Khương Đào nghe Hạ Chí Thanh nói xong, tức khắc cảm thấy hết hứng thú.
Nàng còn đang thấy kỳ lạ sao đôi phu phụ kia có chút quen mắt, hóa ra đó là phu thê Ứng Kỳ Nhiên và Khương Huyên.
Khương Huyên là muội muội do kế mẫu nàng sinh ra ở đời trước, kiếp trước khi nàng trở thành cô hồn lang thang, Khương Huyên còn đặc biệt chạy tới am ni cô nói một đống lời tàn nhẫn.
Ứng Kỳ Nhiên là hôn phu trước đó Ninh Bắc Hầu định cho nàng, sắp xếp cho họ gặp mặt một lần.
Tuy vậy sau khi hai người gặp mặt không lâu, hôn sự của nàng lại được đổi thành nhà huân quý hiển hách.
Khương Đào không nhớ rõ mặt Ứng Kỳ Nhiên, chỉ nhớ dáng người cao gầy đĩnh bạt của hắn.
Nếu không phải nghe Hạ Chí Thanh nói, kể cả mặt đối mặt thì nàng cũng không nhận ra.
Hạ Chí Thanh còn rất kích động nói: “Không biết Ứng đại nhân sao đột nhiên lại trở về, chẳng lẽ lần chấm thi này có hắn sao? Không đúng nha, theo tư lịch của Ứng đại nhân, hắn là phải đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện mới đúng, không có tư cách đảm đương người chấm thi đâu.
Aiz, chờ sau ta phải tới bái phỏng mới được!”.
Sau đó khí thế đua thuyền rồng ngất trời, các bá tánh kích động cổ vũ, trầm trồ khen ngợi.
Trước đó Khương Đào còn rất chờ mong, sau biểu hiện lại không mấy hứng thú, cũng không hò reo cùng mọi người.
Thi xong một trận, các bá tánh đều thấy chưa đã con mắt mà thảo luận tình huống vừa rồi.
Thẩm Thời Ân thấy được Khương Đào không mấy vui vẻ, nói với phu thê Hạ Chí Thanh một tiếng, mang theo Khương Đào rời đi.
Ra khỏi đám người, Thẩm Thời Ân thả Khương Đào xuống, hỏi nàng: “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”.
Khương Đào lắc lắc đầu.
Nàng dù sao cũng không phải thánh nhân, đáy lòng vẫn có chút vương vấn với chuyện quá khứ.
Nhìn thấy Khương Huyên sống tốt như vậy, nàng không biết sao có chút phiền lòng.
Thẩm Thời Ân thấy sắc mặt nàng không tốt, khẩn trương sờ trán nàng, không yên tâm nói: “Chỗ nào không khỏe thì đừng giấu, nếu nàng bị bệnh, A Dương hẳn sẽ trách ta chăm sóc nàng không tốt”.
Khương Đào thấy hắn nóng vội, cười nói: “Ta không có không khỏe ở đâu, có thể là vừa rồi nhiều người quá, ở chung lâu cảm thấy hơi khó chịu.
Hiện tại tốt hơn rồi”.
Tính tình nàng vẫn rất rộng rãi, lúc này thấy Thẩm Thời Ân lo lắng như vậy, liền nghĩ dù Khương Huyên có sống tốt như nào thì liên quan gì tới nàng chứ? Hiện tại nàng có người nhà, có trượng phu, mỗi người đều yêu thương nàng, nàng không đáng phải giữ mãi chuyện quá khứ không buông.
“Chúng ta tới hội chùa đi dạo đi”.
Thẩm Thời Ân nói xong liền ngồi xổm xuống, ý bảo Khương Đào lên.
“Ta có thể tự đi được”.
Khương Đào có chút ngượng ngùng, mới rồi là do quá mức chen chúc thì nàng mới bằng lòng ngồi trên đầu vai của Thẩm Thời Ân.
Hiện nay đã ra ngoài rồi, không nhiều người như vậy, còn phiền hắn cõng nàng thì mắc cỡ lắm.
“Không sao, ta muốn cõng nàng”.
Khương Đào nhìn trái nhìn phải, thấy người chung quanh đều bị thuyền đua hấp dẫn, không ai chú ý họ, cũng ngoan ngoãn nằm lên lưng hắn.
Thẩm Thời Ân dùng tay ôm chân nàng, đảm bảo nàng ôm chắc rồi mới ngồi dậy.
“Cõng một lúc thôi, đừng để mệt quá”.
Thẩm Thời Ân nâng nàng lên ước lượng: “Nàng nhẹ như vậy, sao khiến ta mệt được?”.
Hắn vốn là muốn làm mẫu bản thân rất nhẹ nhàng nhưng Khương Đào không biết, xém tí nữa trượt xuống khỏi lưng hắn, sợ tới mức hô lên một tiếng vội ôm cổ hắn.
Thẩm Thời Ân lại đùa nàng quơ quơ thân mình, chọc tới Khương Đào ôm cổ hắn không dám buông tay.
“Đi mau đi!”.
Khương Đào vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ giục hắn.
Mới rồi không ai chú ý họ, hiện tại nháo thành như vậy, lại bắt đầu có người nhìn bọn họ.
“Đi đây!”.
Thẩm Thời Ân cất bước, cõng nàng rời khỏi bờ sông.
Ở bờ đối diện, Khương Huyên hàn huyên với người khác xong cũng ngồi xuống vị trí của mình.
Không lâu sau, Ứng Kỳ Nhiên nói chuyện với Chính sử xong, ngồi xuống bên người nàng.
Phu thê hai người ở ngoài nhìn thì hòa thuận, chỉ có bọn họ mới biết, lúc còn hai người, nụ cười cũng phai đi, thay bằng biểu tình hờ hững.
Khương Huyên phẩy quạt tròn thấp giọng oán giận nói: “Không ở kinh thành đợi lại chạy tới cái tỉnh nghèo này làm gì? Ở nông thôn chính là dơ bẩn, cũng chỉ là một hội đua thuyền thôi có gì đáng hiếm lạ chứ? Nhìn những người ở bờ bên kia đi, sắp loạn thành một đoàn rồi”.
Ứng Kỳ Nhiên thong thả cầm chén trà, đẩy nắp trà ra thổi nguội, phảng phất như không nghe thấy nàng nói chuyện.
Khương Huyên oán hận mà trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng coi như không thấy.
Loại hình thức ở chung này của hai người đã không phải ngày một ngày hai, Khương Huyên cũng không muốn ở bên ngoài nháo tới quá khó coi, liền hậm hực ngậm miệng.
Nàng chán chết mà nhìn về phía bờ bên kia, đúng lúc nhìn thấy một nam nhân cao lớn cõng một phụ nhân nhỏ xinh ra khỏi đám người.
Bởi vì bọn họ tách riêng với đám người cho nên nhìn thấy rất rõ.
Loại phu thê nghèo hèn này ở ngoài tỏ vẻ ân ái cho ai xem chứ? Khương Huyên châm chọc bĩu môi.
Ứng Kỳ Nhiên thấy nàng đột nhiên an tĩnh, cũng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của nàng.
Nhìn thấy là một đôi phu thê trẻ tuổi ân ái, biểu tình hờ hững của hắn cũng buông lỏng hơn nhiều, bên môi có chút ý cười.
Khương Huyên quay qua thấy được nét mặt này của hắn, mỉa mai: “Làm sao? Ứng trạng nguyên của chúng ta hâm mộ loại phu thê nghèo hèn này? Khả năng phải khiến ngươi thất vọng rồi, dù sao ta cũng không đạt được cái tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu.
Nếu đổi lại là tỷ tỷ bệnh ốm kia của ta, có lẽ thật sự sẽ phu xướng phụ tùy với ngươi, sống cuộc sống phu thê tình thâm.
Đáng tiếc a, cỏ ở bia mộ nàng cũng cao ngang người rồi.
À, không đúng, ta quên mất nàng chưa lập gia đình sao có thể có bia mộ được…”.
Sắc mặt của Ứng Kỳ Nhiên thay đổi, nét mặt có thể kết thành băng.
Khương Huyên biết hắn không muốn nhắc tới Khương Đào, nàng lại cố tình đề cập tới.
Nàng muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hiện tại phu nhân của hắn là Khương Huyên nàng, nếu cưới nàng thì phải cột chung với nàng cả đời! Mà Khương Đào hắn tâm tâm niệm niệm đã sớm hóa thành một nắm cát vàng!
………………….
Bên Khương Đào và Thẩm Thời ÂN, hai người rời đi tới hội chùa.
Người bán hàng ở bến tàu kia không có nói dối, hội chùa đúng là rất náo nhiệt, các loại trò chơi, quầy hàng liếc mắt một cái thật không nhìn được điểm cuối.
Tới nơi rồi, Thẩm Thời Ân thả nàng xuống, nắm tay nàng đi dạo.
Khương Đào nhìn gì cũng rất mới lạ, vụn bạc mang theo rất nhanh xài hết.
Thẩm Thời Ân cầm đầy tay đồ nàng mua, sau thấy túi tiền nàng trống rỗng, như có phép màu mà lấy ra một túi tiền căng phồng, bên trong đều là tiền hắn đã chuẩn bị, để nàng mua tiếp.
Khương Đào nhìn thấy các loại đồ ăn vặt ven đường, ở trong đám người còn có tiết mục người đang phun lửa, đi cà kheo, đập đá.
Chơi chưa đã thì đã tới chiều rồi.
Nghĩ tới Khương Dương còn ở nhà đọc sách, không biết có ăn cơm trưa chưa, nàng chơi cũng đã nhiều rồi, liền nắm tay Thẩm Thời Ân trở về hẻm Thư Sinh.
Lúc này lại thấy Khương Dương ở đầu ngõ mua hai cái bánh, đang định ăn thì thấy Khương Đào trở về.
“Aiz, sao lại ăn cái này?”.
Khương Đào vào phòng hắn, áy náy nói: “Tỷ chơi vui quá quên mất giờ về”.
Khương Dương nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói: “Không phải còn sớm hay sao, sao không chơi thêm lúc nữa?”.
“Đi dạo một buổi sáng, chơi đủ rồi.
Đệ đừng ăn bánh, muốn ăn gì ta đi mua cho đệ”.
Khương Dương nói không sao, hắn ăn cái gì cũng được.
Khương Đào chia đồ ăn vặt của mình cho hắn, sau đó thừa dịp hắn ăn cơm, nàng kể lại mọi chuyện bên ngoài cho hắn nghe, sinh động như thật.
Khương Đào rất thích nghe nàng nói chuyện, đặc biệt là trước đó nàng vì sinh kế trong nhà mà vất vả, cả người trưởng thành trầm ổn lại thiếu mấy phần phấn chấn của tuổi trẻ.
Hiện tại khóe mắt đuôi mày của nàng đều là ý cười, ngược lại phù hợp với lứa tuổi mười mấy của nàng.
Sau hắn ăn cơm xong, Khương Đào cũng không quấy rầy hắn, lui ra ngoài.
Sáng sớm nàng ra cửa với Thẩm Thời Ân, đi dạo nửa buổi sáng, sau khi rửa mặt thay quần áo xong Khương Đào ngáp mấy cái, Thẩm Thời Ân ngủ trưa với nàng.
Hai người cảm giác ngủ thẳng tới chạng vạng, buổi sáng còn đang nắng to, lúc này thời tiết thay đổi, những đám mây đen phủ kín bầu trời, mắt thấy sẽ có mưa to.
Mà lúc này cách đó ngàn dặm ở hoàng cung, bầu không khí trầm thấp tiêu điều còn khiến người ta cảm thấy áp lực hơn.
Vương Đức Thắng mặt ủ mày chau mà khuyên Tiêu Giác: “Điện hạ, thân thể của Thánh Thượng không chịu nổi mấy ngày nữa đâu, nô tài không biết ngài giận cái gì nhưng thời điểm này, ngài nên đi nhìn một cái”.
Năm ngoái, sau khi Tiêu Giác trở về liền đổi tính, tính tình càng thêm tối tăm, trên mặt chẳng hề có ý cười.
Hắn đi ra ngoài vô cùng thuận lợi, còn tìm được cữu cữu, lúc trở về còn tốt lành, không biết sao lại thành như này.
Vương Đức Thắng ngày ngày hầu hạ bên người hắn còn không hiểu, người khác càng đừng nói nữa, những thân tín ở Đông Cung thấy hắn cũng không dám thở mạnh.
Trước đó không lâu, Thừa Đức đế nhìn trẻ hơn lửa tuổi của mình bỗng nhiên ngã bệnh, hơn nữa bệnh tới như núi đổ, mới qua mấy ngày liền không xuống giường được, thái y lui tới Dưỡng Tâm Điện chưa từng dừng lại ngày nào.
Các thần tử, hoàng tử, phi tần vội vàng tới hỏi thăm, Tiêu Giác lại chưa từng tới lần nào.
Hôm nay thái y tới báo, khả năng Thừa Đức đế không trụ được nữa, Vương Đức Thắng lại khuyên hắn tới ngự tiền một chuyến.
Tuy rằng hắn là trữ quân nhưng từ năm ngoái, Thừa Đức đế đã bắt đầu ủy quyền cho hắn giám sát quốc sự, phê duyệt tấu chương, chuyện hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế đã là ván đóng thành thuyền.
Nhưng loại thời điểm này không tới tẫn hiếu, ngày nào đó bước lên ngôi vị đế vương cũng sẽ bị chỉ trích.
Tiêu Giác nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài xuất thần, lúc sau hắn vẫn là đứng dậy đi tới Dưỡng Tâm Điện.
Mà hắn mới tới ngoài điện, chân trời hiện lên tia sáng, tiếng sấm rền vang, thanh âm của thái giám truyền ra ngoài điện…
“Hoàng Thượng băng hà!”.