Nghe được lời của nàng, Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy da mặc nóng bừng, nàng nhỏ giọng nói, "Linh Hoa, cô nói cái gì vậy."
Chỉ là lời vừa mới nói ra, đừng nói là Nhiễm Linh Hoa và Tôn Kim Kim, ngay cả chính nàng, cũng nghe được sự e lệ và ngọt ngào trong đó.
Lần này, đừng nói là hồng, mắt thường cũng thấy mặt nàng nhanh chóng đỏ lên.
Tôn Kim Kim và Nhiễm Linh Hoa nhìn nhau cười, ánh mắt trêu chọc, khiến Tiết Đông Mai càng thẹn thùng xấu hổ hơn.
Tôn Kim Kim thở dài, chua xót nói, "Nói thật Đoàn Đoàn, ta thật hâm mộ tình yêu của cô, trong nhà có Nhạc Tuấn Trúc thay cô lo nghĩ, bên ngoài cũng có người vì cô mà đánh nhau, gần đây danh tiếng của cô được truyền ra ngoài, có lẽ không lâu sau cô sẽ trở thành nhân vật lớn của thành Vũ Châu."
Tiết Đông Mai không hiểu lời của nàng, "Cái gì mà đánh nhau chứ? Tuấn Trúc huynh đánh người sao?"
"Không phải hắn," Tôn Kim Kim giải thích nói, "Là Chử Cao Tinh đó.
Ngày hôm qua Nhạc đại nhân bắt Tạ Gia Bảo vào đại lao, tiểu phu nhân kia của Hà gia cũng gấp gáp muốn chết, thế nhưng Hà tam gia lại không có ở đó, cũng không biết nàng ta nghe chủ ý của ai, bắt đầu truyền lời đồn ra ngoài, Chử Cao Tinh nghe được rất tức giận, đánh rất nhiều người nói xấu cô."
Chuyện này, hình như cũng không có liên quan tới nàng mấy nhỉ, nhưng ngẫm nghĩ một chút, lại hơi liên quan, nhất là hai chữ "Lời đồn" trong lời nói của Tôn Kim Kim, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Tiết Đông Mai.
Tiết Đông Mai mở miệng hỏi, "Lời đồn?"
Tôn Kim Kim có chút do dự, không biết nên nói như thế nào.
Nhiễm Linh Hoa thấy thế, cẩn thận cân nhắc một chút, nói, "Việc này cô nên chuẩn bị tâm lý một chút, Hà tiểu phu nhân nói không phải Tạ Gia Bảo bắt cô về, mà là cô..
thích hắn, chết sống cũng muốn đi theo hắn, mới từ huyện lý theo đến Vũ Châu."
Thấy hai người vẻ mặt chần chờ, Tiết Đông Mai biết, quả thật lời này rất khó nghe.
Cũng may là lúc đó cũng không có nhiều người thấy chuyện này, không thì nội dung của lời đồn còn có thể càng khoa trương thêm.
Thấy nàng im lặng, Tôn Kim Kim mắng, "Hà tiểu phu nhân này thực sự là không biết xấu hổ, nàng ta nghĩ ai cũng như nàng ta sao, để được yêu chiều sung sướng mà không tiếc bất cứ giá nào, ngay cả da mặt cũng không muốn.
Đoàn Đoàn đừng sợ, đợi ta gặp nàng ta, nhất định sẽ giúp cô mắng cho đã."
Tiết Đông Mai gật đầu, "Thực sự rất cảm ơn các cô!"
"Côkhách khí cái gì, chuyện này nhắc tới cũng do ta, nếu không phải ta dẫn cô đi miếu Nguyệt Lão, cũng sẽ không như thế này." Tôn Kim lại nhắc đến chuyện này.
"Được rồi, không nói về chuyện này nữa," Tiết Đông Mai xoa tay nàng an ủi, "Nếu cô còn nhắc lại, ta sẽ tức giận đó."
Tôn Kim Kim le lưỡi, "Vậy tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ đây Đoàn Đoàn, ta đã nhờ mẹ ta đi đối phó tin đồn này của cô rồi, thế nhưng Thứ Sử phu nhân có để ý tới chuyện này không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Bá mẫu không để bụng."
"Vậy là tốt rồi." Tôn Kim Kim vui mừng nói, tính cách Thứ Sử phu nhân thật không tồi, không giống bọn lưu manh tính toán, nếu không lại vì chuyện này mà làm trễ nãi hôn sự của Đoàn Đoàn và Nhạc Tuấn Trúc, nàng hổ thẹn muốn chết mất.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tiết Đông Mai vẫn có chút bận tâm.
Kỳ thực không phải lo lắng bá mẫu và bá bá chú ý những lời đồn đãi này, chỉ là lo lắng, việc này có thể ảnh hưởng gì tới Tuấn Trúc huynh không.
Theo như lời bá mẫu nói, để có đủ lý do làm cho bá bá điều tra vụ án của cha mẹ, Nhạc phủ truyền ra ngoài chuyện nàng và Nhạc Tuấn Trúc là thanh mai trúc mã từ nhỏ, đây còn chưa tính, nếu như danh tiếng của mình không tốt, ảnh hưởng việc thi khoa cử của Tuấn Trúc huynh.
Nghĩ tới đây, Tiết Đông Mai không khỏi vì sự ích kỷ của mình mà cảm thấy xấu hổ, sâu trong lòng nàng cũng muốn dựa vào "việc hôn nhân" này, mà trở thành vị hôn thê đường đường chính chính của Tuấn Trúc huynh.
Không được!
Tuyệt đối không thể!
Nếu nàng làm như vậy, sẽ hại Tuấn Trúc huynh, cũng sẽ làm lỡ hạnh phúc cả đời của hắn.
Tiết Đông Mai vỗ lồng ngực của mình, ép suy nghĩ quá phận kia xuống.
* * *
Lúc Hà tam gia trở lại, đã là đêm khuya.
Tào Đông vội vã đón hắn vào phủ, "Lão gia, tiểu phu nhân còn đang chờ người."
Hà tam gia đã nghe việc Tạ Gia Bảo bị bắt đi, nhướng mày, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Rõ ràng việc này ông đã giải quyết xong, tuy nói Nhạc Quang Kỳ chú trọng danh tiếng, nhưng dù sao ông ta cũng đã nhận ngân phiếu, đương nhiên sẽ không ở ngoài sáng mà đối nghịch với ông như thế được.
Tào Đông cúi đầu, "Đây là lỗi của lão nô.
Lão nô không trông coi, để Tạ thiếu gia bắt con dâu sắp cưới của Nhạc đại nhân."
Bước chân của Hà tam gia đang vội vã, nghe vậy hơi lảo đảo, thân thể ông ta loạng choạng, ông ta không thể tin quay đầu hỏi lại Tào Đông, "Ngươi nói cái gì?"
Tào Đông nói, "Đây là do phu nhân nhà họ Tôn nói, nói Tiết cô nương sắp thành con dâu của Thứ Sử đại nhân, chỉ vì nghĩ Tiết cô nương phải giữ đạo hiếu với cha mẹ, nên mới không để lộ ra ngoài, hơn nữa mấy ngày nữa bọn họ chuẩn bị về quê tổ chức hôn lễ."
Săc mặt Hà tam gia lập tức trở nên rất khó coi.
Tào Đông nhìn sắc mặt của ông ta, dè dặt hỏi, "Lão gia, làm sao bây giờ, tiểu phu nhân còn đang chờ ngài, hai ngày này nàng cứ khóc suốt, cả cơm nước cũng không ăn."
Hà tam gia không muốn gặp nàng, xoay người đi ra ngoài, "Ngươi nói ta đang bận, đừng để nàng tới làm phiền ta."
Tào Đông nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, do dự một chút, cắn răng khuyên nhủ, "Lão gia hay là đi xem một chút đi, nói không chừng tiểu phu nhân còn có chuyện khác muốn nói với ngài."
Hai người làm bạn đã lâu, có thể nói rất hiểu nhau.
Vì vậy khi thấy vẻ mặt khó xử của Tào Đông, Hà tam gia nói thẳng, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tuy Lan Tâm rất hay làm nũng, nhưng làm việc vẫn có chừng mực, rất dịu dàng nghe lời ông ta, đối với bọn nhỏ cũng có thể nhẫn nhịn, nếu không ông ta sẽ không hao tâm tốn trí để nàng vào phủ.
Tào Đông kiên trì nói, "Lão gia vẫn nên tự mình đến xem một chút đi."
Hắn lại nói như vậy, lúc này Hà tam gia mới nhấc chân tới viện của Hà tiểu phu nhân.
Trang Lan Tâm lúc này đã nhận được tin tức, vẻ mặt cười tươi dịu dàng đứng ở cửa, thấy Hà tam gia ở xa, nàng đi mau ra nghênh đón ông, "Lão gia đã trở về."
Hà tam gia thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng, sự bất mãn với Tạ Gia Bảo trong lòng, cũng quăng ra sau đầu, nắm tay nàng đi vào trong viện, "Trời lạnh như thế này, ở trong phòng chờ cũng được, ra ngoài làm gì?"
Trang Lan Tâm e lệ cười, tình ý trong mắt như muốn tràn ra, "Thiếp muốn gặp lão gia sớm hơn, lão gia cũng đã ra ngoài mấy ngày rồi, thiếp rất nhớ lão gia~"
Giọng nàng mềm mại đáng yêu, như chiếc quạt lông vũ vỗ nhẹ nhàng vào lòng Hà tam gia.
Ông ta vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng, "Gia biết tâm ý của nàng, yên tâm, gia cũng rất yêu thương nàng.."
Vào phòng vẫy tay cho hạ nhân lui ra, Hà tam gia nóng lòng đưa tay muốn cởi xiêm y của nàng, "Lan Tâm ngoan, để gia hôn nàng nào."
Trang Lan Tâm tránh thoát, rúc vào ngực ông ta, "Lão gia, thiếp có việc muốn nói với ngài."
Nghĩ là nàng muốn nói đến chuyện của Tạ Gia Bảo, sự dịu dàng của Hà tam gia nhạt dần.
Trang Lan Tâm thấy thế, cũng không giải thích, nắm tay ông ta đặt trên bụng của mình, ánh mắt nhu tình nói, "Thiếp muốn nói là cái này."
Hà tam gia sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm bụng của nàng, trong lòng kích động vạn phần, lắp bắp nói, "Nàng nàng nàng..
Nàng nói.."
Trang Lan Tâm gật đầu, "Chúc mừng lão gia, sắp làm cha."
Hà tam gia quả thật rất vui mừng, trước đây ông ta cảm thấy mình đã già rồi, ở trên giường cũng dần có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Bây giờ nhìn đi, ông ta già cái gì chứ, hoàn toàn là một thanh niên long hổ tinh thần, không phải thế thì lớn tuổi như vậy sao có thể làm Lan Tâm có thai.
Nhìn hắn vui vẻ, Trang Lan Tâm cẩn thận ghé vào ngực ông ta, "Lão gia, chúng ta có con rồi~thiếp nhất định sẽ sinh cho lão gia một đứa bé trắng trẻo mập mạp."
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Hà tam gia vui sướng, giọng nói cũng mang theo sự ngọt ngào dịu dàng, "Lan Tâm này, tiểu Tâm Tâm, nàng thực sự là tâm can bảo bối trong lòng gia mà! Sau này gia nhất định sẽ yêu thương nàng hết mực!"
Trang Lan Tâm gật đầu, che giấu sự chán ghét trong đôi mắt, cười ôm chặc người Hà tam gia.
Trong viện đêm khuya yên tĩnh như vậy, chỉ có hai ba nha hoàn giữ cửa.
Tào Kiện đứng trong bóng tối ở chân tường trước cửa viện, hung dữ nhìn chằm chằm hình ảnh chiếu lên cửa phòng, thân ảnh hai người ôm nhau.
Quản gia Tào Đông xuất hiện nhìn thấy hắn, lập tức đi tới đá một cước vào mông Tào Kiện, "Cái tên khốn kiếp này, ta đã bảo ngươi về nhà rồi mà, tại sao lại tới đây."
Tào Kiện ủy khuất xoa cái mông, "Cha đuổi con thật sao, dù sao con cũng là con trai của cha đó."
"Nếu ngươi không phải là con ta, ta đã sớm đánh chết ngươi quăng ra cho chó rồi." Tào Đông tức giận nói, "Nhanh quay về cho ta, đi khỏi thành Vũ Châu hai năm đi."
Tào Kiện bĩu môi, "Con không muốn! Đứa bé trong bụng Tâm Tâm là của con, là cháu trai của cha, con muốn mỗi ngày đều thấy bọn họ, con không đi."
"Ngươi còn nói nữa! Người ta theo lão gia hưởng phúc, bây giờ còn có đứa bé được coi như bảo bối, sao lại đi theo ngươi!"
Tào Kiện khinh thường nói, "Xì, vậy cũng chỉ là vật ngoài thân, lão gia cũng đã lớn tuổi rồi, vốn không thể thỏa mãn được Tâm Tâm, nàng thích con.
Cha yên tâm, chờ sau khi lão già kia chết, con của con cũng chính là cháu nội của cha, dù thế nào cũng có thể được phân nửa gia sản, đến lúc đó chúng ta sẽ được hưởng phúc."
Lời này Tào Đông quả thực nghe không lọt tai, ông ta khom lưng nhặt cây gậy trên đất lên đánh hắn, "Thằng nhóc này, hôm nay ta phải đánh chết ngươi, kẻo ngươi mất trí nói năng lung tung!"
Nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút lý trí, ông đè thấp giọng xuống, nhỏ tới mức cả Tào Kiện cũng không nghe rõ được lời của ông.
Tào Kiện không để ý tới ông, nhìn ông tức giận, xoay người trốn ra ngoài.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ách, cái kia, Hà tam gia vậy cũng là ác nhân tự có ác nhân trị nha..