Thái Hoàng Thái Hậu cho rằng bản thân coi như nhìn người rất chuẩn, không thì bà cũng không sống ở trong cung lâu như vậy.
Bà và Khương Đào nói chuyện một lúc, nhìn ra nàng không hề không vui, ý cười đều là thật lòng, càng cảm thấy nàng rất tốt.
Sau khi các nàng nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu cũng muốn cho nhà khác ít thể diện, cũng gọi người theo thứ tự tiến lên nói chuyện.
Khương Đào tự giác đứng dậy, chuẩn bị lui về một bên, ai ngờ Thái Hoàng Thái Hậu kéo tay nàng không buông, chỉ cười nói: “Con cứ ngồi là được, vừa mới lên kinh hẳn là còn chưa có quen hết mọi người đúng không? Đúng lúc này ai gia có thể để con làm quen một chút”.
Đây đúng là nói tới trọng điểm, trước cung yến nửa tháng, Khương Đào tuy nhận được không ít thiếp bái phỏng nhưng thấy được phần lớn đều là nhà có dòng dõi không cao, những danh môn thế gia thật sự hẳn là sẽ không vì một cái cáo mệnh nhất phẩm phu nhân của nàng mà chạy tới Thẩm gia như tổ ong.
Hơn nữa kinh thành to như vậy, luôn có ít người mắt chó chê người thấp, chướng mắt xuất thân của nàng, vốn chẳng muốn giao tế gì với nàng.
Hiện giờ Thái Hoàng Thái Hậu lôi kéo giới thiệu cho nàng, còn ai dám trễ nải làm bộ làm tịch với nàng nữa?
Lại là một lần nói chuyện, Khương Đào quen được đại khái tất cả người trong điện, Thái Hoàng Thái Hậu lại cười hỏi: “Ninh Bắc Hầu phu nhân đâu?”.
Dung thị sau khi Khương Huyên gây chuyện vẫn luôn rúc vào một góc, sau thấy Khương Đào được Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích như vậy, bà càng không thể hận mình vô hình ngay tại chỗ.
Đột nhiên được người nhắc tới, tuy Dung thị nghĩ tới chuyện này nhưng đầu óc cũng ngơ ra – bà làm phu nhân hầu phủ mấy năm, còn chưa được cái vinh dự được Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tên đâu.
Trước mắt Thái Hoàng Thái Hậu lại nhắc tới bà, nghĩ cũng biết không có chuyện gì tốt.
Bà phải giả vờ trấn định mà dắt Khương Huyên và Khương Oánh tiến lên hành lễ.
Thái Hoàng Thái Hậu đặc biệt lúc này mới gọi Dung thị, đương nhiên để bù đắp.
Ở tiệc mừng thọ của bà, Khương Huyên dám đánh vào thể diện của Khương Đào tức là đánh vào mặt của bà.
Địa vị của bà cũng chẳng cần cố kỵ cái gì, nhìn Dung thị nói: “Sắc mặt của ngươi không được tốt, sợ là không được khỏe đúng không?”.
Sắc mặt Dung thị trắng bệch, gượng cười: “Cảm tạ sự quan tâm của ngài, thần phụ…”.
Thái Hoàng Thái Hậu xua tay, ngắt lời nói: “Nghe ngươi nói chuyện cũng không có khí lực, không cần ở đây hầu hạ ai gia nữa, mang cô nương nhà ngươi về nghỉ ngơi đi”.
Dung thị ấp úng tại chỗ quên luôn phản ứng, Khương Huyên và Khương Oánh lại là vẻ mặt khuất nhục – ai có thể ngờ được Thái Hoàng Thái Hậu xưa nay tốt tính sẽ trực tiếp đuổi họ ra khỏi cung chứ?
Nếu đuổi mẫu tử các nàng thì thực sự là không cần làm người nữa rồi!
Dung thị nhanh chóng suy nghĩ, đôi mắt bà nhìn qua Khương Đào, đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
Khương Đào còn chờ trò cười của nàng, lúc này vừa thấy động tác của bà liền nghĩ không ổn.
Dung thị này sợ là sẽ tạ lỗi với nàng, như vậy nàng ngại ở trước mặt nhiều người sẽ cầu tình thay cho bà ta.
Không nói đỡ cho khó tránh người khác nói nàng ý lớn hiếp bé.
Nhưng bắt Khương Đào nói đỡ cho bà ta, hẳn là ăn phải ruồi bọ còn tớm hơn.
Nhưng còn chưa đợi Dung thị mở miệng, Thái Hoàng Thái Hậu giơ tay, cung nhân bên cạnh hiểu ý, trực tiếp kéo Dung thị lên.
“Đi đi, cũng là người hiểu chuyện, trước khi ra khỏi cung còn hành đại lễ với ai gia”.
Bà nói xong, cung nhân to lớn kia trực tiếp nửa túm lấy Dung thị “mời” ra ngoài.
Trước đó, Khương Huyên còn dám gây chuyện trước mặt Khương Đào nhưng đối với đại nhân vật như Thái Hoàng Thái Hậu như vậy không dám nhiều lời nửa câu, thấy nương nàng bị kéo đi, nàng cũng kéo Khương Oánh đang mặt trắng bệch cũng ra ngoài theo.
Khương Đào cũng không biết Thái Hoàng Thái Hậu còn có động tác như vậy, tuy nàng ngồi gần Thái Hoàng Thái Hậu nhất nhưng người sáng suốt đều thấy được người Dung thị quỳ là nàng.
Cũmg chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu mới dám nói như vậy, dù sao mặc kệ bà nói cái gì cũng không ai dám phản bác.
Khương Đào nhịn không được cười trộm, xoay qua lại đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Thái Hoàng Thái Hậu, bà vỗ mu tay Khương Đào nói; “Đối phó với người như vậy phải làm vậy.
Nay khiến con tủi thân rồi, lần tới phải dựa vào chính con”.
Khương Đào gật đầu nói đã biết.
Cũng chính là trường hợp hôm nay trọng đại nên không thể làm lớn chuyện, không thì cứ như lúc ở tỉnh thành nàng dám đuổi Khương Huyên ra ngoài cửa, khẳng định sẽ không để nàng nhảy nhót lung tung rồi.
Tuy vậy hiện tại nàng cũng đã nhìn ra, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy nàng bị tủi thân nên mới thân thiết với nàng như vậy, cũng coi như là trong họa có phúc.
Mẫu tử Dung thị rời đi cũng không gợi lên cơn sóng gì, mọi người âm thầm cười nhạo hai tiếng, cũng tính là bỏ qua chuyện này.
Sau đó mọi người dâng thọ lễ lên, như lời Tào thị nói, Thái Hoàng Thái Hậu không yêu vàng bạc nên đều đưa một ít đồ đại biểu lòng thành.
Ví dụ như tượng Quan Âm được cung phụng, thờ trong miếu hay là thư pháp do danh gia viết, đương nhiên đồ thêu là nhiều nhất, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu thích nhất là cái này, kể cả thêu không tốt, bà cũng sẽ nể mặt đối phương tự tay thêu mà khen vài câu.
Tuy vậy có thể tới tham gia tiệc mừng thọ đều là phu nhân danh môn thế gia, nữ hồng cũng chỉ là thú vui yêu thích, phần lớn đều là tú nương vẽ hoa văn, làm tốt mọi thứ, các nàng tới hạ mấy đường chỉ thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu thích thêu thùa hơn nửa đời, khi còn trẻ cũng hiểu biết những chuyện này, nhìn một chút là sẽ biết đối phương bỏ bao nhiêu công sức vào.
Chờ Vương phi và Thái phi dâng thọ lễ xong, sau liền tới Tào thị và Khương Đào.
Tào thị không biết thêu thùa, thọ lễ là một bức tranh trăm chữ thọ, khác với người tìm danh gia thư pháp tơi, bà sai người đi tìm lão nhân Miên Sơn dạy để bà tự viết.
Tổng cộng là một trăm chữ thọ lớn nhỏ khác nhau, chữ viết cũng không phải cùng một thể, tuy rằng không tính quý báu, cũng không quá đẹp nhưng ngụ ý tốt, tốn công, Thái Hoàng Thái Hậu nhìn xong cũng cười rộ lên, khen bà thật sự phí công rồi.
Sau Tào thị chính là Khương Đào, thọ lễ của nàng là một bức vải đen thêu chỉ vàng chữ “thọ”.
Bức thêu này rất lớn, cần hai cung nhân kéo ra mới có thể mở được hết cho mọi người xem.
Nhìn thoáng qua chỉ là một chữ to bình thường nhưng bởi vì có lẫn chỉ vàng nên khi có ánh sáng chiếu tới liền trở nên rực rỡ lấp lánh.
“Tốt”.
Thái Hoàng Thái Hậu cười nhìn Khương Đào, “Con cư nhiên còn biết thêu hai mặt, tài nghệ này không dưới ba bốn năm sẽ không làm được.
Xem ra con cũng giống ai gia, rất thích làm chuyện này”.
Khương Đào cười gật đầu, nói xong cung nhân chuẩn bị cuộn lại để qua một bên.
Ngay tại lúc quyển trục sắp khép lại, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên mở lời, “Chậm đã, đưa tới trước mặt ai gia”.
Cung nhân lại mở bức tranh ra.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn kỹ một lần sau đó lắc đầu cười nói: “Bức thêu này là thêu mấy trăm chữ nhỏ mà thành, đứa nhỏ này sao con không nói?”.
Nói xong bà để các mệnh phụ khác tiến lên nhìn kỹ, hóa ra chữ “thọ” này là vô số chữ nhỏ góp thành, khoảng cách giữa các chữ không xa nhau, ở xa căn bản nhìn không thấy.
“Chỉ là thêu một ít kinh Phật thôi, không đáng giá gì”.
Khương Đào cười.
Lần này không chỉ Thái Hoàng Thái Hậu mà ngay cả Tào thị cũng kinh ngạc nói: “Hàng ngàn chữ nhỏ hơn hạt gạo còn gọi là không đáng giá cái gì? Đặc biệt là mới rồi ta còn nhìn kỹ, những chữ nhỏ này cũng là thêu hai mặt.
Đầu tháng này con mới về kinh, thọ lễ này không phải là đã sớm chuẩn bị rồi chứ?”.
Khương Đào thành thật nói: “Vậy thì không có, chính là nửa tháng này mới thêu”.
Thái Hoàng Thái Hậu cười híp đôi mắt, nói; “Đứa nhỏ này đúng là thành thực, nếu không phải mới rồi ai gia thấy có chút không đúng, để người đưa tới trước mặt nhìn kỹ, nếu đưa bức họa này vào nhà kho như vậy, chẳng phải là lãng phí tấm lòng của con rồi sao?’.
“Không phát hiện cũng không sao, tấm lòng là vậy, chỉ cần có lòng là được”.
Khương Đào thật không nghĩ tới lấy thọ lễ để lấy lợi gì.
Lần này thêu là để cảm ơn Thái Hoàng Thái Hậu tự mình đưa công văn cáo mệnh cho nàng, hai là nàng cũng vốn thích làm mấy thứ này.
Trước đó kim chỉ không rời tay, tới kinh thành xong làm hết mấy phần áo ngủ rồi mới cân nhắc tìm việc làm cho mình thôi.
“Ai gia trước đó còn cho là con học qua ba bốn năm rồi, hiện giờ nhìn hẳn là không chỉ có mấy năm, nói với ai gia sư phụ con là ai?”.
Lúc Khương Đào ở kinh thành không công khai quan hệ của mình với Tô Như Thị, vào kinh lại là không giấu được.
Cho nên nàng đáp: “Trước đây chỉ biết một ít thêu thùa cơ bản, sau cơ duyên trùng hợp mà quen biết Tô sư phụ, may được bà nhìn tới, lúc ấy liền nhận thần phụ làm nghĩa nữ”.
“Vậy mà lại học từ Tô Như Thị?”.
Thái Hoàng Thái Hậu ngoài ý muốn nhướng mày, “Mấy năm nay bà ấy đều ở biệt viện Sở gia ở Giang Nam, kể cả có ở kinh thành cũng không gặp ai, ai gia cũng không biết bà ấy ở bên ngoài lại nhận nghĩa nữ.
Khó trách tới năm ngoái cũng không nghe được tin bà ấy hồi kinh, hóa ra là ở bên ngoài nhặt được bảo bối là con.
Hiện giờ tốt rồi, con bị ai gia bắt rồi, để xem bà ấy còn chạy đi đâu”.
“Nghĩa mẫu vốn là muốn lên kinh cùng thần nhưng tháng tám nóng nực.
Trước mùa đông người sẽ hồi kinh”.
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu nói được, còn nói chờ bà trở lại, mong Khương Đào khuyên bà tiến cung nhiều hơn.
Khương Đào cười đồng ý.
Giữa trưa cung yến chính thức bắt đầu, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn như cũ để Khương Đào ngồi bên cạnh bà.
Bà không phải người thích giao tế, lúc quan tâm người khác khiến họ hệt như đang tắm mình trong gió xuân, Khương Đào ở bên cạnh bà cũng không cần phải tham gia giao thiệp gì.
Sau yến hội chính là nghe kịch, xem ảo thuật các thứ, náo nhiệt mãi tới lúc hoàng hôn, tiệc mừng thọ này mới tính kết thúc.
Khương Đào ở cùng Thái Hoàng Thái Hậu một ngày, mọi người rời đi sau Thái Hoàng Thái Hậu cũng mệt mỏi, không kéo nàng chuyện trò gì, chỉ dặn nàng bao giờ Tô Như Thị hồi kinh cùng tiến cung thăm bà.
Khương Đào ra khỏi cung Từ Hòa liền thấy được Tào thị đang chờ nàng.
Tào thị đi cùng nàng ra khỏi cung, trên đường còn nhịn không được cười nói: “Ta cũng coi như là thường xuyên ra vào hậu cung, Thái Hoàng Thái Hậu hay từ khi còn là Thái Hậu cũng chưa từng thấy bà ấy cất nhắc ai như vậy bao giờ”.
Khương Đào mím môi cười không nói tiếp.
Nàng tự biết bản thân không có năng lực ấy, hôm nay được lão nhân gia ưu ái, một là vì trong họa có phúc, hai chính là nương nhờ hào quang của sư phụ nhà mình.
Không lâu sâu hai người tới ngoài cửa cung, tiền triều bên kia cũng tan, Thấm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đã sớm ra ngoài, chờ ở cửa cung.
Tiêu Thế Nam chột dạ, thấy các nàng cũng chưa dám đi tới, chờ các nàng tới gần mới kéo Tào thị tới một bên hỏi nhỏ: “Nương, hậu cung không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Tào thị lắc đầu nói không có, lại nói: “Ta đã nói là con chỉ lo quá thôi, tẩu tử con vô cùng có bản lĩnh.
Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng nâng đỡ nàng đấy”.
Tiêu Thế Nam lúc này mới thở ra một hơi, nói: “Vậy thì tốt, tốt rồi, đều là lỗi của con, con nên sớm nói cho tẩu tử biết chuyện của phủ Ninh Bắc Hầu, không nên vào cung rồi mới nhớ ra, thời gian gấp gáp nên chỉ có thể nhắc được một hai câu, hôm nay thực là lo chết mất, may mà nhị ca bận rộn giao tế không quản con, không thì huynh ấy mà hỏi tới hẳn là con gặp chuyện lớn rồi”.
Nụ cười trên mặt Tào thị cứng lại, “Nửa tháng trước ta nói cho con con chưa nói lại à?”.
“Con… con quên”.
Tào thị ngây ngẩn cả người, ngốc một lúc mới có phản ứng.
Kể cả Khương Đào không biết chuyện từ đâu nhưng sau mình đã nói chuyện của Thẩm Thời Ân với đại cô nương của phủ Ninh Bắc Hầu cho nàng mà nàng còn có thể bát phong bất động như vậy… Cô nương này còn chịu được!
Bà nhịn không được quay đầu liếc Khương Đào một cái, thầm nghĩ khó trách trước đó Khương Đào dám thay Tiêu Thế Nam bất bình, cũng không sợ đắc tội phủ Anh Quốc công bọn họ.
Chỉ dựa vào phần định lực này của nàng, chính mình có thể tự đảm đương một phía, đúng là không cần người giúp đỡ.
Mà bên Khương Đào, nàng cười ha ha nhìn Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân uống không ít rượu, hiện giờ mới có hơi men, đúng là lúc hơi say.
Nhưng không biết sao, đối diện với đôi mắt hạnh đầy ý cười của Khương Đào hắn đột nhiên rét lạnh sau lưng.