Lúc Khương Đào ra tới nơi, Thẩm Thời Ân cũng vừa vào tới sân nhà Khương gia.
Hắn vẫn mặc một thân áo xám sờn cũ nhưng bởi vì vóc người quá đẹp, khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ không để ý hắn mặc cái gì.
Rốt cuộc là tướng mạo như vậy có mặc cái gì cũng giấu không được khí chất tự nhiên ấy đâu.
Ánh nắng nhẹ chiếu lên người hắn tôn lên vào cơ bắp rắn rỏi, cả người đẹp hơn rất nhiều.
Chỉ là hôm nay hắn có chút nghiêm túc, môi mím chặt.
Hơn nữa, hắn bình thường cũng rất lạnh lùng, chỉ hận không viết ra cái bảng đặt cạnh “vật thể sống chớ lại gần”.
Cho tới khi Khương Đào ra đón, sắc mặt hắn mới nhu hòa đi đôi chút.
Thấy trong tay hắn còn cầm theo một con thỏ, Khương Đào cười cười: “Không cần lần nào tới cũng mang theo đồ đâu”.
Người nhà nông đều biết, thực chất săn thú cũng không phải việc gì dễ dàng, phải học hỏi rất nhiều thứ.
Càng đừng nói là thời tiết lạnh như vậy, dã thú đều trốn đi đâu mất, đi đâu mà tìm được.
Ngay như trước đó Khương Đào ở ngôi miếu, ở mãi cũng chỉ thấy có một con gà.
Nhưng Thẩm Thời Ân thì không giống, lúc xem mắt, mang theo một đôi thỏ, lúc hạ sính thì khiêng tới một con lợn rừng, hôm nay lại cũng săn được.
Cứ như thể mấy con thú này tùy tiện vào rừng là sẽ bắt được một con.
Lúc này, Tiền Phương Nhi cũng ra khỏi phòng, ngay khi nhìn thấy Thẩm Thời Ân, nàng ta như bị điểm huyệt vậy.
Nàng sao cũng nghĩ không ra đại anh hùng trong lòng mình lại ở Khương gia.
Trong mắt Thẩm Thời Ân chỉ có Khương Đào, căn bản không chú ý tới sau nàng còn có người.
“Bên ngoài gió lớn, muội vào trong nhà trước đi, huynh đi qua bái kiến lão thái gia và lão thái thái, sau đó sẽ đi tìm muội”.
Khương Đào rũ mắt nói được.
Chờ Thẩm Thời Ân đi rồi, Khương Đào quay người liền thấy Tiền Phương Nhi đứng đó ngây ngốc.
Khương Đào cũng không quan tâm nàng làm cái gì, chỉ nói nếu muội muội đã đi ra rồi thì ta không tiễn nữa.
Nhưng không nghĩ tới, nàng vừa mới ngồi xuống, Tiền Phương Nhi cũng chạy theo vào.
Khương Đào cầm kim lên, không kiên nhẫn nói: “Ta biết muội có một mối hôn nhân tốt, lại từng được một vị anh hùng cứu giúp, rất tốt, vô cùng tốt.
Nếu muội không còn việc gì nữa, về nhà đi.
Cũng cho ta một cái không gian để làm việc”.
Tiền Phương Nhi vẫn ngây ra, giống như không nghe được sự châm chọc trong lời nàng nói, một lúc lâu sau mới hỏi: “Người mới vừa tới là ai?”.
Khương Đào nhìn nàng như nhìn đứa ngốc, người này đúng là không ít tật xấu? Trước đó còn vừa như vô tình mà cố ý khinh bỉ việc nàng lấy khổ dịch, bây giờ Thẩm Thời Ân tới cửa, nàng lại có suy nghĩ gì?
Tuy vậy, Khương Đào cũng mau lấy lại tinh thần, đúng là dáng người của phu quân tương lai nhà mình quá tốt khiến mọi người căn bản nghĩ không ra xuất thân của hắn là khổ dịch.
Trong lòng Khương Đào có chút tự hào, đang muốn tiếp chuyện, Thẩm Thời Ân đã đi vào.
Khương Đào cũng mặc kệ vị muội muội plastic này, đứng dậy rót trà cho Thẩm Thời Ân.
“Hôm nay trời hơi lạnh lại còn có gió lớn, huynh uống ly trà cho ấm người”.
Lá trà tuy là cha của nguyên thân thường dùng để mời khách, ở nông thôn đã coi là rất tốt rồi nhưng với người như Thẩm Thời Ân, đương nhiên là không được.
Tuy vậy nhìn Khương Đào tự tay pha trà cho hắn, bàn tay trắng như ngọc chậm rãi mở nắp trà, lấy lá trà bỏ vào, rồi lại rót thêm nước ấm..
Một loạt động tác như vậy đương nhiên là cảnh đẹp ý vui, khiến người khác không dời mắt được.
Thẩm Thời Ân còn chưa có uống đã cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cầm chén trà nóng trong tay, thầm thở nhẹ một hơi sau mới phát hiện ra trong phòng còn có người.
Hắn chỉ cho là bằng hữu hay tỷ muội nào đó của Khương Đào, cũng chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, sau quay qua nói chuyện với Khương Đào: “Mỏ đá đã nghỉ nhiều ngày, vốn muốn sớm tới thăm muội.
Chỉ là nghe nói nhà muội xảy ra chút chuyện, không dám tới quấy rầy.
Hôm nay Toàn ca giúp A Dương tới truyền lời nên ta lập tức tới đây”.
Khương Đào thực nghĩ không ra Khương Dương sẽ thay mình mời Thẩm Thời Ân tới, thầm nghĩ quả nhiên không uổng công thương tiểu tử kia nhiều như vậy.
Tuy vậy đệ đệ mình xưa nay chưa từng tỏ thái độ gì với vị tỷ phu gì nhưng sao nay lại xoay mình bất ngờ thế? Sợ là lại hiểu lầm chuyện gì.
Khương Đào nhẹ nhàng đáp: “Nhà muội cũng không có chuyện gì bí mật, bên ngoài hẳn là đã đồn khắp rồi, chính là chuyện phân gia”.
Thẩm Thời Ân gật đầu, nghĩ muốn hỏi nàng có bị ai bắt nạt gì hay không nhưng bên cạnh lại còn có một người nữa, chuyện riêng tư như vậy không tiện mở miệng.
Hắn hơi nhíu mày liếc Tiền Phương Nhi một cái, người này sao lại chẳng có mắt nhìn gì thế? Phu thê bọn họ đang nói chuyện mà nàng ngồi đó nghe cái gì?
Từ khi hắn tiến vào, Tiền Phương Nhi vẫn luôn nhìn hắn, một bụng tâm tư không cách nào nói ra được.
Đột nhiên phát hiện Thẩm Thời Ân nhìn mình, mắt Tiền Phương Nhi sáng lên, nói: “Vị công tử này… Không biết huynh có nhận ra ta không?”.
Lời này không đầu không đuôi, Thẩm Thời Ân nghe xong cũng rất sửng sốt.
Khương Đào đã thấy có chút không đúng, tầm mắt di chuyển giữa hai người Thẩm Thời Ân và Tiền Phương Nhi.
Tiền Phương Nhi nhìn về phía Thẩm Thời Ân thì hai má ứng đỏ, ánh mắt si mê không ngừng, ai nhìn cũng thấy được đây là biểu hiện chỉ có khi nhìn thấy ý trung nhân.
Lại nghĩ tới những lời Tiền Phương Nhi vừa nói với nàng, nàng đã đoán ra được phần nào rồi.
Mà Thẩm Thời Ân cũng thấy được Tiền Phương Nhi không đúng.
Cái loại ánh mắt này hắn không hề xa lạ, lời nói không đầu không đuôi như vậy càng là nghe được không ít, rất nhiều cô nương ở kinh thành cũng đã từng hỏi hắn như vậy.
Cho nên hắn tập mãi thành thói quen cũng không để ý tới.
Nhưng nếu là lúc ấy thì không tính, hiện tại hắn đã có một vị hôn thê rồi, cô nương này còn nói như vậy khiến hắn rất không vui.
Sắc mặt hắn lạnh đi.
Đang vừa muốn trả lời thì bên ngoài có tiếng gọi của Tiền thị.
Sau khi Tiền thị tới Khương gia nói chuyện với lão thái thái cũng thấy được Thẩm Thời Ân tới bái kiến Khương lão thái gia.
Vốn nghĩ rằng khuê nữ nhà mình có mắt thì sẽ biết điều mà ra về nhưng qua một khắc rồi bà vẫn không thấy nhi nữ nhà mình đâu.
Tiền thị dứt khoát đứng dậy gọi người, nói thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên về nhà chuẩn bị cơm tất niên.
Lại là mẫu thân nhà mình tới quấy rấy bọn họ! Tiền Phương Nhi không tình nguyện đứng dậy, khi tới cửa còn lưu luyến nhìn Thẩm Thời Ân.
Hắn đưa lưng về phía cửa nên nhìn không thấy cảnh này nhưng Khương Đào đều thu hết tất cả vào trong mắt.
Dường như đây là lần đầu tiên Khương Đào được ăn giấm (ghen).
Nhân duyên của nàng và Thẩm Thời Ân vốn là khi nguy nan được hắn cứu giúp nhưng hóa ra Thẩm Thời Ân không chỉ cứu một mình nàng.
Tuy rằng nàng đã sớm biết hắn là người tốt trọng tình trọng nghĩa, lại có một thân bản lĩnh, nếu bình thường gặp chuyện cũng sẽ ra mặt cứu giúp nhưng cũng vì vậy mà khi Khương gia ép nàng đính hôn, nháo tới long trời lở đất, nàng ban đầu chỉ có ấn tượng tốt về hắn, trong tình trạng không quen biết cứ vậy mà đồng ý kết hôn.
Nhưng sao nghĩ tới ưu điểm này lại làm nàng có chút chua xót trong lòng?
Còn chưa đợi Khương Đào phản ứng lại, Thẩm Thời Ân thấy Tiền Phương Nhi đi rồi liền hỏi người ta là ai?
Khương Đào liếc nhìn hắn, thanh âm rù rì trong cổ họng: “Là nữ nhi của Tiền thị, người làm mối cho chúng ta, cũng xem như quen biết với muội”.
Thẩm Thời Ân thấy nàng hơi buồn, lại nói là từ trước, chắc là người ta cũng không xem Khương Đào như bằng hữu.
Cho nên hắn không che dấu suy nghĩ nữa mà hỏi nàng: “Chỗ này của nàng..” Thẩm Thời Ân chỉ lên đầu mình, “Có phải có vấn đề hay không?”.
Hắn không phải đang mắng người mà nghiêm túc hỏi nàng.
Dù sao thì người bình thường đứng trước vị hôn phu mình yêu thích sẽ không có kiểu phản ứng đạm mạc như vậy.
Mới vừa rồi, Khương Đào còn hơi buồn nhưng nghe vậy lại nhịn không được cười thành tiếng, càng nghĩ càng buồn cười, cười một hồi lâu không dứt được.
Thẩm Thời Ân cũng không rõ sao nàng lại bật cười, chỉ là vừa rồi thấy nàng có chút uể oải, giờ lại cười rộ lên, cũng cong cong khóe môi.
Sau khi Khương Đào nhịn cười lại, một tay ôm bụng, Thẩm Thời Ân rót trà cho nàng, nàng uống một ngụm mới nói: “May là Tiền Phương Nhi về sớm, nếu như để nàng ta nghe được lời này của huynh chắc là sẽ nhịn không được mà khóc mất”.
“A? Ta không quen nàng, sao lại khóc?”.
Khương Đào càng thêm chắc chắn cái khẳng định nam nhân này là một trực nam cứng rắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu, đè lại xúc động muốn nhéo mặt hắn đáp lời: “Muội hỏi huynh trước, có phải trước đó huynh có diệt phỉ trên núi?”.
“Có đi”.
Thẩm Thời Ân nghĩ nghĩ nói: “Trước khi gặp được muội ta còn gặp phải hai kẻ cắp, thu thập bọn họ xong thì quẳng vào chỗ bọn thổ phỉ tạo ra hiện trường chúng tự gϊếŧ lẫn nhau.
Tuy vậy, tự huynh làm huynh còn thấy sạch sẽ, sao muội lại biết?”.
Khương Đào gật đầu, nói đúng là không nhìn ra được, bên ngoài cũng đồn như vậy.
Nhưng huynh làm có tỉ mỉ tới như thế thì sao? Còn có đương sự khác nữa!
Thẩm Thời Ân chống cằm nghĩ một lúc, lúc ấy hắn xử lý xong thám tử tới từ kinh thành, gặp thổ phỉ chỉ là ngoài ý muốn, càng tiện cho hắn che dấu.
Hắn nhớ rõ đã thu dọn sạch sẽ đám thổ phỉ kia rồi, cả trại cũng đốt rồi, sao lại chui ra một cái đương sự?
Khương Đào cũng không đùa hắn, kể hắn nghe chuyện của Tiền Phương Nhi “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Thẩm Thời Ân nghe xong mới hiểu ra: “Ra là có chuyện như vậy, lúc ta gặp bọn thổ phỉ hình như đúng lúc chúng đi bắt cóc người.
Không nghĩ tới lại là người trong thôn của muội”.
Nói xong hắn cũng không nhịn được mỉm cười, trời xui đất khiến thế nào mà cứu được người có quen biết với vị hôn thê nhà mình chứ, đây là loại duyên phận kì diệu gì?
“Sao huynh lại không nhớ rõ nàng chứ?”.
Khương Đào nhìn thẳng vào mắt hắn, trong giọng nói có chứa một tia đắc ý mà chính nàng cũng không nhận ra, “Nàng đẹp vậy mà”.
Đẹp sao? Thẩm Thời Ân nỗ lực nhớ lại, mơ hồ nhớ ra đối phương có đầy đủ mắt, mũi, miệng.
Hắn cũng lười nghĩ lại mà là nhớ tới cái gì, nghiêng thân mình về phía Khương Đào: “Mới rồi còn đang không vui, hiện tại lại vui như vậy.
Chẳng lẽ trước đó muội ghen? Hửm”.
Tiếng hắn trầm thấp, một tiếng cuối kia phát ra mang theo ý cười, hệt như chiếc lông cào nhẹ vào lòng Khương Đào, khiến lòng nàng run run.