Tiêu Thế Nam bị tiếng khóc của nương hắn dọa sợ, thân thể cứng đờ mà không dám động đậy, chỉ có thể nhìn về phía Khương Đào xin giúp đỡ.
Lúc này Anh Quốc công đang nói chuyện với Thẩm Thời Ân cũng đi vào.
Anh Quốc công mới rồi còn đối với biểu hiện của Tiêu Thế Nam rất tự hào, tuy rằng thích tiểu nhi tử thông minh hiểu chuyện hơn nhưng dù sao xuất thân là võ tướng mà nói, vui nhất vẫn là thấy con cháu nhà mình có phong phạm của võ tướng.
Lúc này bỗng thấy Tào thị đang khóc, ông cũng không giận mà bình tĩnh hỏi đã có chuyện gì.
Tiêu Thế Nam còn chưa hiểu được chuyện gì, Tào thị đang khóc không ra hơi, càng miễn bàn tới việc mở lời.
Khương Đào đang muốn nói lại thấy một thiếu niên cao gầy bước nhanh vào.
Trên mặt Tiêu Thế Vân tràn đầy lo lắng, vào trong liền xin lỗi: “Trách con đi đường vất vả, luôn ở bên cạnh nghỉ ngơi không chăm sóc nương cho tốt.
Mới rồi không biết đại ca nói gì mà nương khóc thành như vậy”.
Nghe xong lời này, Anh Quốc công liền trầm mặt, ánh mắt nhìn về Tiêu Thế Nam chẳng tốt chút nào.
Khương Đào ở bên cạnh đột nhiên cười.
Nàng mơ hồ đoán được vì sao mà phu thê Anh Quốc công không thương đứa trẻ ngoan như Tiêu Thế Nam, chỉ cưng Tiêu Thế Vân.
Nghe lời này của hắn, tuy rằng ý tứ trên mặt là xin lỗi nhưng ẩn ý rất rõ ràng, chỉ thẳng là Tiêu Thế Nam làm sai chuyện, nói sai lời khiến Tào thị khóc.
Hơn nữa cho dù có giải quyết hiểu lầm, cũng không thể nói hắn không đúng chỗ nào, dù sao hắn cũng chỉ đang tạ lỗi.
Cũng khó trách Tiêu Thế Nam đơn thuần, phóng khoáng lại chẳng phải đối thủ của đệ đệ hắn ở phương diện tranh sủng.
Loại ám chiêu này Khương Đào gặp không ít, không thì xem phim cung đấu và phim truyền hình nhiều năm như vậy cũng phí rồi.
“Ngươi rốt cuộc chọc nương ngươi cái gì? Nói đi!”.
Anh Quốc công thấy Tiêu Thế Nam chẳng hé răng, bất giác hét lớn.
Tiêu Thế Nam cũng chẳng phải người nhanh miệng, hơn nữa hắn cũng rất sợ cha hắn, bị ông rống một tiếng, theo bản năng mà há mồm nói: “Con sai…”.
“Là con sai rồi”.
Khương Đào chặn lời hắn, đỡ Tào thị ngồi lên ghế, sau đó nhíu mày làm vẻ mặt tự trách, “Mới rồi mọi người ra ngoài đua ngựa, con và dì nói một chút về việc nhà.
Cũng do con nói nhiều, nói tới mấy năm nay Tiểu Nam sống bên ngoài như nào… Sau đó Tiểu Nam trở lại, cũng do con thấy đệ ấy ra mồ hôi, để đệ ấy cởϊ áσ ngoài ra cho mát, dì nhìn thấy vết thương trên vai đệ ấy mới khóc”.
Tào thị cũng đã ngừng khóc, nghẹn ngào oán trách Anh Quốc công, “Ai cũng không có sai, ông dữ như thế làm gì?”.
“Ta có dữ gì đâu”.
Anh Quốc công nghe chuyện mà có chút chột dạ nói, “Bà cũng không phải không biết tính tôi, tôi nóng nảy thì hơi lớn giọng thôi”.
Tào thị đứng dậy kéo tay Tiêu Thế Nam, “Đừng chấp nhặt với cha con, ông ấy chính là thích hét vào mặt người khác”.
Anh Quốc công biết có chút mất mặt, đây cũng là lần đầu tiên Tào thị không nể mặt mũi ông trước mặt người ngoài, liền nói tiếp: “Tiểu Nam chúng ta là hài tử như Tiêu Giác, lão tổ tông chính là chịu khổ mà lớn, từ xuất thân thôn quê mà trở thành một khai quốc công thần được ban họ.
Chút khổ sở ngoài da này có tính là gì?”.
“Đúng vậy”.
Khương Đào nhịn xuống xúc động muốn mắng Anh Quốc công, cười nhìn về phía Tiêu Thế Nam, “Tiểu Nam của chúng ta cũng không sợ khổ, có đúng không?”.
Tiêu Thế Nam vỗ ngực, tự hào nói: “Đúng”.
Khương Đào lấy kỵ trang của hắn từ tay hạ nhân, nói: “Chắc cũng hết mồ hôi rồi, vẫn là mặc áo ngoài vào đi, cẩn thận đừng cảm lạnh”.
Tiêu Thế Nam cũng đã lớn, đương nhiên ngại để tẩu tử hắn mặc áo cho hắn, nói chính mình tự làm.
Khương Đào cười đưa áo ngoài cho hắn, sau đó ánh mắt rơi xuống chỗ vai hắn, vừa xoa xoa mắt, vừa nặng nề thở dài một hơi.
Trong lều chỉ có mấy người bọn họ, tiếng thở dài cố ý này của nàng cũng rơi vào tai của Anh Quốc công.
Nghĩ tới Khương Đào mới nói cái vết thương gì, ánh mắt của Anh Quốc công cũng bất giác dừng trên bả vai của Tiêu Thế Nam.
Đúng lúc Tiêu Thế Nam mặc áo ngoài, khi nghiêng vai luồn tay vào áo thì để lộ phần vai ra một chút….
Dù sao cũng là nhi tử của mình, Anh Quốc công thấy rõ sau hô hấp liền cứng lại, rốt cuộc nói không ra câu vớ vẩn như “ăn chút khổ xước tí da thì có sao”.
Ông đứng lại gần Tiêu Thế Nam hỏi, “Vết thương trên vai con là sao mà có?”.
Tiêu Thế Nam cười đáp, “Lúc trước khi ở mỏ đá làm khổ dịch, lúc ấy sức yếu, lại chọn một cục đá mấy chục cân vác lên khiến bả vai bị trầy một mảng.
Sau lại chưa đợi nó lành đã làm tiếp, vết thương mới lại chồng lên cái cũ”.
Nói xong hắn nghe nương hắn lại khóc nghẹn lên, vội vàng bổ sung, “Nương, thật sự không có gì, đã không còn đau nữa rồi”.
Tào thị cũng cảm thấy cứ khóc mãi cũng không tốt, Tiểu Nam của bà đã khổ như vậy, không cần phải để nó tới dỗ mình nữa.
Bà cố nén nước mắt, gật đầu nói: “Ngoan, ngoan lắm!”.
Bọn họ nói chuyện, Thẩm Thời Ân nhìn về phía Khương Đào.
Khương Đào cũng đón ánh mắt hắn.
Thẩm Thời Ân cong cong môi hiểu được mới rồi là Khương Đào cố ý làm ra, quay đầu nói với Tiêu Thế Nam: “Đệ hiện tại còn biết nói không sao? Lúc ấy đau tới nhe răng trợn mắt, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, người ấy không phải đệ à?”.
Tiêu Thế Nam quẫn bách, “Lúc ấy không phải còn nhỏ sao! Hơn nữa cũng không trách đệ được, cơm ở mỏ đá toàn là bánh bột ngô với cháo loãng như nước canh.
Ngủ thì bắt mấy chục người ngủ chung một cái giường lớn, cái mùi đấy còn hắc hơn lúc đệ vào quân doanh với huynh”.
Thẩm Thời Ân gật đầu, lại nói tiếp: “Sau chân lại mọc mấy chục cái mụn nước, bàn chân rạn ra khóc lớn một hồi, người ấy phải đệ không?”.
“Nhị ca!”.
Tiêu Thế Nam xấu hổ đỏ bừng mặt, “Sao lại kể mấy chuyện ấy?”.
Sau Thẩm Thời Ân dùng ngữ khí trêu đùa mà nói ra “chuyện cười” khi ấy của Tiêu Thế Nam.
Rất nhiều chuyện Khương Đào cũng không biết, Anh Quốc công và Tào thị càng đừng nói, phu thê hai người nghe rất nghiêm túc.
“Thật không hổ là con của Anh Quốc công ta!”.
Lúc này Anh Quốc công rất tự hào về đại nhi tử nhà mình.
Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng tổ tiên của họ đúng là chịu khổ không ít, gia huấn cũng dặn hậu nhân không được sợ vất vả nhưng tới thế hệ này của Anh Quốc công, đã là xuất thân ngậm thìa vàng mà lớn, tuy không ăn chơi trác táng xa hoa ở kinh thành nhưng cuộc sống cũng rất thoải mái.
Nhắc tới vất vả, Anh Quốc công đúng là không bắng Tiêu Thế Nam.
Trước đó ông còn nghĩ, Tiêu Thế Nam biết ít quyền cước, làm khổ dịch cũng chỉ là rèn luyện thể lực mà thôi, tuy rằng hơi vất vả nhưng đối với người tập võ hẳn không là gì.
Nghe Thẩm Thời Ân nói xong mới biết được, hóa ra cuộc sống của khổ dịch lại khó như vậy, không chỉ có sức là có thể sống, ăn, mặc mà nhưng mặt khác cũng rất vất vả.
Tiêu Thế Nam rất ít khi được cha hắn khen, lúc này có chút thẹn thùng rũ mắt, “Thật không tính là gì, cha đừng như vậy, con ngại”.
Nếu hắn vì chuyện đã qua mà oán trời trách đất, khóc lóc kể lể, Anh Quốc công có lẽ sẽ không như vậy nhưng hắn thật sự cảm thấy quá khứ cực khổ ấy lại chẳng cần tuyên dương hay khen thưởng, nhờ vậy mà càng thêm đáng quý.
Tào thị thân thiết kéo tay đại nhi tử, cười nói: “Đứa nhỏ này cũng thực ngốc, cha con khó có mấy lần nói được lời hay, để ông ấy khen con nhiều hơn mới phải”.
Anh Quốc công bị Tào thị nhắc tới xấu hổ, “Ta nào có?”.
Tiêu Thế Nam thấy bầu không khí tốt, lá gan cũng lớn, trêu đùa: “Có có”.
Anh Quốc công nhíu mày nghĩ nghĩ.
Hình như đúng là như vậy.
Là bắt đầu từ khi nào.
Đại khái là khi còn nhỏ, Tiêu Thế Nam dắt Tiêu Thế Vân đi chơi, sau đó Tiêu Thế Vân rơi xuống nước, khi tỉnh lại nói: “Đừng trách ca ca, huynh ấy không cố ý.
Là do bọn con chơi đùa nên huynh ấy mới không để ý”.
Lúc ấy Tiêu Thế Vân cũng chỉ mới năm tuổi, người nhỏ nhỏ gầy gầy, sắc mặt trắng bệch lại biết cầu xin cho ca ca.
Mà Tiêu Thế Nam đã bảy tuổi nhưng hỏi gì cũng là ba cái không biết, đệ đệ rơi xuống nước như nào cũng nói không rõ.
Lúc ấy Anh Quốc công tuy biết đại nhi tử sẽ không cố ý sát hại đệ đệ nhưng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này lỗ mãng quá mức, không hiểu chuyện bằng đệ đệ hai tuổi.
Không thể chiều nó như vậy, lại nghiêm khắc với nó hơn, đốc thúc nó nên người.
Sau thân thể Tiêu Thế Vân cũng không có ảnh hưởng gì.
Hiện giờ nghĩ lại chỉ là do từng chuyện nhỏ nhặt chồng lên.
Anh Quốc công bật cười lắc lắc đầu, có chút áy náy nói: “Cha rất kỳ vọng ở con cho nên nghiêm khắc hơn so với đệ đệ con, con có biết không?”.
Tiêu Thế Nam mờ mịt chớp mắt.
Hắn đương nhiên không biết!
Vị trí thế tử cũng cho đệ đệ rồi còn kỳ vọng lớn lao gì ở hắn nữa?
Tuy vậy hắn cũng chẳng còn để tâm tới chuyện ấy nữa, cũng chẳng phản bác chỉ cười cười.
Một nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận nói chuyện, Thẩm Thời Ân và Khương Đào là hai người lái đề tài, khích lệ song thành công lui về, đứng dậy cáo từ.
Mà Tiêu Thế Vân ngồi ở một bên không biểu hiện gì nhưng dưới ống tay áo lại nắm chặt tới gắt gao.
Lúc trước hắn và cha mẹ tới cùng nhau nhưng chuyện thân thể hắn không khỏe là chuyện không thể thay đổi được, ngồi xe ngựa hơn nửa canh giờ làm eo hắn đau muốn chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ và ca ca hắn tươi cười rạng rỡ đua ngựa cùng nhau.
Mà hắn không biết cưỡi ngựa chỉ có thể đứng ngoài.
Sau hắn chờ nương hắn trở về, hắn cũng chạy nhanh tới, ở bên ngoài nghe được Khương Đào đang giúp Tiêu Thế Nam tranh công, tố khổ.
Chính trong cơn giận dữ của mình, ca ca hắn đã trở lại, nương hắn đau lòng mà khóc lớn.
Hắn cảm thấy bản thân chẳng thể ngồi im chờ chết, chờ tới lúc cha hắn trở lại liền nhanh nhảu nói những lời ấy để cha hắn tức giận nhưng ngay sau ấy, Khương Đào và Thẩm Thời Ân mỗi người một câu, giải thích ngọn nguồn không nói, còn nói hết tất cả mọi chuyện của ca ca hắn ở bên ngoài mấy năm nay…
Trước mắt hắn, khung cảnh này hệt như đời trước, cha mẹ hắn vẫn như vậy trong mắt họ chỉ có ca ca.
Tiêu Thế Vân nhịn rồi lại nhịn nhưng không áp được sự sợ hãi và phẫn nộ ở đáy lòng, sợ chính mình thất thố, chờ Thẩm Thời Ân và Khương Đào ra ngoài, hắn cũng đứng dậy đi theo, nói muốn đi hít thở không khí.
Tào thị đúng là lúc đang nghe chưa đủ chuyện của Tiêu Thế Nam, nghe hắn nói xong cũng không nói thêm cái gì, chỉ sai người cầm áo choàng theo sau hắn, nói hắn đừng nhiễm gió lạnh bên ngoài.
Tiêu Thế Vân gượng cười rồi đi ra ngoài.
Vừa ra, nụ cười giả lả trên mặt hắn lập tức rớt xuống.
……..
Mà Khương Đào và Thẩm Thời Ân tuy ra sớm hơn hắn hai bước nhưng sau Thẩm Thời Ân thấy bốn bề không có ai, chọc eo Khương Đào nói: “Nàng lắm trò quá, ta thấy mắt dì sưng như quả hạch rồi”.
Khương Đào vừa trốn vừa cười: “Tiểu Nam của chúng ta ngoan như vậy, chịu khổ nhiều như vậy, bà ấy là nương vốn nên thương nó.
Chỉ tiếc mình chưa bàn nhau trước, sau chàng nói chẳng có tí lừa tình nào, không thì để ta nói ấy, khẳng định khiến cha nó cũng khóc theo”.
Thẩm Thời Ân nghĩ tới bộ mặt ngăm đen của Anh Quốc công, lại tưởng tượng ra ông cũng khóc như Tào thị, tức thì càng thấy buồn cười.
“Ta có thể hiểu ý nàng, để nàng nói cũng không dễ.
Sao còn bắt bẻ ta nói chưa đủ lừa tình?”.
“Loại ăn ý này không phải là vốn nên có sao? Không thì chúng ta làm phu thê lâu như vậy chẳng phải uổng phí rồi à?”.
Hai người đang thì thầm cười đùa, Tiêu Thế Vân đi ra.
Hắn không nghĩ ngoài cửa còn có người, nét hung ác trên mặt cũng bị Khương Đào bắt được.
Khương Đào mới rồi tâm trạng còn đang tốt, thấy hắn như vậy liền giận sôi máu.
Vốn dĩ vì gia tộc nên mới ra ngoài chịu khổ là Tiêu Thế Nam, Tiêu Thế Vân ngược lại chiếm vị trí thế tử của hắn.
Chiếm lợi, ít nhiều cũng nên có chút áy náy với ca ca là Tiêu Thế Nam chứ?
Sao nhìn cái bộ dáng này mà nghĩ ngược lại thành hắn bị bạc đãi rồi?
Hơn nữa, lời nói cố ý gây chuyện kia của hắn, nụ cười trên mặt Khương Đào cũng phai đi, nói với Tiêu Thế Vân: “Tiểu súc sinh!”.
Tiêu Thế Vân đột nhiên thấy bọn họ cũng có hơi hoảng, đang muốn treo lên nụ cười giả lả thì nghe được tiếng quát, hắn vừa kinh vừa giận đang muốn phẫn nộ, chỉ thấy Khương Đào đi lướt qua hắn, tới hổ tuyết đứng ở bãi đất trống, vỗ đầu nó mắng: “Liếc mắt một cái không biết ngươi không biết điều như vậy”.
Tuyết Đoàn nhi đúng là đùa ác, Khương Dương và Khương Lâm vẫn đang học cưỡi ngựa ở bãi đất trống bên đài, nó cố ý nhảy lên dọa ngựa.
Ngựa này tuy là được chọn lựa kỹ càng nhưng nào chịu được sự dọa nạt của con hổ này, hí vang lên đá vó ngựa lung tung.
Tuy vậy bởi mã phu có kinh nghiệm nên Khương Dương và Khương Lâm cũng không bị ngã xuống ngựa, ngược lại là Khương Lâm còn cảm thấy rất thú vị, cười khanh khách không ngừng.
“Súc sinh sao, chính là như vậy”.
Thẩm Thời Ân cũng ẩn ẩn mà nhìn thoáng qua Tiêu Thế Vân, sau đó cũng nhấc chân đi qua.