Thẩm Thời Ân bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay nhéo má nàng, “Lời này mà nàng cũng dám nói”.
Khương Đào bị hắn nhéo má, nói cũng không rõ ràng, “Không phải ở trước mặt chàng, ở nhà chúng ta, hơn nữa lấy thính lực của chàng, cũng xác định được không ai nghe lén nên ta mới dám nói sao”.
Thẩm Thời Ân lại nhéo mũi nàng, “Nàng ấy, trước dạy Tiểu Nam, A Dương ra hình ra dạng, kỳ thật nghịch nhất là nàng”.
Hai người đang nói chuyện, nha hoàn ở ngoài cửa nói Tiêu Giác đã tới.
Thẩm Thời Ân nói nha hoàn mời người vào, sau đó nói với Khương Đào: “Tiểu Giác lo cho vết thương của Tiểu Nam, hôm nay ta đúng lúc có việc tiến cung, nó cũng về cùng với ta”.
Khương Đào còn đang ngồi trên đùi Thẩm Thời Âm, nghe vậy lập tức đứng lên.
Nàng còn chưa kịp sửa soạn lại, Tiêu Thế Nam đã tung tăng chạy vào.
Chân hắn bị thương hơn nửa đã khỏi rồi nhưng đại phu bảo vẫn còn cần dưỡng thêm một thời gian nữa.
Mà hắn lại là đứa không chịu ngồi yên, yêu cầu tĩnh dưỡng gì đó dứt khoát không cần, chỉ dùng cái chân tốt kia nhảy khắp nơi, lúc đi liền là cái bộ dáng tung tăng nhảy nhót rất buồn cười.
“Tẩu tử và nhị ca thầm thì gì vậy?”.
Tiêu Thế Nam vừa nói vừa nhảy vào trong phòng.
Tiêu Giác sau đó đỡ lấy hắn, “Què một chân còn chạy nhanh như vậy làm gì? Sao nha hoàn mới tới nói đã chạy tới đây rồi?”.
Tiêu Thế Nam kỳ quái hỏi: “Này có là gì? Ở nhà của mình chú ý nhiều quy củ như vậy làm cái gì”.
Trên mặt Tiêu Giác cũng đọc ra được sự bất đắc dĩ, ở nhà mình đúng là có thể thoải mái hơn nhưng một đôi phu thê như Khương Đào và Thẩm Thời Ân lại lui hạ nhân ra xa tức là có chỗ không tiện, sao cũng không nên đi vào trực tiếp như vậy khiến bọn họ xấu hổ nha!
Khương Đào đúng là rất xấu hổ nhưng không phải là vì thời gian ở riêng bị đánh gãy mà là do vừa rồi nàng còn muốn quật mộ hoàng đế Cao Tổ, hiện giờ cháu của họ liền đứng trước mặt mình.
“Không có gì”, nàng khô cằn cằn cười hai tiếng, “Vốn chỉ đang nói chuyện thôi”.
Tiêu Thế Nam xoay qua cười với Tiêu Giác, nói: “Ngươi nhìn xem, ta nói không sao là không sao, chỉ có ngươi nghĩ nhiều”.
Có nhiều thứ xưa nay Tiêu Giác và hắn nói không thông, cũng chẳng buồn nói lý với hắn.
Không lâu sau, Khương Dương và Khương Lâm cũng tới, Khương Đào sai người thu xếp bữa tối đưa tới.
Mấy tiểu tử ở cạnh nhau liền phát hiện mắt Khương Đào có hơi sưng, một loạt ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân vội nói: “Đừng có nhìn ta, ta và Tiểu Giác trở về cùng nhau, ngồi xuống còn chưa được mười lăm phút”.
Bọn họ lúc này mới thu hồi tầm mắt, Khương Đào đành phải lấy cái cớ xem thoại bản ra lừa tiếp.
Bọn họ thấy nét mặt Khương Đào nhẹ nhàng, lại nghĩ Thẩm Thời Ân ở nhà cũng không có diễn xuất gì, người nắm quyền trong nhà nghiễm nhiên là Khương Đào, cũng không tìm hiểu gì thêm.
Ăn xong bữa tối, lại tới lúc Tiêu Giác phải về cung.
Hiện tại, phạm vi hoạt động của Tiêu Thế Nam bị Khương Đào khoanh tròn trong sân của hắn và chính viện, hắn sắp buồn chết rồi mà Tiêu Giác lại hồi cung sớm như vậy.
Tiêu Giác đương nhiên là không thể ở lâu, chỉ rời cung săn thú mấy ngày mà tấu chương đã chất thành núi.
“Đứa trẻ như đệ, chỉ là trẹo chân còn làm nũng với người ta”.
Khương Đào nói xong liền hất cái tay đang nắm ống tay áo Tiêu Giác của Tiêu Thế Nam ra.
“Ai làm nũng chứ”.
Tiêu Thế Nam rụt tay nói, “Không phải là ngày ấy đệ không thấy được người quay kia nên mới muốn Tiểu Nam nói cho đệ biết hay sao”.
Chuyện xảy ra vào ngày săn thú cuối cùng, trong hai ngày này cũng đã lên men, lan truyền đi rất nhanh, nghiễm nhiên trở thành trò cười ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Tuy Khương Đào biết hắn không có ác ý nhưng ở thời đại này, thanh danh của nữ tử rất quan trọng, để một nữ tử chưa xuất giá bị chê cười như vậy là không tốt.
Huống hồ cô nương ấy cũng chưa có làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ là tích cực một chút vì tiền đồ của bản thân thôi.
Cho nên nàng nghiêm túc nói: “Bên ngoài nói sao chúng ta không quản được nhưng trong nhà thì không được nghị luận.
Thanh danh không còn, hại cả đời người”.
Tiêu Thế Nam lập tức biết điều mà ngậm miệng, Tiêu Giác cũng có chút chột dạ, “Lúc ấy là con nhất thời nói lỡ, chỉ có thể phiền mợ lúc nào đó đưa thiệp mời cho phủ An Nghị bá.
Để người ngoài biết ta cũng không vì cô nương ấy mà chán ghét nhà họ”.
Khương Đào gật đầu, nói chính mình sau sẽ làm.
Sau đó, nàng đưa Tiêu Giác ra ngoài, không có người khác, ngữ khí của Tiêu Giác càng thêm mềm mỏng, giải thích với nàng: “Thẩm, lúc ấy con không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ là vất vả lắm mới viết được một chữ, kém chút nữa là viết xong nên mới có hơi tức, nghĩ sao bèn nói vậy”.
Khương Đào đương nhiên biết Tiêu Giác không phải cố ý nhục nhã đối phương, liền nói: “Ta biết con không phải đứa trẻ như vậy.
Cũng trách ta, cho rằng trốn tới trước mặt con thì sẽ yên tĩnh hơn nên mới gây ra chuyện sau ấy”.
Tiêu Giác cũng chẳng nhớ rõ là bắt đầu từ lúc nào, bên người hắn chẳng còn ai coi hắn như hài tử nữa.
Khương Đào dỗ hắn như hài tử như vậy khiến hắn rất thích, hắn cười rộ lên, “Các nàng vốn là hướng vào con, nhìn sao cũng là do con tự rước lấy phiền toái”.
“Lúc ấy, con chỉ là thuận miệng, hiện giờ mới hai ngày đã bị truyền đi khắp nơi, nghĩ cũng biết là có người ở sau quạt gió góp lửa.
Không cần tự trách quá”.
Tiêu Giác kỳ thực cũng không vì thanh danh của một cô nương xa lạ mà tự trách, trong mắt hắn, nếu thứ nữ kia của phủ An Nghị bá có gan làm ra chuyện khác người thì nên biết gánh vác hậu quả chính mình gây ra.
Chỉ là hắn không muốn vì chuyện này mà sinh hiềm khích với Khương Đào mà thôi.
Hiện giờ nghe nàng nói vậy cũng không nói thêm cái gì.
Khương Đào nhìn theo hắn lên xe ngựa, lúc rời đi, Tiêu Giác còn vén rèm lên, thò mặt ra cười nói, buổi tối trời lạnh, để Khương Đào về sớm một chút.
Khương Đào cười phất tay với hắn, thầm nghĩ đứa trẻ này cũng thật tốt, đáng tiếc là có một đôi tổ phụ tổ mẫu không ra gì, cũng may mà bản tính của Tiêu giác không giống họ.
Tiễn Tiêu Giác đi, sau Khương Đào quay lại, đuổi mấy tiểu tử về phòng ngủ, tắm rửa rồi mới lên giường nằm, bởi vì ban ngày khóc nhiều, nàng nằm xuống chưa lâu liền cảm thấy mí mắt rất nặng, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Thẩm Thời Ân lại chẳng hề buồn ngủ.
Hắn còn đang nghĩ chuyện Tô gia, ban ngày hắn nghe Khương Đào nói xong, còn bị câu nói kia của nàng dọa sợ.
Sau mấy tiểu tử lại tới ngắt lời, hiện giờ an tĩnh lại, hắn cẩn thận suy nghĩ bèn phát hiện có chút không đúng.
Hắn nhạy cảm thấy được, hai thảm án diệt môn của Tô gia và Thẩm gia đều là thủ đoạn tàn nhẫn, vừa sát phạt vừa quả quyết, rất giống như cùng một người làm.
Trước đó hắn hoài nghi là do tiên đế làm nhưng thời niên thiếu hắn cũng hay ra vào cung, không dám nói là hiểu rõ ông như lòng bàn tay nhưng cũng coi như có chút hiểu biết.
Tiên đế nhân từ mềm lòng, từ lúc đăng cơ tới trước khi Thẩm gia xảy ra chuyện, ông luôn dùng lòng nhân từ để cai trị thiên hạ, cũng không giống như người nhẫn tâm sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đây cũng là lý do mà mãi tới trước khi hồi kinh, hắn cũng không nghi ngờ rằng tiên đế là người đứng đằng sau.
Hiện giờ, chuyện của Tô gia làm hắn nghĩ tới, có lẽ lực lượng lớn hơn cả Tiêu Giác mới đăng cơ, không chỉ có tiên đế mà còn có hoàng đế Cao Tổ.
Đổi là người khác hẳn sẽ không nghĩ như vậy, là người đã chết mấy chục năm rồi, cũng không có khả năng ảnh hưởng tới hậu thế nữa.
Nhưng hoàng đế Cao Tổ thì khác, năm ấy ông từ một Lục hoàng tử không có tiếng tăm gì đăng cơ làm hoàng đế, đã là một truyền kỳ.
Hơn nữa, tuy thời gian ông tại vị không dài nhưng hai mươi năm sau ấy, chiến tích ông làm ra chẳng kém gì so với các hoàng đế vĩ đại trong lịch sử.
Thủ đoạn của ông càng là như mưa thét sét gầm, lập uy vô cùng cao, không biết thu hoạch được bao nhiêu tử sĩ.
Muốn tra có phải bút tích của tiên đế không đã khó khăn, hiện giờ còn thêm một đối tượng hoài nghi, còn cùng là người đã qua đời, cũng là người thân của Tiêu Giác.
Nếu muốn không kinh động ai để truy tra, sợ là càng thêm khó khăn.
Thẩm Thời Ân nặng nề thở dài, xoay mặt nhìn Khương Đào đã ngủ, hắn duỗi tay ôm Khương Đào vào, cảm nhận được hơi ấm trên người nàng, nghe nàng lẩm bẩm nói mớ, trong lòng mới khoan khoái hơn một chút.
………….
Qua mấy ngày săn thú, Khương Đào lại bận rộn.
Nàng trước đưa thiệp mời tới phủ An Nghị Bá.
An Nghị bá phu nhân đã qua đời, An Nghị bá không có người kế thừa, hậu trạch to như vậy không có nữ chủ nhân, đành phải mời đích nữ đã gả của phủ An Nghị bá tới giữ thể diện.
Đích nữ kia còn mang theo thứ nữ múa điệu xoay tròn, cũng đưa Tiền Phương Nhi tới.
Lúc này Khương Đào mới nghĩ sao còn có nhiều người như vậy.
Lúc ấy Tiền Phương Nhi trước khi tới kinh còn đặc biệt đi tìm Khương Đào diễu võ giương oai một phen, tuy rằng sau ấy chẳng chiếm được lợi gì nhưng nàng vẫn luôn tức, nghĩ chờ sau đó sẽ đòi lại từ chỗ Khương Đào sau.
Nhưng hoàn cảnh của phủ An Nghị Bác lại phức tạp hơn nàng tưởng, nàng đứng thứ mười ba, trước đó có ba tỷ tỷ đã gả cho người, cùng với nàng còn có mười mấy tỷ muội con vợ lẽ.
Có thể kiếm ăn ở hậu trạch này, mỗi người đều đã thành tinh, loại người tới từ hương dã như Tiền Phương Nhi đương nhiên không đấu lại.
Sau khi tới kinh thành, cuộc sống so với nha hoàn cũng không khác bao nhiêu.
Hơn nữa kém như vậy còn chưa tính, khó nhất chính là nếu nàng bị nhận về rồi, cơ hội rời khỏi phủ An Nghị bá cũng không có.
Chỉ có thể sống cuộc sống quanh tròn trong viện, chờ ngày nào đó tùy tiện gả nàng đi cho ai đó.
Hôm nay nếu không phải nàng chủ động nói rằng bản thân có quen biết với Khương Đào thì hắn cũng không tới lượt nàng theo hai tỷ tỷ này tới đây.
Đã trải qua một loạt các chuyện ngầm trong hậu trạch, hiện giờ Tiền Phương Nhi gặp lại Khương Đào phảng phất như đã cách một thế hệ, thấy nàng cao cao như mây, cũng không dám tranh đua với nàng cái gì, chỉ vội vàng lôi kéo tình cảm, để cho sau này bản thân sống tốt hơn một chút.
Đương nhiên, Khương Đào cũng chẳng có ý tốt này, làm như chẳng quen nàng, để các nàng ngồi mười lăm phút rồi để các nàng rời đi.
Cũng nhờ một lần mời này của nàng, trò cười của thứ nữ phủ An Nghị bá dần lặng xuống.
Sau chính là chuyện Vệ gia tới kinh thành.
Vệ Thường Khiêm là tiên sinh của Khương Dương và Khương Lâm, Khương Đào đương nhiên đưa hai đệ đệ tới bái phỏng.
Vệ gia gần đây mới biết được việc Thẩm Thời Ân khôi phục thân phận, còn vì chuyện thân phận của tỷ đệ Khương gia nước lên thì thuyền lên, Vệ gia ở tiểu huyện thành cũng được biết đến, người tới bái phỏng nối liền không dứt, khách đến đầy nhà, nhiều tới Vệ Lang chẳng đọc được sách nên mới hồi kinh.
Vệ lão thái gia trước khi tới kinh thành còn nói thân phận của huynh đệ Khương gia đã thay đổi, danh sư thiên hạ mời được dễ như trở bàn tay, cũng không cần tiên sinh như Vệ Thường Khiêm nữa.
Vệ Thường Khiêm cảm thấy học trò của mình không phải người như vậy nhưng cũng không thể đối đầu với cha hắn được.
Sau đó, bọn Khương Dương tới, thái độ với Vệ Thường Khiêm chẳng hề thay đổi nhưng khiến Vệ Thường Khiêm vui chết mất, đặc biệt đưa hai học trò tới trước mặt cha hắn khoe khoang một hồi nên khiến cha hắn tức chết!
Sau đó là chuyện Thẩm Thời Ân phải tới biên cương.
Người của Thẩm gia tuy luôn làm việc ở kinh thành nhưng quân của Thẩm gia lại luôn đóng ở biên cương.
Hiện giờ hắn đã là chủ của Thẩm gia, đương nhiên muốn đích thân đi một chuyến.
Hắn đã hứa với Khương Đào trước năm mới sẽ trở về, tuy Khương Đào không nỡ rời xa hắn nhưng cũng không thể ngăn hắn làm chính sự được.
Lại sau ấy, là phủ Anh Quốc công thông báo thế tử Tiêu Thế Vân bị thương nặng không trị được.
Tiêu Thế Vân tuy chết giả nhưng Anh Quốc công và Tào thị cũng rất đau lòng, bọn họ cũng biết từ này về sau chỉ còn một nhi tử là Tiêu Thế Nam.
Khương Đào cũng đã đi gặp Tiêu Thế Vân bị giam ở phủ Anh Quốc công một lần, muốn moi ít thông tin từ miệng hắn.
Bất đắc dĩ, Tiêu Thế Vân điên điên khùng khùng, chẳng nói được lời gì có ích, chỉ biết nói đi nói lại cái gì mà “Thẩm gia ắt sẽ không có kết cục tốt”.
Khương Đào thấy hắn như vậy, cũng bỏ luôn ý muốn hỏi chuyện.
Lúc ấy cách thời gian thi Hội của Khương Dương còn ba tháng, nàng cũng không quản nhiều nữa, chuyên tâm chăm lo cho Khương Dương.
Mồng tám tháng chạp, Thẩm Thời Ân trở về từ biên quan, một nhà đoàn tụ, hòa thuận vui vẻ.
Mà ngay lúc Khương Đào đang muốn nghỉ đông, trong cung lại truyền tới tin tức Thái Hoàng Thái Hậu bị bệnh nặng.