên vừa nghe Lâu Yến không còn thở nữa, cả người đều phát điên rồi, rút kiếm ra định đâm Độc Lang Trung, Lâu Duẫn lo Tần Hội Nguyên thực sự đả thương người khác, giơ tay ra hiệu cho hai thị vệ tiến lên chế trụ Tần Hội Nguyên lại.
Tần Hội Nguyên bị giữ lại, tay chân không thể động đậy, đại phu miễn cưỡng cầm máu cho Lâu Yến xong, run run rẩy rẩy thối lui sang bên cạnh, không lâu sau, thái y trong cung cũng chạy tới.

Thái y xem xét tình hình của Lâu Yến, sắc mắt hoảng hốt.
"Lâu ngũ gia đã tắt thở," thái y lập tức quỳ xuống, "Kỳ vương thứ tội, Thái phi thứ tội, Kỳ vương phi thứ tội, dù Hoa Đà tái thế cũng không có khả năng cứu thiếu gia trở về."
"A a a a......" Tần Hội Nguyên bỗng nhiên hét lớn, trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Ngày chín tháng chín, thời tiết còn chưa chuyển lạnh, Kỳ vương phủ lại treo lên cờ trắng một lần nữa.

Linh đường của Lâu Yến lập tại ngoại viện, thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi nay sinh mệnh đã mãi mãi dừng ở tuổi mười lăm.

Sự ra đi của Lâu Yến là điều không ai ngờ tới, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh khiến cả Kỳ vương phủ chìm trong tang thương.
Lâu Yến tốt tính, tâm địa thiện lương, thường xuyên thi ân, người trong phủ ai cũng thích hắn, ngay cả Liễu Ngân Tuyết cũng có vài phần yêu thích, hắn đột ngột ra đi như vậy khiến đáy lòng Liễu Ngân Tuyết cũng thật chua xót.

Nhân sinh vô thường, cái chết của Lâu Yến khiến nàng cảm khái rất nhiều.
Mà so với sự trống trải của nàng thì Lâu Duẫn còn sa sút tinh thần hơn nhiều.

Từ khi Lâu Yến mất, Lâu Duẫn gần như chưa mở miệng nói câu gì, sắc mặt hắn như đông cứng, lúc này đang an tĩnh ngồi trước linh đường, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Phương Huệ Mẫn nhỏ giọng hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Tứ đệ làm sao vậy?"
Liễu Ngân Tuyết lắc đầu, không trả lời, Phương Huệ Mẫn quay đầu nhìn Diệp Uyển Tích, Diệp Uyển Tích muốn đi lên nhưng lại do dự, cuối cùng chọn đứng nguyên tại chỗ.
Lâu Duẫn lạnh như băng khiến nàng sợ hãi.
Lâu Hiên bước đến trước mặt Lâu Duẫn, từ trên cao nhìn xuống Lâu Duẫn: "Tứ đệ, không phải đệ đã đến Thiên Hương Lâu sao? Sao không cứu Ngũ đệ? Đệ võ công cái thế, chẳng lẽ không cứu được Ngũ đệ hay sao?"
Trong giọng nói Lâu Hiên tràn ngập trách cứ, Lâu Duẫn ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống, không lên tiếng.
Lâu Yến rốt cuộc là thân đệ đệ của bọn họ, Lâu Hiên tức đến nghiến răng, chất vấn: "Đệ với mẫu phi không hợp nhau nên cũng không thích Ngũ đệ, có phải hay không đệ đã sớm muốn lộng chết Ngũ đệ, có phải hay không đệ thấy chết mà không cứu?"
"Nhị ca ăn nói cẩn thận!" Liễu Ngân Tuyết đột nhiên đứng dậy, "Khi chúng ta đuổi tới Thiên Hương Lâu, Ngũ đệ đã nằm trong vũng máu, không còn hơi thở, không phải Lâu Duẫn không muốn cứu mà là cứu không được!"
Lâu Hiên nghe xong lời giải thích của Liễu Ngân Tuyết, biết chính mình trách lầm Lâu Duẫn nhưng vẫn tiếp tục nói: "Bây giờ Tứ đệ quản lý cả vương phủ, thủ vệ nghiêm ngặt, Ngũ đệ trốn ra ngoài chẳng lẽ Tứ đệ không biết hay sao? Tứ đệ đã biết sao lại không cản mà phải đợi tới lúc nháo ra chuyện như vậy rồi mới tới.

Phụ vương dưới suối vàng biết được chuyện này có nhắm mắt nổi không!"
Đúng, là hắn sai, Lâu Duẫn thừa nhận, đều là hắn sai.
Chuyện này vốn có thể không phát sinh, là do hắn không ngăn cản Lâu Yến, là do hắn không kịp thời chạy tới Thiên Hương Lâu, đều là hắn sai, cái chết của Lâu Yến là do hắn, không thể trách người khác.
Lâu Duẫn không thể nào phản bác, cũng không định phản bác.
Liễu Ngân Tuyết nghe Lâu Hiên chất vấn xong, rất buồn cười nhưng cười không nổi, nàng nói: "Nhị ca, người nói chuyện thật là câu sau đá câu trước, Lâu Duẫn quản lý vương phủ, không sai, nhưng Lâu Duẫn đã bao giờ quản chuyện của mẫu tử Lâu Yến chưa?"
"Năm đó mẫu phi cố ý để Lâu Duẫn đi lạc, từ khi Lâu Duẫn hồi phủ, bọn họ liền đối đầu nhau, Lâu Yến tuy là đệ đệ, phụ vương tuy đã qua đời, nhưng mẫu phi vẫn còn sống, chuyện của Lâu Yến đương nhiên sẽ do mẫu phi quản, nào đến lượt Lâu Duẫn? Hôm trước Lâu Yến sốt cao, Lâu Duẫn hảo tâm đến thăm, mẫu phi còn đề phòng không khác gì kẻ trộm cướp, lúc nào cũng lo Lâu Duẫn thương tổn Lâu Yến, liên tục đuổi Lâu Duẫn đi, việc này Nhị ca có biết không? Nhị ca nói xem như vậy thì Lâu Duẫn quản Lâu Yến thế nào được?"
Lâu Duẫn giật mình ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nàng vẫn luôn như vậy, luôn đừng bên cạnh hắn, giúp hắn giải thích với mọi người, giúp hắn đánh tan nghi kỵ của người khác.

Diệp Uyển Tích đứng cạnh Lâu Hiên, nghe Liễu Ngân Tuyết phản bác Lâu Hiên nhưng không dám nói lời nào.
Mồm miệng vị Tứ đệ muội này thật sự lợi hại, hành sự cũng lợi hại, lúc này Diệp Uyển Tích có nói gì cũng sai, cũng không lại được Liễu Ngân Tuyết nên không dám nói.
Huống hồ, nàng cảm thấy kỳ thật Liễu Ngân Tuyết nói cũng rất có kỳ, Lâu Duẫn quản chuyện Lâu Yến?
Có khác gì bứt lông sư tử không?
Lâu Hiên bị Liễu Ngân Tuyết nói đến mức cạn lý lẽ, hắn phẫn nộ lắc lắc ống tay áo, đi tới góc phòng ngồi xuống, không nói gì nữa.
Trong nhà cũng chỉ còn vài người, Liễu Ngân Tuyết cũng không muốn nháo đến mức khó chịu với nhau, nàng hạ giọng nói: "Nhị ca, tình thế cấp bách nên muội nói chuyện không đúng mực, mong Nhị ca đừng so đo, chỉ là chuyện này thật sự không thể trách Lâu Duẫn."
Lâu Hiên ngẩn người một chút rồi không kiên nhẫn xua xua tay: "Được rồi, được rồi."
Có nha hoàn tiến vào bẩm: "Thái hậu nương nương tới."
Mọi người đứng dậy, ra cửa nghênh đón Thái hậu, Thái hậu tới nhanh hơn so với dự đoán của bọn họ, đoàn người vừa bước tới cửa linh đường thì Thái hậu đã được Hoàng hậu đỡ bước vào.

Hai người đều mặc xiêm y trắng, hốc mắt Thái hậu đỏ bừng, chắc hẳn là đã khóc trên đường tới đây.
Mọi người quỳ xuống hành lễ với Thái hậu, Thái hậu sắc mặt nghiêm nghị nói: "Đều đứng lên đi, Tần thị đâu, gọi ra gặp ai gia."
Liễu Ngân Tuyết hồi bẩm: "Hồi Thái hậu nương nương, mẫu phi thương tâm quá độ nên đã ngất đi, để thần thiếp phái người tới Chung Thúy Viện xem mẫu phi đã tỉnh lại chưa."
Liễu Ngân Tuyết vừa dứt lời, thân ảnh Tần Hội Nguyên đã xuất hiện ở cửa.
Bà được mama thân tín đỡ đến, sắc mặt trắng bệch, biểu tình hoảng hồn nhìn về phía bọn họ.

Liễu Ngân Tuyết khiếp sợ phát hiện hơn nửa đầu Tần Hội Nguyên đã bạc trắng, bất quá cũng chỉ là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, bây giờ nhìn qua như đã sáu bảy chục.
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà quá đau khổ mà bạc trắng cả đầu.
Tâm tình Liễu Ngân Tuyết trầm xuống, cảm thấy Tần Hội Nguyên thật đáng thương, nhưng mà người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Bà chậm rãi đi về phía bọn họ, dường như căn bản không để ý Thái hậu và Hoàng hậu đã tới, đến gần cũng không hành lễ, chỉ chăm chăm nhìn vào quan tài Lâu Yến, ánh mắt thất thần.
Thái hậu đột nhiên đập mạnh một cái lên tay vịn ghế: "Tần thị, ngươi bức tử tôn tử của ai gia, ngươi đã biết tội chưa?"
Tần Hội Nguyên ánh mắt ngơ ngác nhìn lại về phía Thái hậu nhìn lại, tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nở nụ cười, điệu cười khủng bố ghê người, Diệp Uyển Tích và Lâu Nguyễn không khỏi lui về sau vài bước.
"Thái hậu nương nương?" Tần Hội Nguyên bạnh miệng ra, "Thái hậu nương nương, người thật là bất công! Người ưu ái tên tiểu tạp chủng Lâu Duẫn này, Kỳ vương lệnh vốn là của Lâu Yến, sao người phải một hai đưa cho Lâu Duẫn, sao người lại làm như vậy?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?" Thái hậu tức giận đến mức mặt tái mét, "Kỳ vương lệnh là nhi tử của ta nói rõ muốn để lại cho Lâu Duẫn, không phải cho Lâu Yến.

Lâu Yến có bản lĩnh gì? Đưa Kỳ vương lệnh cho nó thì nó có thể làm gì?"
"Cho nên lão Vương gia cũng bất công a, nếu ông ấy đưa Kỳ vương lệnh cho Lâu Yến, nếu ông ấy cho chúng ta phân gia thì ta đâu đến nỗi này, Lâu Yến con ta đâu đến nỗi mất đi tính mạng?" Tần Hội Nguyên nhìn chằm chằm Thái hậu, điên cuồng cáo trạng.
Bà bỗng nhiên chỉ vào Thái hậu và Lâu Duẫn: "Chính các ngươi, chính là các ngươi hại chết con ta! Ta phải giết các ngươi!"
Tần Hội Nguyên bỗng nhiên từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, giơ chủy thủ lên đâm về phía Thái hậu, Thái hậu hoảng sợ, Hoàng hậu trợn tròn mắt, theo bản năng chắn trước người Thái hậu, bảo vệ cho bà.
Lâu Duẫn đột nhiên đứng dậy, thân ảnh quỷ mị, một chân đá vào cổ tay Tần Hội Nguyên, đá bay chủy thủ trên tay bà ra ngoài.
Tần Hội Nguyên ám sát không thành, kinh hoàng kêu lên.
"Lâu Yến, con ơi, mẫu phi không thể báo thù cho con, để mẫu phi đi cùng con!", Tần Hội Nguyên đột nhiên chạy nhanh tới, đập thẳng đầu vào quan tài Lâu Yến, máu tươi tóe ra, ánh mắt bà dại đi, thân thể cứng đờ ngã lăn ra đất.
Liễu Ngân Tuyết bưng kín miệng, cố gắng nuốt xuống tiếng thét chói tai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui