Tia chớp cắt ngang bầu trời, tiếng sấm kích động như muốn xuyên qua đầu người.
Khương Đào bị tiếng sấm đánh thức, khi ngồi dậy lại thấy Thẩm Thời Ân cũng ngồi dậy.
Sắc mặt của Thẩm Thời Ân không tốt lắm, vuốt ngực không nói lời nào.
Khương Đào hỏi hắn làm sao, hắn nhíu mi lắc lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là không hiểu sao có hơi hoảng hốt, không nói được là cảm giác gì”.
Khương Đào bất đắc dĩ nói: “Nói chàng buổi sáng đừng làm vậy, chốc thì cho ta ngồi trên vai, chốc lại cõng ta, khẳng định là mệt rồi”.
Thẩm Thời Ân nhịn không được cười rộ lên: “Thân thể nhỏ nhắn này của nàng có thể khiến ta mệt tới mức nào?”.
Khương Đào ưỡn ngực nói: “Nào có nhỏ?”.
Lúc nàng mới xuyên qua đúng là có hơi suy nhược nhưng trải qua một năm rưỡi điều dưỡng, đã đẫy đà hơn không ít.
Đặc biệt là phần ngực, tuyệt đối lớn hơn.
Tuy rằng so với người thường gầy hơn một chút nhưng tuyệt đối không phải thân thể nhỏ.
Thẩm Thời Ân tán đồng gật đầu, ánh mắt rơi xuống, nghiền ngẫm nói: “Vậy nàng cho ta kiểm tra một chút, ta sẽ thu hồi lời vừa rồi”.
Khương Đào vội đẩy tay hắn ra, cười mắng hắn không đứng đắn.
Hai người đang cười đùa, có người tới gõ cửa.
Khương Đào xuống giường thay quần áo, chải đầu, Thẩm Thời Ân mặc quần áo vào đi mở cửa.
Hóa ra là Hạ Chí Thành và Liễu thị tới bái phỏng.
Hạ Chí Thanh là tới tìm Khương Dương nói chuyện, Liễu thị vào nhà chính tìm Khương Đào nói chuyện.
Nàng mua đồ nhiều không kém Khương Đào, cười với nàng: “Buổi sáng vội vàng từ biệt, nói tốt là muốn nói lời cảm tạ với muội, ta liền mua một ít đồ tới, muội nhìn xem có thích không”.
Khương Đào nói tỷ khách khí rồi nhưng là người ta đặc biệt đưa tới, nàng không thể không nhận, liền nhặt mấy thứ không quá đáng giá.
Sau hai nàng nói chuyện, Khương Đào mới biết được Liễu thị đã 21 tuổi rồi nhưng bởi vì mặt trẻ nên Khương Đào còn tưởng nàng cũng tầm tuổi mình.
Không có nữ tử nào không thích nghe được người khác khen nhỏ tuổi, Liễu thị cũng không ngoại lệ, nàng cười xua tay nói: “Sao có thể tầm tuổi muội được? Nếu không phải cha và mẹ chồng lần lượt qua đời, hài tử của ta cũng đã chạy khắp nhà rồi”.
“Không có gì đáng ngại, cơm ngon không sợ trễ, sinh muộn một chút cũng có lợi”.
“Đúng vậy, nhà ta có một biểu tỷ, mười lăm tuổi xuất giá chưa lâu liền có mang, lúc mười sáu tuổi sinh nở không mấy thuận lợi.
Aiz…”.
Liễu thị đúng là người thích nói chuyện, lải nhải nói cả chuyện trong nhà.
Có thể thấy được trước đó nàng nói không sai, ở hẻm Thư Sinh mấy ngày khiến nàng buồn bực lắm.
Bên Khương Đào nhiều người nói nhiều, những người khác không nói, phải kể tới Hoàng thị lảm nhảm như hận không thể chia sẻ với nàng ngày ăn mấy bát cơm.
Bất tri bất giác Liễu thị dài dòng hơn mười lăm phút, chờ lúc nàng phản ứng lại, Khương Đào đã châm trà cho nàng hai lần.
Mắt thấy Khương Đào lại thêm trà cho nàng, nàng vội xấu hổ đứng dậy, nói: “Ta ở nhà liền nói nhiều, hơn nữa gần đây cũng nghẹn mất mấy ngày… Thật sự là ngượng ngùng, khiến muội chán lắm đúng không?”.
Khương Đào cười lắc đầu, “Vốn dĩ ta cũng không có chuyện gì, Liễu tỷ tỷ nếu không có gì cứ tới tìm ta chơi”.
Nàng cảm thấy con người Liễu thị khá tốt, tuy rằng nói nhiều nhưng không khiến người khác ghét.
Hơn nữa Hạ Chí Thanh và Khương Dương cũng có chút giao tình – nàng biết đệ đệ nhà mình quái gở, đọc sách nhiều năm như vậy, một người chơi thân cùng trường cũng không có, khó có được người bằng hữu này, nàng cũng rất muốn duy trì quan hệ hai nhà.
Liễu thị đứng dậy cáo từ, Khương Đào tiễn nàng ra ngoài, trong sương phòng, Hạ Chí Thành còn chưa nói chuyện với Khương Dương xong cho nên không cần để ý có về cùng nhau hay không, Liễu thị liền rời đi trước.
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân mua đồ ăn trở về.
Hắn còn mua cho cả phu thê Hạ Chí Thanh, Khương Đào mới Liễu thị tới dùng bữa.
Liễu thị ngượng ngùng nói: “Ta vừa tới tặng mấy thứ không đáng tiền, lại ở nhà muội ăn tối thực là nợ nhà muội mấy ân tình rồi”.
Nói xong Khương Dương và Hạ Chí Thành cũng ra khỏi sương phòng, ngồi ở nhà chính.
Trên mặt Hạ Chí Thanh vẫn có chút kích động, Khương Đào đoán hắn hẳn rất ngưỡng mộ Ứng Kỳ Nhiên, không chừng còn đang nói với Khương Dương chuyện gặp được Ứng Kỳ Nhiên.
Nàng nhìn thấy Khương Dương vẫn như bình thường.
Ăn xong cơm, Hạ Chí Thanh và Liễu thị đứng dậy cáo từ, trước khi rời đi, Hạ Chí Thanh còn nói với Khương Dương: “Khương hiền đệ, Ứng đại nhân kia thật là nhân tài nổi bật, là tấm gương cho chúng ta.
Khó có được lần thấy bóng dáng ngài ấy ở đây, mấy ngày nay đệ sắp xếp thời gian đi với ta một chuyến bái phỏng người ta đi”.
Khương Dương không tỏ ý kiến nói: “Ta vẫn còn muốn đọc sách thêm mấy này”.
Hạ Chí Thanh tiếc nuối thở dài nhưng cũng không khuyên nữa.
Chờ tiễn bọn họ đi rồi, Khương Đào muốn nói với Khương Dương lại thôi, tuy rằng lần này Khương Dương không đáp ứng đi bái phỏng Ứng Kỳ Nhiên với Hạ Chí Thanh nhưng người đọc sách rất tôn sùng Trạng Nguyên, lần này không đi, lần sau chưa chắc.
Nàng thật lòng cũng không hy vọng Khương Dương tới gần Ứng Kỳ Nhiên, không phải nàng chán ghét hắn, dù sao Ứng Kỳ Nhiên với nàng giống như những người xa lạ thôi, chỉ là phu nhân hắn là Khương Huyên, nếu Khương Dương tình cờ dính dáng tới Ứng Kỳ Nhiên, hai nhà liền phải lui tới…
Nhưng những thứ đó lại không tiện giải thích, nàng không biết nói từ đâu.
Khương Dương thấy liền nói: “Tỷ tỷ chớ cần nhọc lòng, ta phải chú trọng tới thành tích của mình mới là quan trọng nhất.
Vị Ứng đại nhân kia lợi hại thì sao chứ? Đệ ngay cả một tú tài cũng chưa phải, thân phận xa như vậy, sao có thể kết giao?”.
Hắn có ngạo khí của chính mính, chú ý thân phận giữa bằng hữu với nhau, để hắn đi lấy lòng người khác thì hắn làm không được.
Hiện tại hắn còn chưa thi được tú tài, thi trúng còn phải thi cử nhân, thi xong cử nhân còn phải tới kinh thành thi Hội… Trong khoảng thời gian ngắn này, Khương Dương chỉ cần không chủ động đi tìm Ứng Kỳ Nhiên, hai bên đương nhiên chẳng có quan hệ gì.
Khương Đào nghe xong cong cong môi, không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày sau, Khương Dương vẫn ở trong phòng đọc sách, Khương Đào và Thẩm Thời Ân hoàn toàn là đi hưởng tuần trăng mật, ngày ngày chỉ có đi chơi.
Hôm nay Liễu thị lại tới tìm Khương Đào, nói trong nhà có người gói bánh ú mang tới, hai người bọn họ ăn không hết liền qua chia cho nhà Khương Đào.
Trước Đoan Ngọ vốn nên ăn bánh ú nhưng Khương Đào không biết gói, năm ngoái là ra ngoài mua, năm nay ra ngoài, Thẩm Thời Ân và Khương Dương không quá thích ăn bánh ý nên nàng dứt khoát không mua nữa.
Hiện tại tuy đã qua Đoan Ngọ nhưng bánh ú cũng là loại bánh người khác thích ăn.
Khương Đào nói cảm ơn rồi mang bánh đi hấp, sau ngồi nói chuyện với Liễu thị.
Liễu thị thoạt nhìn uể oải không tràn đầy sức sống như hai hôm trước, Khương Đào quan tâm, nàng giải thích: “May mà trước đó đệ đệ nhà muội không đi cùng Chí Thanh nhà ta đi bái phỏng cái gì Ứng đại nhân.
Muội cũng không biết được aiz….”.
Khương Đào hỏi nàng làm sao, Liễu thị liền kể một mạch: “Ứng đại nhân kia ra sao ta chưa thấy được nhưng được hạ nhân dẫn tới gặp Ứng phu nhân.
Phu nhân kia nghe nói là đích nữ hầu môn, làm bộ làm tịch.
Đi vào cũng không cho ta ngồi, chỉ để ta đứng trả lời.
Vậy cũng thôi đi, ai bảo thân phận nhà ta thấp kém đâu.
Nhưng ta tặng một ít lễ vật, tuy rằng không đáng giá là bao nhưng muội cũng biết, Chí Thanh nhà ta là học trò khóa này, nếu đưa lễ trọng thì thành cái gì? Ta không ngờ chân trước ta vừa rời Ứng gia, chân sau liền thấy nha hoàn nhà họ ném đồ ra ngoài… Đây cũng quá vũ nhục người khác.
Ta nghĩ kĩ rồi rằng mình chưa nói bậy hay làm sai chuyện gì, cũng không biết tại sao lại bị Ứng phu nhân kia đối xử như vậy”.
Khương Đào không ngờ mới qua mấy năm, Khương Huyên đã bừa bãi tới mức độ này.
Tuy rằng trước nàng không giao tiếp với Khương Huyên nhiều nhưng trong ấn tượng của nàng, Khương Huyện là cô nương yếu đuối luôn núp sau kế mẫu cho nên năm đó nghe được những lời Khương Huyên nói ở am ni cô mới khiến nàng thấy bất ngờ.
Theo như lời của Liễu thị, nhà hắn hiện tại là người thường, không thể đánh đồng với Ứng gia.
Nhưng Hạ Chí Thanh là thư sinh cực có tiền đồ, Khương Đào nghe Khương Dương nói qua, thi phủ là hắn đứng đầu, Hạ Chí Thanh thứ hai.
Nhưng kỳ thật trình độ của hai người không khác nhau lắm, chỉ là Tri phủ thích phong cách cụ thể của Khương Dương hơn nên mới cho hắn đứng đầu.
Không thì đổi một người khác chấm, khả năng chính là Hạ Chí Thanh.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nếu về sau Hạ Chí Thanh cũng vào triều làm quan, vậy hôm nay đã kết oán rồi, sớm muộn cũng sẽ phải nhận quả báo về mình.
Càng đừng nói xuất thân của Ứng Kỳ Nhiên cũng rất thấp kém, sau khi có công danh lại đối xử với học trò ngưỡng mộ hắn như vậy, thanh danh sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy vậy là chuyện của phu thê bọn họ, Khương Đào lười nhọc lòng thay họ, chỉ khuyên Liễu thị: “Không cần vì chuyện này mà lo lắng, bọn họ xem thường người khác như vậy, chúng ta càng phải cố gắng.
Chờ sau này phu quân của tỷ cũng vào triều làm quan, tỷ cứ nhìn xem Ứng phu nhân kia còn dám đối đãi với tỷ như vậy không”.
Liễu thị nghe xong lời này của nàng, buồn bực trên mặt tan biến, nắm chặt tay nói: “Muội nói có lý, người khác khinh thường chúng ta là chuyện của họ, chúng ta chỉ cần cố gắng, sớm muộn cũng khiến người khác phải lau mắt mà nhìn”.
Nghĩ tới thái độ không coi ai ra gì của Khương Huyên, ý chí chiến đấu của Liễu thị cao chưa từng thấy, cũng không ở lại lâu, về nhà đốc thúc Hạ Chí Thanh học hành.
…………….
Sau ngày Đoan ngọ,có một trận mưa rất to, thời tiết ngày càng nóng hơn.
Khương Đào dùng tiền mua băng về, chính mình không dùng, toàn bộ đưa tới phòng Khương Dương.
Nhưng cho dù là có băng đi nữa, trong nhà vẫn oi bức như thường, ngồi im thôi cũng có thể có mồ hôi.
Loại thời tiết này Khương Đào không muốn ra khỏi nhà, ở nhà cũng không cầm kim chỉ gì hết.
Ngay lúc này, tin tức hoàng đế băng hà truyền tới.
Loại việc lớn này kỳ thật không liên quan tới dân thường bọn họ, đặc biệt Hoàng đế cũng đã 50, coi như sống thọ và chết tại nhà.
Cho nên các bá tánh đối với tin tức này cũng không ngoài ý muốn.
Sau khi Hoàng đế băng hà, từng nhà phải phục tang 36 ngày, bọn Khương Đào vốn đang có hiếu kỳ, ăn mặc giản dị, không ăn đồ mặn nên cũng không ảnh hưởng gì.
Đặc biệt là nghe nói viện thí sẽ được cử hành sau 36 ngày quốc tang, cũng không bị chậm lại, nàng càng không có gánh nặng, tâm tư còn trông ngóng Thái Tử mau chóng đăng cơ, đại xá thiên hạ, tới lúc đó Thẩm Thời Ân có thể được tự do, Khương Dương thi được công danh, nhà mình sẽ có song hỷ lâm môn.
Thẩm Thời Ân vẫn ở cùng nàng, tuy không ra khỏi cửa nhưng trông hắn nhẹ nhàng hơn trước nhiều, thường xuyên tìm nhiều đồ chơi cho nàng, hôm nay còn đọc thoại bản cho nàng nghe, ngày mai chơi xúc xắc với nàng, có đôi khi còn kêu thêm Liễu thị tới đánh bài cây.
Khương Dương vẫn không bị thời tiết ảnh hưởng, duy trì việc học và nghỉ ngơi của mình, mỗi ngày lúc nào nên đọc sách thì đọc sách, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Hạ Chí Thanh trước cũng là sợ nóng sợ lạnh nhưng sau khi Liễu thị bị Ứng phủ làm nhục, hắn cũng nổi lên quyết tâm, nhịn xuống sự oi bức của ngày hè mà không ra cửa một tháng.
Cứ như vậy tới tháng sau, thi Viện bắt đầu.
Tâm hự của edit: Vậy trình tự đi thi sẽ là thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, thi Hương, Thi Hội, thi Đình (Điện).
Đỗ đầu 3 cái cuối gọi tam nguyên, đỗ đầu cả 6 cái gọi là lục nguyên.
Đỗ cái 2 gọi là đồng sinh, đỗ cái 3 ra tú tài, đỗ cái 4 ra cử nhân, đỗ cái 5 lên tiến sĩ, đỗ cái sáu gọi là giải nguyên và 3 hạng đầu của cái 6 lần lượt là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.