Gả Cho Tiểu Trúc Mã


Đợi trong phòng khách, có tiếng bước chân truyền đến.
Tiết Đông Mai bưng mâm thức ăn, xoay người chạy về phía sau.
Tiếng gió rít bên tai, giống như tiếng sét từ trên trời đánh xuống, cũng đánh tới Tiết Đông Mai.
Nàng chạy vào rừng trúc rất ít ai lui tới phía sau phòng Nhạc Tuấn Trúc, mới ngồi xổm xuống, cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ đành phải nhỏ giọng nức nở, lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Tại sao chứ, bá bá rõ ràng không phải là người như vậy, ông ấy đã đồng ý lời kêu oan của mình tra án báo thù cho cha mẹ, sao lại nhận bạc của người ta?
Chẳng lẽ ông ấy và huyện lệnh kia, cầm bạc xong chuẩn bị biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ sao?
Vậy mình thì sao, mình sẽ bị ông ấy xử trí như thế nào, nhốt vào trong nhà lao giống như mẹ, sau đó lặng lẽ hạ độc cho tới chết sao?
Tiết Đông Mai ngồi dưới đất, dựa người vào một cây trúc, bất lực nhìn lá trúc trên đầu.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, những lá trúc sum xuê rung rinh che kín sắc trời, nhiều chiếc lá theo cơn gió lay động rơi xuống.
Nàng mở mắt nhìn một chiếc lá, rơi thẳng vào mắt của nàng.

Tiết Đông Mai không muốn nhắm mắt lại, nàng rất muốn chiếc lá ấy quẹt làm hư đôi mắt, để không cần thấy hiện thực đáng sợ nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại bản năng.
Lúc lá trúc chạm vào, nàng nhắm hai mắt lại.
Lá trúc lướt qua, làm xước một vết đỏ rất nhỏ trên mi mắt của nàng, rồi dừng lại bên tai nàng.
Nàng không muốn nhịn nữa, nhỏ giọng khóc lên.
Vì sự nhát gan, mù quáng và bất lực của mình.
Nàng không biết nên đối mặt với bá bá như thế nào, đi chất vấn ông ấy sao, nhưng nàng lấy lý do gì đây.

Người kia nói đúng, không chỉ một mình bá bá, ông ấy còn có bá mẫu, San San và Tuấn Trúc huynh cần phải chăm sóc, nên vì bọn họ mà suy tính.

Ông không thể vì hai người đã chết, mà để người sống chịu tội.
Huống chi, cha mẹ và bá bá, cũng chỉ là hàng xóm cũ nhiều năm không gặp mà thôi.

Đã nhiều năm không gặp, cũng không biết đối phương trở thành người như thế nào.
Nhưng, cuối cùng vẫn thất vọng.
Vốn tưởng rằng mình không còn một thân một mình, có chỗ để dựa vào.

Nhưng kết quả thì sao, thế gian lớn như thế này, nhưng chỉ có một mình nàng.
Tiết Đông Mai khóc mệt, ôm đầu gối nhìn dưới chân.
Ánh nắng vàng xuyên qua cành lá trúc rậm rạp, ánh sáng chiếu lên người nàng các vết lốm đốm liên tục thay đổi theo gió.

Lá trúc thưa thớt bay bay, rơi xuống tóc rồi rơi trên vai của nàng.

Lúc Nhạc Tuấn Trúc tìm tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Hắn bước nhanh đi tới bên người nàng, quỳ một gối xuống, nhìn ánh mắt vô hồn của nàng, mí mắt sưng lên còn có một vết xước đỏ.

Cả người giống như bị đả kích, không có chút sức lực.
Hắn đưa tay vén một lọn tóc rơi xuống trước mắt nàng, rồi nhẹ giọng hỏi, "Đoàn Đoàn, sao muội lại đến đây một mình vậy?"
Tiết Đông Mai bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy hai mắt nàng nặng trĩu không thể mở mắt ra được.

Nàng đưa tay định xoa, lại bị Nhạc Tuấn Trúc ngăn lại, "Mắt muội sưng như vậy, có phải là bị lá trúc quẹt trúng không?"
Nếu hắn đã giúp mình tìm lý do rồi, Tiết Đông Mai cũng lười nói, liền gật đầu, "Bá mẫu nói muội mang bánh tuyết ngọc cho huynh, muội thấy huynh không có ở đó, nên tới chỗ này xem một chút, kết quả bị lá trúc bay tới làm muội đau mắt, muội bèn ngồi ở đây một lát."
Sau khi nàng nói chuyện, mới nghe được giọng nói hơi khàn của mình.
May là Nhạc Tuấn Trúc không nghe được.
"Không có chuyện gì đâu, một lát nữa ta tìm một viên đá lạnh cho muội chườm, khi về thoa thêm chút thuốc là được." Hắn đỡ nàng dậy đi ra ngoài, "Đi tới phòng của ta nghỉ ngơi một chút đã, chút nữa hãy về."
Phòng của Nhạc Tuấn Trúc khá thiên vị, nằm ở cả một góc phủ Thứ Sử.


Lúc ấy hắn nhìn trúng gian phòng vì phía sau có một rừng trúc yên tĩnh, mới không quan tâm việc cha mẹ phản đối, tìm người sửa lại một chút, kiên trì sống ở đây.
Tiết Đông Mai hiện tại cần nhất, chính là yên tĩnh.
Nhìn sắc mặt nàng không tốt, sau khi Tác Doanh đưa viên đá lạnh cho Nhạc Tuấn Trúc, liền lặng lẽ lui xuống.
Nhạc Tuấn Trúc mang một cái ghế lớn, để cho Tiết Đông Mai ngồi xong, nửa nằm nửa tựa lưng vào ghế, "Muội nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, ta giúp muội chườm.

Có thể sẽ hơi lạnh, muội nhịn một chút, nhanh chóng tốt thôi."
Tiết Đông Mai lên tiếng đồng ý, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Nhạc Tuấn Trúc thả viên đá lạnh vào trong chậu, chờ nó hòa ra một chút sau, mới nhún khăn bông vào nước, rồi vắt khô sau đó thử nhiệt độ, mới chườm lên mắt Tiết Đông Mai.
Mặt nàng rất trầm tĩnh, không có biểu cảm gì.
Nhưng lòng Nhạc Tuấn Trúc đã từ từ trầm xuống.
Trong mâm có hai đĩa bánh tuyết ngọc, hôm nay cha cũng ở nhà, nếu hắn có ở nhà, cha cũng ở nhà.

Dựa theo tính cách của Đoàn Đoàn, khay đầu tiên nhất định là đưa cho cha.

Nhưng bây giờ, hai đĩa đều ở đây, thì có lẽ đĩa của cha chưa được đưa tới.
Tại sao lại chưa đưa, cha ở nhà, chắc khi đó ông ấy đang tiếp khách, Đoàn Đoàn không tiện đi vào.
Nếu như vậy thì tốt, tại sao cảm xúc nàng lại thay đổi lớn như vậy.

Bây giờ toàn bộ người trong Nhạc gia đều biết thân phận tương lai của Đoàn Đoàn, không thể nào khua môi múa mép trước mặt nàng khiến nàng khó chịu, vấn đề kia chắc là nằm trên người khách hôm nay của cha.
Là khách gì, mà có thể làm cho nàng trở nên bi thương tuyệt vọng như vậy.
Gần đây cha đang tra vụ án con trai độc nhất của Tạ gia sai người sát hại cha mẹ của Đoàn Đoàn ở huyện Khang Thành, nghĩ vị khách hôm nay đến, nhất định không thoát được quan hệ với Tạ gia.
Khăn bông đã hơi ấm, hắn lấy xuống, rồi đổi một chiến khăn bông đã ngâm nước lạnh.
Có lẻ vì hơi lạnh, da mặt nàng khẽ nhúc nhích, môi dưới mím chặt, hô hấp từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhạc Tuấn Trúc khẽ gọi, "Đoàn Đoàn?"
Không có tiếng trả lời.
Chắc là ngủ thiếp rồi.
Nhạc Tuấn Trúc để khăn bông xuống, liếc nhìn nàng một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhạc Quang Kỳ không có trong thư phòng, ông ở sân chính bên trong phòng khách, đang cùng nói chuyện với Trần Phương Ngọc.
Thấy hắn, Nhạc Quang Kỳ phất tay nói, "Vừa hay Tuấn Trúc cũng tới, cha nói với mọi người chuyện này."
Nhạc Tuấn Trúc đi tới, Trần phương Ngọc cũng thấy kỳ lạ, "Rốt cuộc có chuyện gì thế, thiếp còn muốn đi tìm Đoàn Đoàn đây.

À đúng rồi Tuấn Trúc, con có thấy con bé không?"
"Gặp rồi, ở chỗ con." Nhạc Tuấn Trúc nói.
"Như vậy cũng tốt, mẹ còn tưởng con bé gặp phải chuyện gì rồi, cũng không nói với mẹ."
"Hai người trước hết nghe ta nói đã," Nhạc Quang Kỳ từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, đặt ở trên bàn trước mặt ba người.
Không kinh ngạc giống với Trần phương Ngọc, Nhạc Tuấn Trúc mặt không đổi sắc, thấy thế hỏi thẳng, "Cha hôm nay có phải gặp người nào không? Ngân phiếu này là người đó đưa?"
Nhạc Quang Kỳ cũng không tính dấu diếm hắn và Trần phương Ngọc, kể tất cả mọi chuyện và mục đích tới đây.
Quả nhiên, hắn đã đoán đúng, Đoàn Đoàn chính là vì thấy nhận ngân phiếu, cho là cha không quan tâm sự việc cha mẹ của nàng, mới có thể đau buồn như thế.

Nhưng Nhạc Tuấn Trúc rất hiểu cha mình, hắn tuyệt đối sẽ không vì lợi ích cá nhân, mà vứt bỏ trách nhiệm.

Hôm nay làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Trần phương Ngọc suy nghĩ rồi nói, "Vậy vụ án của Tiết Xán Hòa và đệ muội làm sao bây giờ, còn có khoản bạc này, chàng mau lấy đi, đừng để ở trước mắt thiếp, thiếp nhìn mà sợ."
Nhạc Quang Kỳ nói, "Án tử vẫn phải tra, chỉ là phải âm thầm điều tra.

Khoản bạc này, ta định dùng sửa chửa đường xá cho dân nghèo ở thành Nam, còn lại thì đem sửa lại những ngôi nhà mục nát."
"Như vậy cũng tốt, nhưng chỉ sợ hành tung của chàng bị phát hiện, mà gây rắc rối thì không hay chút nào." Trần Phương Ngọc nói.

Nàng đi theo phu quân nhiều năm, đối với đạo làm quan, cũng biết chút ít.
"Chuyện này không thể bí mật điều tra," Nhạc Tuấn Trúc bỗng nhiên nói.
Nhạc Quang Kỳ luôn rất tôn trọng ý kiến của hắn, nghe vậy hỏi, "Tuấn Trúc, con nghĩ thế nào?"

Nhạc Tuấn Trúc giải thích, "Hà Siêu Tân chiếm cứ thành Vũ Châu đã nhiều năm, hơn nữa lại có mối liên hệ mật thiết với Chử gia ở Kinh Thành, sớm đã dưỡng thành thói tự cao tự đại, cha cứ nhận lấy ngân phiếu không điều tra nữa, chắc là cũng có lòng tin.

Nhưng ông ta lòng dạ cao thâm, sẽ lén phái người giám sát chúng ta, cũng có thể.

Huống chi cha công tư phân minh danh tiếng đã sớm truyền ra bên ngoài, vì bạc liền buông tay vứt bỏ giao tình ngày xưa, điều này rất khả nghi."
Nhạc Quang Kỳ lập tức hiểu ý của con trai, "Con là nói để cho cha trước 'bí mật điều tra ', sau đó lộ ra sơ hở để Hà Siêu Tân phát hiện, chờ hắn tới cửa lần nữa, ta lại buông tay?"
"Bên ngoài là buông tay, nhưng thực ra là âm thầm điều tra."
Nhạc Quang Kỳ trầm tư chốc lát, "Kế này có thể dùng được.

Nhưng có một điểm, cha dùng lý do gì tiếp tục ' bí mật điều tra ' đây, danh tiếng cũng là vật ngoài thân, hay những ngân phiếu này so với cuộc sống an nhàn các người mà nói, thực không đáng giá nhắc tới."
"Muốn có lí do sao, nếu vì hàng xóm cũ có thể buông tay, vậy nếu thân phận trở nên đặc biệt hơn, tỷ như.." Nhạc Tuấn Trúc chần chờ một chút.
Trần Phương Ngọc lập tức nói tiếp, "Tỷ như thông gia! Chúng ta và Tiết đệ là quan hệ thông gia!"
Nhạc Quang Kỳ vuốt râu gật đầu, dù có nhận bạc, nhưng đối phương là thông gia của mình, vì ứng phó với con dâu tương lai một chút, hắn âm thầm tra án cũng hợp tình hợp lý.

Đợi Hà Siêu Tân phát hiện, mình giả vờ một chút, cũng có mấy phần có độ tin cậy.
Hiểu rõ nguyên nhân ngọn nguồn, nhìn hai người đang thương lượng chi tiết, Nhạc Tuấn Trúc đứng lên nói, "Con đi về trước đây.

Đúng rồi mẹ, bánh tuyết ngọc ăn rất ngon, con nhất thời tham ăn không để lại cho cha, mẹ có thể làm cái khác chứ."
Trần Phương Ngọc cười nói, "Có sao đâu, hôm khác mẹ và Đoàn Đoàn làm tiếp là được.

Đoàn Đoàn ở chỗ con, thì để nàng ở lâu hơn một chút, các con ở với nhau cho hòa hợp."
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, "Con biết rồi, con đi trước đây."
Hắn xoay người đi ra ngoài, muốn nhanh chóng giải thích với Đoàn Đoàn chuyện ngày hôm nay một chút.
Nhưng khi hắn trở về phòng, xung quanh đã không còn bóng dáng của Tiết Đông Mai.
Hai chiếc khăn trên bàn đã hết lạnh, nghĩ nàng đã sớm rời đi.
Nhạc Tuấn Trúc căng thẳng, đứng dậy chạy tới phòng của nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận