Nhìn nàng mở miệng muốn tranh cãi, Tưởng Duệ Kỳ lập tức nói, "Cô đừng nói không đi qua cửa chính, tính toán từ tường tiến vào sao! Nếu cô suy nghĩ tìm viện cớ cho tâm tư mình bằng một nửa việc học hành, năm trước đã thi vào được."
Lời hắn nói vừa vội vừa tức giận, rõ ràng mang theo vẻ ghét bỏ cùng bất mãn, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay nàng, Tôn Kim Kim âm thầm nhíu mày, nhìn đến phía sau hắn trên mặt Chử Cao Tinh và Hà Tinh Hòa châm chọc cười, mặt nàng ửng hồng, đột nhiên hất tay Tưởng Duệ Kỳ, mở miệng nói hắn: "Ai cần huynh lo! Ta lại không phải tới tìm huynh!"
"Không tìm ta? Vậy cô tìm ai? Chẳng lẽ là tới tìm hắn?" Tưởng Duệ Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua Chử Cao Tinh, hỏi ngược lại.
Chử Cao Tinh mừng rỡ xem bọn họ cãi nhau, nghe vậy khiêu khích nói, "Không được sao?"
Đương nhiên không được!
Tưởng Duệ Kỳ không nói chuyện, quay đầu nhìn Tôn Kim Kim.
Nào ngờ Tôn Kim Kim trực tiếp gật đầu, tự tin mười phần nói, "Ta chính là tới tìm Chử thiếu gia."
Tưởng Duệ Kỳ nghe được, trực tiếp liền tức giận, "Hắn có cái gì tốt mà tìm! Hắn mới vừa đánh gãy cánh tay của Úc Nhu, là kẻ thù số một của bọn ta, cô không phải không biết! Làm sao còn muốn tìm hắn!"
"Này này," Chử Cao Tinh đưa tay chạm vào cánh tay Tưởng Duệ Kỳ, tốt bụng sửa lại lời nói, "Ngươi đừng làm bại hoại thanh danh của ta, cánh tay nàng ta không có ' đứt ', chỉ là nứt xương thôi!"
Tưởng Duệ Kỳ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, "Cùng với chặt đứt có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên có, gãy chính là gãy, còn lắc rắc một tiếng," Chử Cao Tinh đưa đôi tay, ra hiệu độngc tác gãy tay một chút ở không trung, "Như vậy chính là bị gãy.
Nứt xương chính là trên xương có một khe hở nhỏ, tĩnh dưỡng một chút ăn nhiều đồ bổ thì tốt rồi, không phải lần trước ta sai người tặng cho các ngươi vài hòm móng heo chân giò heo sao, ngươi lấy chúng hầm cho Úc Nhu không phải được rồi sao."
Từ lúc Úc Nhu bị thương, Tưởng Duệ Kỳ giống như một con mèo dựng lông, chỉ chạm một chút thôi.
Vì niềm vui này, Chử Cao Tinh gần đây chính là không ít lần đi chọc hắn, thậm chí ngay trước mặt hắn, Chử Cao Tinh cố ý biểu hiện ra đối với Úc Nhu quan tâm dị thường, khiến hắn phát hỏa.
Quả nhiên, sau khi hắn nói ' không sao cả ', Tưởng Duệ Kỳ trừng mắt, hung hăng mà nhìn hắn, mở miệng thở phì phò, nhìn những người khác đều không có phản ứng, hắn mới xoay người đi ra ngoài.
"Tùy cô."
Lời này là hắn nói với Tôn Kim Kim.
Vốn nghĩ rằng nghe xong lời mình nói, Tôn Kim Kim sẽ đuổi theo.
Nào ngờ hắn đã đi ra lùm cây, cũng không nghe được tiếng bước chân phía sau.
Tưởng Duệ Kỳ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực, cũng không biết Úc Nhu nghĩ như thế nào, một hai phải đi gặm xương thối của Chử Cao Tinh.
Hắn càng tức giận, Chử Cao Tinh đối với Úc Nhu càng kiên nhẫn và chú ý hơn.
Vì phối hợp với nàng, bản thân mỗi ngày đều phải ' diễn ' tức giận, diễn, hai ngày này hắn thậm chí cảm thấy thân thể mình thật sự muốn chọc giận cho hư choáng váng đầu.
Cửa học viện dần nhiều người lên, nhìn thấy Nhạc Tuấn Trúc ôm sách đi ra, khuôn mặt Tưởng Duệ Kỳ âm trầm đi qua.
Nhạc Tuấn Trúc nhanh chóng phát hiện hắn dị thường, còn nghĩ rằng hắn là lo lắng cho Úc Nhu, liền khuyên nhủ, "Không cần lo lắng, Úc Nhu làm chuyện gì, trong lòng đều hiểu rõ, nàng sẽ không quá phận."
Tưởng Duệ Kỳ lắc đầu, oán giận nói, "Huynh nói Chử Cao Tinh sao lại thế này, tốt như thế nào Kim Kim cũng dính lên hắn.
Hôm nay rõ ràng nàng ấy đến nhà ngươi tìm Đông Mai chơi, như thế nào nửa đường lại tới nơi này.
Còn tìm Chử Cao Tinh nói chuyện, đuổi ta đi."
Nhạc Tuấn Trúc cho rằng hắn ghen, không nhịn được cười, "Kim Kim đối với ngươi là thật lòng ngươi còn không thấy rõ sao? Ta nói ngươi cũng đừng cứng nhắc, tránh cho để quay đầu lại thật để cho nàng thương tâm, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận."
"Nàng dám." Tưởng Duệ Kỳ chắc chắn nói.
Nhạc Tuấn Trúc cười, tìm đề tài khác.
Đến ngã ba phía trước, Tưởng Duệ Kỳ kéo hắn muốn nói chuyện, mặc kệ hắn rời đi.
Sau khi từ biệt bạn bè đồng hành khác, Nhạc Tuấn Trúc đưa sách cho Tác Doanh đang đợi, sắc mặt đột nhiên trầm xuốngi.
Hôm nay Tôn Kim Kim tìm Đoàn Đoàn nói chuyện, hắn có biết.
Hơn nữa dựa theo tính cách Tôn Kim Kim, nàng sẽ không ở trước mặt Tưởng Duệ Kỳ, nhắc đến nam nhân khác.
Chỉ có một điều, nàng được người khác gửi gắm.
Về phần là ai, đáp án rõ ràng.
Lúc sau Nhạc Tuấn Trúc hồi phủ, trực tiếp đến hậu viện.
Dựa theo lúc trước, Tiết Đông Mai lúc này có lẽ cùng chơi với San San.
Thời điểm hắn đến, Trần Phương Ngọc cũng ở đó, nhìn dáng vẻ hai người đang thương lượng cái gì.
Nhìn thấy hắn, Trần Phương Ngọc nói, "Tuấn Trúc đã trở lại, mau tới đây, ta có chuyện muốn nói với con."
Nhạc Tuấn Trúc làm lạ đi qua, chỉ nghe được Trần Phương Ngọc nói, "Hai ngày nữa chính là làm tuần của Tiết đệ cùng đệ muội bọn họ, ta nghĩ chúng ta trở về một chuyến, cũng thắp cho bọn họ nén hương.
Tuấn Trúc, ngày mai con đi học nhớ xin nghỉ phép với phu tử, lần này trở về ta định ở thêm mấy ngày, trước sau cũng phải nửa tháng."
"Được." Nhạc Tuấn Trúc không chút nghĩ ngợi nói.
Trần Phương Ngọc tương đối hài lòng với thái độ của hắn, thấy hắn giống như có chuyện muốn nói với Đoàn Đoàn, liền đứng lên, "Cứ quyết định như vậy đi, ta đi trước muốn chuẩn bị một chút đồ vật mang về, các con nói chuyện đi."
Chờ nàng đi xa, Nhạc Tuấn Trúc đi đến một bên ngồi xuống, "Hôm nay Kim Kim tới?"
Tiết Đông Mai gật đầu, "Đã đi lâu rồi, huynh tìm nàng ấy có chuyện gì sao?"
"Không có," Nhạc Tuấn Trúc nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, thử nói, "Ta ở cửa học viện đụng phải, giống như nàng cùng Chử Cao Tinh nói cái gì đó, bị Tưởng Duệ Kỳ phát hiện, hai người ầm ĩ lớn một trận."
"A? Sao lại thế này?" Tiết Đông Mai khiếp sợ hỏi, thấy hắn đối với hành vi mình nghi hoặc, nàng giải thích nói, "Là muội nhờ nàng tiện thể giúp muội nhắn Chử Cao Tinh, muội cũng chưa nói cái khác, muốn nàng nói cho Chử Cao Tinh, để cho hắn đừng để ý đến lời đồn gì, cũng đừng đánh người.
Làm sao có thể khiến cho Tưởng thiếu gia hiểu lầm đây, vậy phải làm sao bây giờ Tuấn Trúc huynh."
Nhạc Tuấn Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạ dựa lưng vào ghế, tay phải đặt trên bàn bên cạnh, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, "Như vậy thôi sao?"
Tiết Đông Mai không nhận ra mục đích thật sự của hắn, lập tức khẳng định nói, "Ừm, chỉ có vậy."
"Có lẽ không có việc gì," Nhạc Tuấn Trúc nói, "Bọn họ chỉ là gặp mặt ầm ĩ, khả năng ngày mai nói không chừng sẽ tốt thôi, không cần lo lắng."
Tiết Đông Mai lại không yên tâm, "Thật sự không có việc gì sao?"
"Không có việc gì." Sợ nàng lại lo lắng, nói, "Trước đây giữa bọn họ còn phát sinh chuyện lớn hơn nữa, Tôn Kim Kim cũng không từ bỏ, chút chuyện này, không thành vấn đề.
Được rồi, vậy muội trước thu thập một chút đồ phải về nhà đi, ta đi trước."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng khi bước lên ngưỡng cửa, gia đinh trong phủ cùng đi qua.
Gia đinh kia cung kính chắp tay thi lễ cúi chào hắn, sau đó nói với Tiết Đông Mai, "Tiết cô nương, vừa rồi ở ngoài cửa có một tiểu ăn mày đưa phong thư, nói là phải đưa cho cô."
Chân Nhạc Tuấn Trúc, lập tức dừng tại chỗ, sau đó lặng yên không một tiếng động mà xoay người đi vào trong phòng.
Tiết Đông Mai nghi hoặc mà nhận thư, "Tiểu ăn mày đưa đến đây? Hắn có nói gì không?"
Gia đinh lắc đầu, "Không có, nói đưa thư cho cô, sau đó liền chạy."
Trên bìa mặt thư không có chữ, nàng mở ra phong thư, lấy ra giấy bên trong, nhìn mặt trên nội dung bật cười, "Ta biết là ai, cảm ơn ngươi."
Nhạc Tuấn Trúc để gia đinh kia rời đi, sau đó đi đến bên người nàng, "Là ai?"
Trên bức thư được viết một cách lộn xộn, chữ viết mơ hồ, xiêu xiêu vẹo vẹo, có to có nhỏ, làm cho người nhìn thấy không rõ rốt cuộc viết cái gì.
Tiết Đông Mai cười nhìn một bên, nói, "Là Chử Cao Tinh, hắn viết cho muội, nói hôm nay muội để Kim Kim nói với hắn đều đã biết, về sau gặp lại loại tình huống này sẽ cố gắng chịu đựng.
Nhưng tính tình hắn không tốt, khả năng không nhịn nổi bao lâu, muốn chúng ta nhanh chóng giải quyết mọi việc."
Nhạc Tuấn Trúc nhìn dáng vẻ nàng không giống như nói dối, lại hoài nghi mà nhìn giấy viết thư, "Không phải là muội bịa chuyện đi, này rõ ràng chính là tùy tiện vẽ, muội làm sao nhận ra?"
Tiết Đông Mai giải thích nói, "Chử Cao Tinh nói hắn tương đối lười, không thích viết chữ, cho nên một ít chữ có thể sử dụng họa, hắn liền vẽ ra.
Cũng như cái này kim nguyên bảo, chỉ chính là Kim Kim.
Còn có cái này.."
"Được rồi, ta mới không muốn nghe hắn nói," Nhạc Tuấn Trúc ghét bỏ mà chặn lại nói, "Muội cũng đừng học tật xấu kia của hắn, nên viết chữ liền viết chữ, cái gì lười viết liền vẽ ra, hắn chính là đầu cơ trục lợi."
Tiết Đông Mai âm thầm le lưỡi, "Được rồi."
Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy, vừa lòng, liền nghe nàng nói tiếp, "Đợi lát nữa muội hồi âm cho hắn, viết chữ là được rồi."
"..
Hiện tại muội về đi, vừa lúc ta có thể giúp muội mang đi ra ngoài cho hắn." Nhạc Tuấn Trúc nghĩ, nói, "Gần đây mỗi ngày hắn đều đến học viện, ta có thể gặp được hắn."
"Được, Tuấn Trúc huynh huynh chờ muội một chút," Tiết Đông Mai tin là thật, dù sao chuyện nàng muốn nhắn nhủ cho Chử Cao Tinh cũng không nhiều lắm, liền chạy đến bên bàn đọc sách, thành thạo viết lời hồi âm, lại đi tới đưa cho hắn, "Vậy phiền Tuấn Trúc huynh."
Nhạc Tuấn Trúc lập tức rụt cổ vươn ra, giả vờ không thèm để ý gật đầu, "Muội nghỉ ngơi đi, ta đi trở về."
Hắn mang theo thư xoay người ra cửa, trực tiếp đi cửa phủ.
Gia đinh người đưa thư lúc trước đang ngồi ở cửa không có việc gì làm, nhìn thấy Nhạc Tuấn Trúc trực tiếp đứng lên, "Thiếu gia."
Nhạc Tuấn Trúc giả vờ đi dạo một vòng xung quanh, sau khi đề cập đủ các loại đề tài có thể tìm được trong ngoài cửa phủ hỏi qua một lần, mới không chút để ý mà nói, "Về sau nếu lại có người đưa thư cho Đoàn Đoàn, nhớ kỹ trước tiên đưa đến chỗ đó cho ta, chờ ta sau khi kiểm tra rồi, lại chuyển cho nàng.
Đoàn Đoàn tính cách đơn thuần, lại vừa tới Vũ Châu không quen thuộc hoàn cảnh, nếu bị người có tâm lợi dụng, có thể gặp phiền toái."
Gia đinh kia cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói, "Được, thiếu gia."
Nhạc Tuấn Trúc hài lòng đi về, cuối cùng lại nghĩ tới cái gì, nhìn hắn chần chờ nói, "Còn có, nếu người ngoài muốn hỏi.."
"Liền nói trực tiếp cho Tiết cô nương." Gia đinh kia đáp.
"Không tồi." Nhạc Tuấn Trúc khen một chút, lại từ trên người đưa chút bạc cho hắn, "Cầm, gần đây khả năng sẽ vất vả cho ngươi, làm cho tốt."
Gia đinh kia tiếp nhận bạc, nhiều lần bảo đảm nhất định sẽ vạn phần chú ý, nhìn chằm chằm toàn bộ những gì đưa cho Tiết Đông Mai từ bên ngoài phủ.
Nhìn trái phải không ai chú ý, Nhạc Tuấn Trúc lúc này mới giống như không có việc gì mà rời cửa phủ.
Đi qua hoa viên, sau khi trở lại phòng mình, hắn liền gấp không chờ nổi mà mở ra phong thư.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Duệ Kỳ thằng nhãi này, sớm muộn gì hắn cũng phải vả mặt, theo đuổi Kim Kim cho tốt đi!.