Vài nữ nhân túm lại với nhau, bàn tán sôi nổi về mối quan hệ của các nhà giàu có trong thành.
Bỗng nhiên, một nữ nhân mặc áo nâu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Ai biết là người thế nào, khách quý của Hứa tú tài, hừ."
Cả căn bếp im lặng trong chốc lát.
Lộc đại nương nghẹn họng, không biết nói gì, đành phải phân phó: "Đừng buôn chuyện nữa, mau làm việc đi!"
Dù nói là làm công cho Hứa tú tài, không nên nói xấu sau lưng chủ nhà, nhưng Hứa tú tài là người thế nào, những nữ nhân này đều biết rõ.
Hắn ta thi hai mươi năm cũng không đỗ cử nhân, bây giờ chỉ là quen biết rộng, làm người bảo lãnh cho người ta kiếm chút bạc lẻ.
Trong giới nho sĩ ở Bảo Phong, hắn ta có chút danh tiếng, cuộc sống cũng coi như sung túc.
Nhưng nếu nói hắn ta và đám bạn bè kia có tiền đồ gì, e là không có bao nhiêu.
Những người đọc sách chân chính, ai lại đi giao du với loại người như bọn họ.
Không biết nữ nhân áo nâu kia vì sao lại tiếp tục nói: "Chắc là quan lão gia chướng mắt người này! Hơn nữa, người suốt ngày đi chung với Lý tú tài thì tốt đẹp gì?"
Cái tên Lý Bảo Thành vừa thốt ra, hoàn toàn không ai dám bàn tán nữa, chỉ còn lại tiếng Lộc Quỳnh đốt củi lửa kêu tí tách.
Lộc Quỳnh cụp mắt xuống, dưới ánh lửa, không hiểu sao lại nhớ đến đôi mắt trong veo kia.
Mặc dù không có tư cách lên tiếng bênh vực hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn lặng lẽ phản bác: Chủ nhân của đôi mắt đẹp như vậy, lại còn giúp đỡ nàng, chắc chắn không phải người xấu.
Trở về nhà đã là nửa đêm.
Không còn cõng bó củi nặng trĩu, nàng gần như chạy như bay về đến cửa sau.
Cửa chính đã khóa, nàng bám vào bờ tường đất, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Cửa sổ căn phòng ở sân sau khẽ mở ra, là Lộc Tuệ.
Nàng ta nhỏ hơn Lộc Quỳnh một tuổi, nhưng vì được ăn uống đầy đủ nên trông còn to hơn cả Lộc Quỳnh.
Nàng ta hạ giọng nói: "Tiền đâu!"
Lộc Quỳnh cụp mắt, lấy từ trong ngực áo ra mười đồng.
Lộc Tuệ lộ vẻ khinh bỉ, nhưng vẫn nhanh tay chộp lấy, vừa đếm vừa lẩm bẩm: "Không biết kiếm thêm việc à? Đồ vô dụng!"
Lộc Tuệ biết tỷ tỷ nhút nhát của mình sẽ không cãi lại, hơn nữa, nương Lộc Quỳnh đã mất, tỷ tỷ thì gả xa, người không có ai che chở thì không có tư cách phản kháng.
Quả nhiên, Lộc Quỳnh chỉ cúi đầu, lí nhí nói: "Ta không tìm được việc nào khác."
Lộc Tuệ cười lạnh một tiếng, thò tay ra cửa sổ đẩy Lộc Quỳnh một cái: "Cút đi!"
Lộc Quỳnh sống trong căn phòng ở góc khuất nhất, đó từng là nơi ở của đại tỷ nàng.
Ngôi nhà của Lộc gia được xây dựng từ khi cưới nương Lộc Quỳnh về, khi đó là ngôi nhà sang trọng nhất thôn.
Nhưng khi Cao thị mới gả vào đây, chắc chắn nàng không bao giờ ngờ tới, có một ngày, hai đứa nữ nhi của nàng phải tranh giành nhau một gian phòng nhỏ nhất.
Nhưng Lộc Quỳnh không có tâm trạng nghĩ đến những điều này.
Nàng vội vàng vào phòng, cẩn thận lấy ra năm đồng còn lại trong ngực áo, hai đồng nhét vào trong thắt lưng, hai đồng giấu dưới gối, còn một đồng còn lại được cất giấu trong hốc đất.
Đồng tiền dày cộp chất đầy trong chiếc hộp gỗ dưới hốc đất.
Dưới ánh trăng, đôi mắt Lộc Quỳnh sáng lên.
Dưới gối đã được mười đồng, có thể thuê người viết thư cho tỷ tỷ rồi.
Còn số tiền trong hộp gỗ kia… nhất định nàng phải tìm cơ hội trốn khỏi cái nhà này.
Lộc Quỳnh dậy rất sớm, nàng đã nhóm bếp nấu cơm xong xuôi mà gà còn chưa cất tiếng gáy.
Nhà họ Lộc trừ tiểu đệ Lộc Tú ra, những người còn lại đều không có tư cách ngủ nướng, trong đó Lộc Quỳnh là người phải siêng năng nhất.
Thế nhưng hôm nay Lộc Tú lại khó được dậy sớm, hắn vào bếp, thô lỗ múc một bát cháo lớn, hai ba miếng đã hết sạch, lau miệng định ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, không biết hắn nghĩ đến điều gì, dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, hắn nhìn Lộc Quỳnh mấy lần, cười khẩy một tiếng.
Lộc Quỳnh cụp mắt xuống, coi như không nghe thấy, bày biện bát đũa, một lúc sau, Lộc phụ cùng Chu thị, Lộc Tuệ lần lượt đi ra, từng người uống cháo xong, lại đi làm việc của mình.
Đợi đến khi tất cả mọi người ăn xong, cuối cùng phần cơm cháy dưới đáy nồi mới là bữa sáng của Lộc Quỳnh.