Gả Cho Tội Thần


Khương Đào đương nhiên biết Thẩm Thời Ân không phải đầu bếp, hơn nửa là xuất thân nhà võ tướng.
Tuy vậy nhà võ không giống nhà quan văn, chú ý dáng vẻ quy củ, nên cũng không thể từ ngôn hành cử chỉ mà đoán được thân phận cụ thể của hắn.
Hơn nữa, trong bếp còn có Sở Hạc Vinh, tuy hiện giờ cũng là một nhà nhưng có một số lời vẫn không nên nói trước mặt hắn.
Cho nên nàng mới lái qua nói đầu bếp gì đó.
Chỉ không ngờ là Thẩm Thời Ân còn rất phối hợp diễn.
Sở Hạc Vinh đúng là tin thật.

Hắn bị đao pháp của Thẩm Thời Ân mê hoặc, còn đáng tiếc nói: “Đao pháp như vậy đời này con ít thấy qua, dùng ở trong bếp thật sự đáng tiếc, nếu là dùng vào ra trận gϊếŧ địch, chắc hẳn sẽ là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi”.
“Đừng tiếc nữa, đao pháp tốt như vậy thái thịt cho con thì lát con nhớ ăn nhiều vào.

Tới giúp đỡ mang đồ ăn lên đi”.

Khương Đào cười phân công công việc cho bọn hắn.
Chờ nhóm tiểu tử đi ra ngoài, nàng quay qua hỏi Thẩm Thời Ân: “Sao Tiểu Nam bỗng nhiên lại ảo não vậy?”.
Thẩm Thời Ân nén cười nói: “Không cần để ý tới nó, chờ ăn cơm xong thì không có gì nữa”.
Lời này của hắn không sai vì Tiêu Thế Nam luôn vô tư vô lự, tới lúc này mới biết được là muốn ăn lẩu.
Lẩu ở kinh thành cũng không tính là thứ gì mới, mỗi khi tới mùa đông, sinh ý của các tiệm này đều sẽ tăng cao.
Nhưng ở tiểu huyện này lại không có nhà hàng nào như vậy.
Hơn nữa, cửa tiệm đó chỉ có thịt chứ không kèm theo nhiều rau dưa như của Khương Đào.
“Muốn ăn gì thì tự thêm vào”.

Khương Đào mua thêm nước chấm về, tuy chủng loại không so được với hiện tại nhưng cũng may là đậu nhuyễn và tương vừng là do chủ quán tự mình làm, so với đồ ở siêu thị thì tươi mới hơn nhiều.
Nói cũng buồn cười, một người hiện đại như nàng chưa từng đi ăn ở tiệm lẩu nào, chỉ ở phòng bệnh trộm nấu lẩu tự sôi vài lần.
Nàng tự pha nước chấm cho mình, sau đó bắt đầu bỏ thịt mình muốn ăn vào trong nồi.
Canh gà lúc trước đã hầm xong, thịt gà trong nồi cũng đã được đun chín, Khương Đào trước ăn nấm, nấm ngậm đủ nước gà hầm chấm với tương vừng, ngon tới mức nàng híp cả mắt.
Khương Dương và Khương Lâm chưa từng ăn qua cái này, nhìn bộ dáng nàng cũng nhanh chóng học theo, cũng rất mau càn quét.
Sở Hạc Vinh và Tiêu Thế Nam thì khỏi nói, tay gắp thịt già đời, chỉ ăn thịt không chạm tới rau dưa.
Lát thịt bò của Thẩm Thời Ân thái rất mỏng, dùng đũa kẹp thịt rồi cho vào trong nồi một lúc lập tức biến sắc, hơi cong cong, có thể cho vào miệng.
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm thịt bò, một đũa gắp lên chính là một miếng.
Hai người ăn quá ngon, Khương Lâm cũng muốn ăn đồ ăn, nhìn Khương Đào với ánh mắt vô cùng đáng thương.
Khương Đào lại nhìn Khương Dương, hiếu kỳ trên người bọn họ còn gần mười hai tháng nữa, mười lăm tháng trước trừ Tết và lúc Khương Đào thành hôn ra, ba tỷ đệ bọn họ cũng thật sự chưa từng ăn món mặn gì, nhiều nhất chỉ là chút thịt xương, thịt vụn cho nên trước đó Khương Đào hầm canh cho Khương Dương, hầm cả buổi, thịt cũng nhuyễn ra, thành mấy vụn thịt nhỏ, Khương Dương mới có thể ăn được.
Nàng kỳ thật cũng không sao, vốn là người lớn, còn trải qua hai đời, đối với đồ ăn đều thanh đạm.
Chỉ là đau lòng Khương Lâm, mới năm tuổi đầu, điều kiện trong nhà ngày càng tốt, chất lượng đồ ăn của nó lại không được nâng cao.

Nửa năm này nhìn bằng mắt cũng thấy được từ đứa bé tròn tròn nay gầy đi một vòng rồi.
Khương Dương liền nói: “Dù sao cũng còn mấy ngày nữa là tới tháng chạp, coi như là ăn Tết trước”.

Nói xong hắn đổi đĩa thức ăn, đem thịt bò và thịt dê tới trước mặt Khương Lâm.
Lúc này, Khương Lâm cũng gia nhập đội ngũ vùi đầu ăn thịt.
Trước Khương Đào còn lo ăn không hết, thịt dê mua ba cân, một cân mười sáu lượng, so với hiện đại cũng phải gần năm cân, sau Hoàng thị đưa thịt bò tới cũng phải hai ba mươi cân, không ngờ là nàng vẫn xem nhẹ sức chiến đấu của lũ tiểu tử này.

(vẫn là chia hai thì ra khối lượng ở Việt Nam nhé)
Chờ nàng và Khương Dương ăn no rồi, bọn Thẩm Thời Ân vẫn còn đang ăn.
Khương Dương về phòng viết công khóa, Khương Đào hỗ trợ thêm củi, lại đổ thêm canh gà vào nồi.
Qua mười lăm phút sau, Khương Lâm xoa bụng nói ăn không vô nữa, nhảy từ trên ghế xuống.
Nếu là bình thường Khương Đào không cho nó ăn nhiều như vậy nhưng khó có được hôm nào như hôm nay, chỉ kéo nó qua một bên, dắt nó đi dạo vài vòng.
Chờ Khương Lâm tiêu thực xong, bọn Thẩm Thời Ân mới gác đũa.
Mà thịt trên bàn lúc này đã ăn gần hết – thịt dê ăn hết rồi, thịt bò còn dư hơn nửa.
Khương Đào thấy bọn họ đều dựa vào ghế, thần sắc thỏa mãn lười nhúc nhích nên cầm giẻ đi thu dọn bàn.
Thẩm Thời Ân đứng dậy thu dọn với nàng, Tiêu Thế Nam cũng ngượng ngồi không nhưng ăn quá no, lúc cúi người bưng mâm chèn lên dạ dày, cổ họng như muốn phun gì ra.
Khương Đào vội ấn hắn xuống, nói đệ vẫn nên ngồi đi.
Sở Hạc Vinh cười ha ha, cười quá sức cũng muốn phun, vội vàng che miệng lại.
Khương Đào buồn cười lắc đầu, bảo bọn họ về phòng viết công khóa.
Tiêu Thế Nam và Sở Hạc Vinh cùng cảnh ngộ tôi đỡ huynh huynh đỡ tôi, nhìn thấy đối phương không đi được lại được trận cười to.
Tiêu Thế Nam nói: “Nhà chúng ta thiếu thịt ăn, khó có được ngày nên ta mới ăn no như vậy.

Thiếu gia nhà giàu như đệ còn thiếu chút thức ăn này à?”.
Sở Hạc Vinh ngượng ngùng cười cười.
Hắn đúng là không thiếu thịt ăn, hiện tại đầu bếp hầu hạ hắn ở kinh thành cũng được điều tới đây, đồ ăn tinh xảo phức tạp gì cũng có.

Nhưng cũng không biết như nào, ở nhà hắn chưa bao giờ ăn quá no nhưng hôm nay lây nhiễm bầu không khí của Khương gia nên mới ăn ngon như vậy.
Đợi bọn họ đi về phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại Thẩm Thời Ân và Khương Đào.
Hai người thu dọn bàn, Thẩm Thời Ân lại tranh việc rửa bát, không cho nàng đụng vào.
Khương Đào cũng không rời khỏi nhà bếp bởi vì chỗ rửa chén rất nhỏ, vóc người Thẩm Thời Ân lại lớn, Khương Đào không đứng cạnh hắn mà ôm hắn từ sau lưng, cánh tay vòng bên hông.
Thẩm Thời Ân để nàng ôm, cũng không nói nàng cản trở hắn làm, ngược lại thả chậm tốc độ rửa chén, để nàng ôm trong chốc lát.
Trên người Thẩm Thời Ân là áo khoác mới may nhưng chính bởi áo khoác mềm nên mới ôm hết được vòng eo của Thẩm Thời Ân.
“Dạo này có phải gầy đi rồi không?”.

Khương Đào tìm khe hở duỗi tay, sờ tới cơ bụng của hắn, nàng cố ý cào một cái.
Thẩm Thời Ân cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không được sờ loạn.

Sờ nữa không cho nàng ôm”.
Ái chà, lại cái bộ dạng khuê tử bị bắt nạt?
“Ác bá” Khương Đào nhướng mày, bắt đầu làm nghiêm trọng lên.
Trước đó, nàng tưởng là da của nam nhân vô cùng thô, sau ở bên cạnh Thẩm hời Ân nàng mới biết được hóa ra da của nam nhân cũng có thể bóng loáng non mịn như vậy, sờ thích tới không ngừng được, còn vì đường cong cơ bắp rất tốt nên có chút tư vị không nói được nên lời.
Cơ ngực này, cơ bụng này, vòng eo này, chậc chậc… Khương Đào hệt như đang thưởng thức tác phẩm mà tay cứ sờ khắp chốn.
Thân mình Thẩm Thời Ân nhịn không được run rẩy nhưng bởi vì dịch bồ kết trên tay nên chỉ đành né phải né trái.
Cuối cùng Thẩm Thời Ân không phản kháng, chỉ nặng nề thở dài nói: “Lúc sau đừng nói ta có lòng riêng, là tự nàng tìm”.
Khương Đào còn chưa phản ứng lại, thấy hắn rửa sạch tay xong quay người ôm ngang nàng lên, bước ra khỏi nhà bếp.
“Có người!”.

Khương Đào nuốt tiếng kêu sợ hãi xuống, đem mặt chôn trong lòng hắn.
Cũng may là hai gian phòng đều đóng cửa, bọn đệ đệ đều ở trong phòng viết công khóa, không ai chú ý tới trò khôi hài nho nhỏ ở nhà bếp này.
Lúc bị ném lên giường, Khương Đào phát hiện tim mình đập nhanh tới mức muốn ra khỏi cổ họng luôn. 
Bình thường đều là chờ tới ban đêm bọn đệ đệ nghỉ ngơi rồi bọn họ mới có thể thân cận, hôm nay chỉ vừa mới ăn cơm tối xong, tuy rằng trời đã tối nhưng người còn chưa nghỉ đâu, trong nhà còn ẩn ẩn nghe được tiếng cười của Khương Lâm, không biết sao lại có loại cảm giác như ban ngày tuyên dâm.
Tới lúc này rồi, Thẩm Thời Ân đương nhiêng không cho nàng né, ngay cả đèn trong phòng cũng chưa thổi tắt, cũng lên giường.
…………………
Một lúc sau, Khương Đào uể oải không muốn dậy, trong nhà đã an tĩnh, hẳn là bọn đệ đệ đã ngủ rồi.
Thẩm Thời Ân tới nhà bếp bưng nước nóng tới lau người cho nàng.
Khương Đào yên tâm thoải mái để hắn lau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi hắn:”Vừa rồi chàng dùng cái đó… không phải là cái trước đó mua về chứ?”.
Động đất cũng đã qua được nửa năm, bong bóng cá Thẩm Thời Ân mua đã sớm không thể dùng, hắn chỉ có thể thành thật nói: “Đương nhiên không phải, là sau đó ta đi mua lại”.
Trước không biết bong bóng cá có thể dùng để tránh thai, nếu đã biết, sau muốn mua cũng không phải việc khó.
Khương Đào cũng không hỏi hắn có phải định kỳ đi mua để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào hay không, non nửa năm này đầu tiên là xây lại nhà sau động đất, sau đó hợp tác với Hoàng thị mở rộng tú phường, nàng bận rộn nhiều nên không có thời gian nghĩ tới mấy cái đó.
Thẩm Thời Ân đang tuổi trẻ khí thịnh, nghẹn mãi khẳng định không dễ chịu nhưng nửa năm này hắn không có ép buộc cũng không oán trách Khương Đào, chỉ riêng phần ẩn nhẫn này cũng khiến nàng động lòng.
Có thể là gần đây điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, thức ăn nhiều hơn, Khương Đào cũng béo ra một vòng, thể lực cũng tốt hơn, nghỉ một lúc rồi nàng cũng không thấy mỏi như trước.
Bởi vì thấy có lỗi với Thẩm Thời Ân nên chờ Thẩm Thời Ân rửa mặt xong, nàng lại chui vào lòng hắn, có chút ngượng ngùng nói: “Nếu chàng không mệt, ta hẳn là còn có thể”.
Sau nghĩ tới bong bóng cá trong túi tiền của Thẩm Thời Ân đã dùng hết rồi, nàng lại cảm thấy không nên nói như vậy.
Không ngờ, Thẩm Thời Ân lập tức nói “được”, sau đó ngồi dậy mở hòm ở đầu giường ra, lấy ra một cái túi tiền giống y như đúc.
Khương Đào:…………
Cho nàng hỏi chút là hắn mua bao nhiêu vậy!
Tác giả có lời muốn nói:
 Thẩm Thời Ân: Nhìn thấy ao cá này chưa? Đây là ta vì nàng mà mua lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui