Gả Cho Tội Thần


“Tiểu thư đồng” xấu hổ đỏ mặt.
Lúc ấy hắn nhất định là bị quỷ ám nên mới nghe lời nương hắn nói, gì mà làm thư đồng cho Khương Dương.
Nương hắn lúc ấy nói sao nhỉ, nói là người ta vì chỉ điểm cho hắn nên mới rước lấy phiền toái.

Nhà ta cũng chẳng phải loại người có ơn không báo, con giúp Khương Dương chắn hết mấy cái phiền toái ấy, cũng coi như trả người ta một phần ân tình.
Tần Tử Ngọc cũng không muốn nợ gì Khương Dương, hơn nữa cũng cảm thấy mấy năm này nghe lời nương hắn cũng không sai, ngược lại còn có tác dụng nên cũng đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ tới làm thư đồng còn phải ăn mặc thành như vậy nhưng đã đồng ý rồi, nương hắn căn bản không cho hắn cơ hội đổi ý.
Đúng là sau khi hắn đi rồi, không ai muốn nhét người vào chỗ Khương Dương nữa.
Nhưng việc này một truyền mười, mười truyền trăm, ai cũng biết hắn đường đường là công tử tri huyện, là cử nhân.
Người cùng trước tới bái phỏng Khương Dương đều tới chê cười hắn.
Hắn cảm thấy mất mặt, muốn bỏ đi không làm nữa, lúc ấy Khương Dương nói: “Đường là do mình chọn, người khác chê cười ngươi thì sao chứ? Bọn họ tới giờ nhiều nhất cũng chỉ trúng tú tài, ngươi ở cùng với họ thì cầu được cái gì chứ?”.
Tần Tử Ngọc đáp: “Ta gì cũng không cầu, người muốn mặt, cây cần vỏ, ta đã thay ngươi giải quyết hết mớ phiền toái kia, cũng tính là trả lại những gì đã nợ”.
“Thể diện có là gì chứ?”.

Khương Dương nhìn hắn chậm rì rì nói.

“Ngươi muốn tiền đồ hay thể diện? Việt Vương Câu Tiễn vì Tuyết Quốc mà cam nguyện nằm gai nếm mật, Hàn Tín chịu nhục sau cũng trở thành một vị công thần anh minh… Bọn họ ai không mất mặt hơn ngươi? Chờ ngày nào đó ngươi có thành tựu rồi, mọi người dù có nói tới chuyện hiện tại, cũng chỉ là tô điểm thêm sự rạng rỡ cho cuộc sống của ngươi thôi”.
“Ta của sau này?”.
Tần Tử Ngọc thật sự lung lay, tố chất hắn không thấp, không thì lúc trước cũng sẽ không một hai phải so đo với Khương Dương.
Đời này hắn chỉ làm một cử nhân, rồi lại dựa vào cha hắn mà tranh lấy một chức quan không cao không thấp, hắn không muốn.
Bởi vì lời này của Khương Dương, hắn ở lại làm thư đồng cho Khương Dương, lúc vào kinh cũng chưa nói muốn thay trang phục.
Nương hắn còn rất vui, lúc tới kinh rồi vẫn kích động không ngủ được, luôn trộm nhắc mãi với hắn, nói hắn sẽ có bước ngoặt lớn!
Tần Tử Ngọc vẫn còn nghi ngờ lời nói của Khương Dương, nghĩ tới sang năm Khương Dương trúng tiến sĩ, không phải còn tới Hàn Lâm Viện báo danh sao? Cũng không có thực quyền gì, nhiều nhất cũng chỉ dạy hắn một chút trước khi thi.

Hiện nay Khương Dương còn chưa thi đỗ, nương hắn có phải vui mừng quá sớm rồi không?
Tới Thẩm gia, Tần Tử Ngọc nhìn thấy bảng hiệu của phủ Vinh Quốc công rồi mới biết được tại sao nương hắn lại kích động như vậy.
Nói khó nghe chính là, hắn tự hào là công tử tri huyện, là thân phận thiếu niên cử nhân nhưng đến tư cách vào cửa lớn phủ Quốc công cũng không có!
Tiền đồ của Khương Dương ra sao, đứa ngốc cũng có thể thấy được.

Có thể được hắn dìu dắt, còn không phải là bước ngoặt lớn sao!
Cho nên hắn để Khương Đào cười xong cũng không thẹn quá mà giận, chỉ đỏ mặt thẹn thùng.
Ngược lại là Khương Đào ngượng, vội vàng nhịn cười nói: “Bộ dạng này của Tử Ngọc kỳ thật cũng rất đáng yêu nhưng không hợp với ngươi.

Tới đây rồi thì cứ mặc đồ của mình đi”.
Tần Tử Ngọc không đồng ý luôn mà là nhìn về phía Khương Dương, thấy Khương Dương gật đầu rồi hắn mới cười, vô cùng vui vẻ đi thay quần áo.
Sau Khương Đào sai người đi bố trí thêm một gian phòng ở viện của Khương Dương, lại đưa Hoàng thị tới phòng cho khách nghỉ ngơi.
Dàn xếp cho họ xong, trong phòng chỉ còn người nhà, Khương Đào mới cười cho đủ, chỉ vào Khương Dương nói: “Tần phu nhân xưa nay nghĩ gì muốn nấy, người hắn lớn như vậy còn cho hắn giả làm thư đồng.

Nhưng đệ không phải người như vậy, sao còn đùa theo? Để tỷ đoán, Tần Tử Ngọc có thể thuận theo như vậy, có phải đệ nói với hắn cái gì không?”.
Giáo dục đòn roi của Hoàng thị có uy lực kinh người nhưng dù sao tác dụng cũng có hạn, Tần Tử Ngọc dù có bị ép làm thư đồng cho Khương Dương nhưng lại tự giác cầm đồ cho Khương Dương, còn đưa trà cho hắn cũng không phải dùng vũ lực ép làm là được.

Càng giống như hắn cam tâm tình nguyện.
Trong phòng không có người khác, Khương Dương cũng không gạt nàng, lập tức nói lại lời nói với Tần Tử Ngọc lúc ấy cho nàng nghe.
Khương Đào nghe xong kinh ngạc nói: “Đệ còn có thể để cho hẳn trở thành Câu Tiễn hay Hàn Tín thứ hai?”.
Khương Dương nhún vai nói: “Đệ không hứa hẹn những cái đó, chỉ là lấy ví dụ thôi.

Việc học ta sẽ chỉ điểm cho hắn, lại mài giũa tính tình của hắn, sau này nên đi đường như nào còn phải xem chính hắn”.
Khương Đào nghe ra được hắn thật sự chuẩn bị giám sát Tần Tử Ngọc học hành hướng thiện, lại nói: “Tần phu nhân giúp nhà ta không ít, nàng lại chỉ có một hài tử là Tần Tử Ngọc.

Chúng ta có thể giúp đỡ một ít nhưng đệ không cần thiết vì ta mà làm những chuyện ấy, biết không?”.
Khương Dương không phải người nhiệt tình, trước kia cũng có xích mích với Tần Tử Ngọc, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ đã coi như rộng lượng lắm rồi, dựa vào tính tình của hắn hẳn sẽ không bao đồng như vậy.
Khương Đào nghĩ chắc hẳn lại vì người tỷ tỷ như nàng rồi.
Khương Đào nghĩ không sai, Khương Dương đúng là vì nàng.
Nhưng không phải vì tình nghĩa của nàng và Hoàng thị mà là nghĩ mấy tỷ đệ không có căn cơ ở kinh thành, năm sau dù hắn có trúng tiến sĩ, ở bá tánh bình thường cũng coi như cá chép vượt vũ môn, tại danh môn thế gia lại chẳng hiếm thấy mấy, nhiều nhất cũng chỉ tán thưởng hai câu, bản chất cũng không thay đổi được cái gì.
Hắn muốn tăng kinh nghiệm chờ thăng quan, cũng cần được giúp đỡ.

Tần Tử Ngọc là một lựa chọn không tồi.
Tần Tử Ngọc có tài nhưng không vượt qua hắn, người cũng không vụng về, chỉ có tính tình hơi hẹp hòi.
Đây cũng không phải là khuyết điểm trí mạng, cũng có thể sửa được.

Ít nhất là làm thư đồng lâu như vậy, Tần Tử Ngọc cũng chưa thẹn quá hóa giận trở mặt với hắn, có thể thấy được vì tiền đồ, hắn vẫn phân rõ nặng nhẹ.
Hơn nữa Tần Tử Ngọc cũng cùng hắn tới kinh thành, nếu được hắn nâng đỡ lên làm quan, cũng tính như nửa môn sinh của hắn.
Không thì lấy lý lịch của hắn muốn nhận được một môn sinh đắc ý, không biết phải chờ tới năm nào, cũng không thể nghĩ như người ở huyện thành, dạy mấy hài tử kia, còn không bằng chờ Khương Lâm lớn, hai huynh đệ làm trụ cột trong nhà.
Hắn muốn nghĩ lâu dài nhưng còn chưa có kế hoạch cụ thể, chỉ có thể đi bước nào tính bước tiếp, sợ Khương Đào lại muốn khuyên hắn cứ đọc sách là được, không cần nghĩ nhiều như vậy, dứt khoát một chữ cũng không nói, chỉ nói: “Đệ hiểu rõ, kỳ thật đệ vốn là muốn học cho tốt, học vấn của Tần Tử Ngọc cũng không tính quá kém, dạy hắn một chút cũng chính là tự đệ ôn lại”.
Từ khi Khương Dương tham gia khoa cử sau là càng ngày càng có chủ kiến của mình, Khương Đào cũng dần dần coi hắn đã trưởng thành rồi.
Thấy hắn hiểu rõ được việc mình làm, Khương Đào cũng không nói gì thêm.
Qua chính ngọ, nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa, Hoàng thị và Tô Như Thị đi đường mệt mỏi, Khương Đào sai người đưa cơm tới viện cho họ.
Qua giờ ngọ, Khương Đào lấy y phục mới đã làm xong cho hắn mặc thử.
Tuy vậy bởi vì Khương Dương lại cao hơn một ít, trừ việc áo ngủ rộng thùng thình ra, những mặt khác đều là ngắn.
Buổi chiều Tiêu Giác tới đây, hắn ăn mặc nhẹ nhàng đơn giản, chỉ dẫn theo một mình Vương Đức Thắng.
Sau ngày Khương Đào và Tiêu Thế Nam vào kinh xong đều chưa thấy hắn, cũng biết hắn bận rộn, nghe người ta nói là một ngày chỉ ngủ được hai, ba canh giờ, ngay cả Tiêu Thế Nam ham chơi nhất cũng không nỡ quấy rầy hắn.
Hắn mang một hộp điểm tâm và mấy vò rượu ngon tới, nói là đón gió tẩy  trần cho Khương Dương.
Xưa nay hắn để cho người thẩm thẩm là Khương Đào thể diện, trước đó là tự tới đón nàng, lại nhờ Thái Hoàng Thái Hoàng hạ chỉ phong cáo mệnh cho nàng.

Lần này Khương Dương tới, tuy hắn không có làm ra trận thế gì nhưng người trăm công nghìn việc có thể tới đây một chuyến, đã là mười phần thành ý rồi.
Trong trường hợp này, Khương Đào thấy hắn còn cố kỵ thân phận hoàng đế của hắn nhưng hắn lại mặc thường phục, giống thiếu niên mới lớn bình thường, rất dễ thân.
Khương Đào cười ha ha mời hắn ngồi, sau đó vừa đánh giá hắn vừa nói; “Đều nói thu đông sẽ béo lên, sao ngược lại thấy con lại gầy đi rồi?”.
Tiêu Giác bị nói xong sờ sờ mặt, nói: “Gầy sao, trẫm...!con gần đây ăn còn nhiều hơn trước”.
“Chính là gầy! Khó được một lần rời cung, ta phải bồi bổ cho con mới được”.
Nói xong Khương Đào liền rời khỏi chính viện.
Tiêu Thế Nam nhịn không được cười cười, bá vai Tiêu Giác nói: “Đừng nghe tẩu tử nói vậy, không ốm, còn có chút béo, nhìn còn tuấn lãng hơn trước.

Tẩu ấy chính là một thời gian không gặp ngươi liền nói ngươi gầy, mới rồi lúc ăn trưa còn nói A Dương gầy nhiều rồi, vẫn cứ gắp đồ ăn cho hắn”.
Quan hệ của Khương Dương và Tiêu Giác nói gần không gần, nói xa hay không hả, ngày nào đó hai người còn là quan hệ quân thần, quan hệ như này tương đối vi diệu.
Nhưng bởi vì lời này của Tiêu Thế Nam, Khương Dương cũng nhịn không được cong môi, nói: “Tỷ tỷ của ta chính là như vậy, sợ chúng ta lúc không ở trước mặt tỷ ấy ăn không ngon ngủ không đủ.

Không chỉ có chúng ta, kể cả như A Lâm, ngày nào cũng ăn hai bát cơm mà tỷ ấy còn nói nó gầy được”.
Khương Lâm vẫn luôn tròn vo, hiện giờ tuy lớn hơn một ít nhưng vẫn béo tròn trắng trẻo.
Có thể thật cảm thấy nó gầy, cũng chỉ có Khương Đào.
Tiêu Giác cười rộ lên, mặt mày cũng giãn ra, duỗi eo nói: “Chưa ra khỏi cung cũng không thấy sao, vừa ra ngoài liền cảm thấy khoảng thời gian này đúng là rất mệt.

Cũng chỉ có ở nơi này của thẩm là thoải mái, cái cần lo cũng chỉ có ăn với uống”.
Hắn và Tiêu Thế Nam nói mấy chuyện trong khoảng thời gian này, Khương Dương ở một bên lẳng lặng nghe cũng không chen vào.
Khương Lâm chơi với Tuyết Đoàn nhi ở trong sân, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng cười của hắn và tiếng gào của Tuyết Đoàn nhi.
Qua một lúc lâu sau, Khương Đào vén mành thò đầu vào hỏi: “Ăn thịt viên  không?”.
Mấy người cũng chẳng kén ăn, nàng đặc biệt tới hỏi đương nhiên muốn ăn.
Khương Đào nghe xong cười gật đầu, thả mành đi ra ngoài.
Tiêu Giác tiếp tục trò chuyện với Tiêu Thế  Nam, nói được một lúc hắn phát hiện có gì đó không đúng, do dự nhíu mày hỏi: “Mợ vì sao đi mãi chưa về? Sẽ không phải là nàng đích thân…”.
Chưa nói xong, Tiêu Thế Nam và Khương Dương đã đứng bật dậy.
Ba thiếu niên tất tả chạy vào nhà bếp.
Khương Đào đang mặc tạp dề đứng bên bệ bếp, trước mặt đột nhiên có ba người còn đang hoảng sợ.
“Làm gì vậy?”.

Khương Đào che trái tim xém tí nữa nhảy dựng lên, “Nhà bếp nhiều dầu khói, đừng để dính lên y phục.

Ở trong nhà chờ là được”.
Nói xong nồi dầu cũng sôi lên, Khương Đào một tay dùng thìa nặn thịt, một tay cầm đũa đưa thịt viên vào nồi.
Làm xong động tác này, nàng lại ngẩng đầu, thấy ba tiểu tử lớn đầu này còn chưa đi ra.
Bọn họ dám đi sao? Khương Đào trước đó còn có sự kiện cải trắng xào dấm liền có thể “xào dấm cả nhà bếp”, cái thịt viên chiên này… Làm không tốt là đốt luôn cả Thẩm gia?!
“Mợ”, Tiêu Giác há miệng thở dốc, nghĩ một hồi để tìm từ mới nói: “Con mới đăng cơ cũng không giàu có gì.

Sửa nhà cũ của Thẩm gia đã tốn hơn mười vạn lượng, đào rỗng tư khố của con rồi”.
Khương Đào mới đầu nghe còn không hiểu, làm hoàng đế còn khóc than với nàng cũng không phải sửa nhà nàng phải dùng bạc của nó chứ?
Trước đó Thẩm Thời Ân nói với nàng, sửa nhà cũ vốn có thể lấy bạc Tiêu Giác trả lại cho Thẩm gia nhưng Tiêu Giác khăng khăng đòi tự sửa, hắn bỏ tiền.
Lại bỏ thêm hai viên, nàng suy nghĩ cẩn thận ý tứ của hắn, xoa eo buồn cười nói: “Tiểu Giác à, ta không ngờ là con cũng giống họ.

Chỉ thấy một lần làm xấu của ta mà cảm thấy ta không làm được? Quỷ thích đùa!”.
Tiêu Giác bị nàng nói cong cong môi, trước mặt người khác hắn được coi là thành thục lão luyện nhưng có thể là bị không khí ở đây lây nhiễm, cảm thấy tới nơi này chẳng cần phải giả vờ gì.
Khương Đào thấy bọn họ không yên tâm, dứt khoát không đuổi người, cho bọn hắn mỗi người một cái chén, để bọn họ xếp hàng chờ.
Sau nàng cũng sai người đi gọi Khương Lâm, đúng lúc Tần Tử Ngọc cũng ngủ trưa dậy tìm Khương Dương, cũng bị kêu tới nhà bếp một thể.
Khương Đào dựa theo chiều cao mà xếp thành một hàng.
Tần Tử Ngọc xếp thứ nhất, sau đó là Tiêu Thế Nam, Khương Dương, cuối cùng là Tiêu Giác.

Tuy Khương Lâm nhỏ nhưng bởi vì hắn chơi xấu, bưng cái chén nhỏ đi tới lui bên ngoài đội ngũ, cũng không ai nói hắn.
Tần Tử Ngọc cũng có chừng mực biết Tiêu Thế Nam và Khương Dương xưa đâu bằng này, dáng người hắn tuy cao nhưng cũng không dám đứng đằng trước, lui về sau Tiêu Thế Nam, Khương Dương rồi đứng ở trước mặt Tiêu Giác.
Hắn đánh giá cách ăn mặc của Tiêu Giác, Tiêu Giác mặc một cái áo ngoài xanh đen, trên cũng không thêu hoa văn, đầu chỉ cắm một cây trâm gỗ hoàng dương, trên người cũng không đeo trang sức gì.
Tần Tử Ngọc nào biết nhìn chất vải, thấy hắn ăn mặc đơn giản, còn không phú quý bằng bản thân, liền yên tâm thoải mái mà đứng trước Tiêu  Giác.
Tiêu Thế Nam chỉ lo nhìn chằm chằm thịt viên của Khương Đào, căn bản không chú ý tới động tác của Tần Tử Ngọc.
Mà Khương Dương vẫn luôn chú ý tới hắn, nghẹn cười nghẹn tới mức thân mình run run, xoay người vỗ vỗ bả vai hắn.
Tâm hự của edit: Khum phải chứ sao tác giả kỳ thế, rõ ràng là ngôn tình mà trừ đôi chính ra, giữa các đệ đệ này toàn tỏa ra một không khí đam mẽo vậy, tui edit tới đoạn Tần Tử Ngọc ngủ trưa dậy xong đi tìm Khương Dương đầu tiên thì cảm thấy, có phải tới cuối cùng tác giả cho mình thấy bất ngờ không? Nói vậy chứ các bác đừng mắng một đứa cũng là hủ như tui, tui thích ngôn tình nhưng cũng mê đam mẽo lắm á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui