Gả Cho Tội Thần


Đuổi được hai người lạ kia, Khương Đào và Thẩm Thời Ân tới chỗ Khương lão thái gia nói chuyện.
Khương Dương không nói với ông chuyện Khương Đào ra ngoài, lão thái gia tới lúc dùng cơm tối mới biết được chuyện này.
Sau lại có hai vị khách tới từ tú trang, lão thái gia cũng không thể đi tìm nàng được.
Tuy vậy, thấy nàng an toàn trở lại, còn đi cùng với Thẩm Thời Ân, lão thái gia cho là họ đi bận chuyện tìm nhà, không có trách cứ nàng, chỉ là dặn dò sau này làm việc nên có chừng mực, còn hai mươi ngày nữa là tới hôn kỳ, trong khoảng thời gian này đừng chạy loạn.
Khương Đào vốn cũng chuẩn bị lần này ở yên ở nhà chờ gả, cũng đồng ý.
Hai người đi ra từ chỗ lão thái gia, Thẩm Thời Ân cũng cáo từ, nói hôm nay cũng đã muộn, ngày mai sẽ mang nàng đi nhìn tòa nhà hắn nhìn trúng.
Ra khỏi Khương gia, Thẩm Thời Ân phát hiện Niên Tiểu Quý còn chưa đi, không để hắn nói thêm cái gì liền xách hắn đi cùng.
Bận xong mọi chuyện, Khương Đào mệt mỏi nằm trên giường, Khương Lâm tốt bụng cũng cởi giày leo lên giường, múa may nắm tay nhỏ đấm người cho nàng.
Khương Đào được nó xoa cho một lúc, thoải mái tới sắp chìm vào giấc ngủ.
Lúc này cửa mở ra, Khương Dương đi vào phòng, đè thấp thanh âm hỏi Khương Lâm, “Tỷ tỷ ngủ rồi hả?”.
Khương Đào nghe tiếng liền xốc mí mắt lên, lại thấy Khương Dương cầm một bát mì to oạch đứng đầu giường, ra là đưa cơm tối tới cho nàng.
Giữa trưa nàng không ăn cái gì, giờ ngửi thấy mùi đồ ăn nên bụng rất phối hợp mà kêu “rột rột” hai tiếng.
Nên trước nàng chưa ngủ vội, Khương Đào ngồi dậy, duỗi tay tiếp bát mì trong tay Khương Dương.
Khương Dương lại nói nặng, đem bát đặt trên bàn.
Đầu năm, hai phòng kia dọn ra ngoài nên đồ ăn trong nhà vẫn còn thừa rất nhiều, một bát to có lạp xưởng và thịt khô, còn có một ít hành lá, hương thơm ngào ngạt của nước mì, đúng là khiến người ta chỉ muốn nhanh gắp một miếng.
Khương Đào cầm đũa nhanh chóng giải quyết bát mì, ăn tới khi dạ dày không còn chỗ chứa mới thôi.
Khương Dương thấy nàng như vậy liền thở dài, lại bắt đầu nói: “Còn nói muốn chiếu cố đệ và A Lâm! Tỷ ngay cả cơm cũng không lo ăn, ai chiếu cố ai còn chưa biết đâu!”.
Khiến hắn lo lắng cả một ngày, Khương Đào tự biết đuối lý, lấy lòng mà cười: “Lần tới không dám nữa.

Lại nói chúng ta đều cùng một mẹ sinh ra, vốn là nên chiếu cố lẫn nhau đúng không?”.
Khương Dương vẫn trầm lặng không nói, Khương Lâm thấy vậy vỗ bộ ngực nói: “Ca ca mặc kệ tỷ, đệ tới lo cho! Chờ đệ học được một thân bản lĩnh như tỷ phu, đệ cũng sẽ săn cho tỷ tỷ một con lợn rừng lớn!”.

Tiểu gia hỏa vừa nói vừa múa tay múa chân, “Săn một con to như vầy! Mang đi bán sẽ được rất nhiều tiền!”.
Khương Đào thấy hắn như một tảng bột bé bé tròn tròn, còn chẳng to bằng cái chân con lợn, cười tới không cầm được cả đũa.
Khương Dương cũng cong môi nhưng ngay sau đó lại lạnh mặt nói: “Đã sớm nói với đệ, tỷ tỷ và Thẩm nhị ca còn chưa thành hôn, đệ cứ một “tỷ phu”, hai “tỷ phu”, sẽ khiến người khác chê cười”.
Khương Lâm bẻ ngón tay bụ bẫm đếm số, nói: “Một ngày, hai ngày… Không phải rất nhanh sẽ thành thân sao? Chúng ta cũng sẽ dọn tới trong thành ở”.
Khương Dương bất đắc dĩ ôm trán: “Là chúng ta tới trường trước, sau đó tỷ tỷ mới thành hôn, lúc ấy chúng ta mới chuyển nhà.

Đệ ngay cả số cũng không biết đếm, lúc đi học sẽ bị chê cười.

Như vậy đi, ngày mai đệ theo ta học trước vài chữ, học một chút là được”.
Khương Lâm mới vừa rồi còn vui vẻ nghe xong lập tức suy sụp.

Tuy rằng nó không biết đi học là cái gì nhưng từ khi hắn sinh ra tới này, nhìn cha cũng ca ca mỗi ngày đều đọc sách, chỉ nhìn cũng thấy rất vất vả.
Khương Đào liền thả đũa an ủi nó: “A Lâm mới vừa rồi không phải nói muốn trở nên lợi hại, chăm sóc tỷ tỷ sao? Luyện võ đương nhiên có thể săn thú nhưng đọc sách mới có thể càng trở nên lợi hại”.
Tiểu Khương Lâm uể oải mà nói đệ đã biết.
Rốt cuộc cũng là hài tử nhà tú tài, mưa dầm thấm đất lớn lên, tuy hắn biết rằng rất vất vả nhưng cũng biết đi học là chuyện tốt nhiều người muốn còn không được, càng đừng nói tới chuyện tốt như được vị tiên sinh của ca ca dạy dỗ.
Khương Đào thấy nó không mấy hứng thú, ôm hắn ngồi trên dùi, lấy đũa gắp thịt khô cho hắn, nói: “Cơm tối ăn xong lâu rồi, có phải đệ cũng đói đi? Nhanh ăn hai miếng, qua mười lăm, qua Tết rồi chúng ta không thể ăn thịt nữa đâu”.
Khương Lâm vuốt vuốt bụng béo, ăn hai miếng thiệt, giục Khương Đào ăn nhiều một chút.
Ăn xong, Khương Dương nói hắn cũng đã chuẩn bị xong nước ấm rồi, để nàng đi tắm đã rồi hẵng ngủ.
Khương Đào cũng học Khương Lâm thải cầu vồng thí, khen tới Khương Dương đỏ cả mặt, đẩy nàng đi tịnh phòng.
Tắm gội xong, Khương Đào lau tóc khô rồi lên giường đi ngủ.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau lúc Khương Đào tỉnh, bên ngoài mặt trời đã lên rồi, Khương Lâm ngủ cùng ở nhà chính với nàng cũng không thấy đâu.
Nàng đi giày vào, rửa mặt chải đầu xong liến đi thư phòng tìm huynh đệ bọn họ.
Khương Dương nói trước tiên phải cho thằng bé biết một chút thì không giả, Khương Đào mới tới ngoài thư phòng liền nghe được Khương Dương dạy Khương Lâm đọc “Tam tự kinh”.
Hai giọng người đọc âm vang lanh lảnh, khiến người nghe cũng thấy thoải mái.
Sau đó không lâu, Thẩm Thời Ân tới, nói đưa nàng đi xem nhà, hỏi bọn hắn có đi hay không.
Khương Lâm đọc sách mà mặt ủ mày ê.

Là chữ nhận mặt nó, không phải nó nhận ra chữ, chỉ là căng da đầu rung đùi đắc ý mà đọc theo thôi.

Nghe thấy có thể vào thành, tiểu gia hỏa lập tức gấp sách lại, nhảy xuống từ trên ghế… Sau đó bị ca ca hắn xách trở về.
“Chúng ta không đi”.

Khương Dương nói, “Vốn chính là nhà của tỷ tỷ và Thẩm nhị ca thành thân xong sẽ ở, hai người mới là chủ nhân.

Hơn nữa, chúng ta còn nhỏ cũng không hiểu được những chuyện đó, không nên quấy rầy hai người”.
“Nhưng đệ muốn đi a”.

Khương Lâm nỗ lực vặn vẹo thân mình, sau đó phát hiện không thoát được nên chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Khương Đào, hướng nàng cầu cứu.
“Đã nói tốt hôm nay sẽ học đọc, cần phải hết sức chăm chú, sao có thể bỏ dở nửa chừng?”.

Khương Dương dùng tay khác che đôi mắt đang ra sức phóng tín hiệu cầu cứu của hắn.
Khương Đào cũng biết Khương Dương cũng là vì tốt cho Khương Lâm, hơn nữa huynh đệ bọn họ rất khó ở chung, nghĩ thầm cũng để bọn họ bồi dưỡng cảm tình, chỉ có thể không giúp được Khương Lâm: “Vậy đệ và ca ca ở nhà đọc sách đi, giữa trưa tỷ về sẽ mang đồ ăn ngon về cho đệ”.
Khương Lâm ủy khuất định lên tiếng, lại dưới ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn hắn chăm chú của ca ca, lại tiếp tục mở sách vở ra.
……
Khương Đào còn nghĩ loại chuyện xem nhà này rất phiền toái, phải so từng nhà từng nhà một, sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Không nghĩ tới Thẩm Thời Ân đưa nàng tới căn thứ nhất đã rất tốt rồi.
Đó là một tòa nhà nhỏ ở hẻm Trà Hồ.

Hẻm Trà Hồ đúng là hệt như bên ngoài nói, đầu hẻm ở sát đường, bên ngoài đường nhìn vào không rõ nhưng đi dọc con hẻm mới thấy rất thoáng đãng, rộng rãi, bên trong nhà cửa san sát, rất rộng.
Người cho thuê đã chờ ở bên trong, thấy bọn họ liền tới vấn an, sau đó cầm chìa khóa mở ra cho họ nhìn.
Vào trong viện, cũng không có đồ vật gì hoa lệ, vào cửa là một cái giếng trời, bên cạnh đó có một cái giếng nước và một mảnh đất nhỏ để trồng rau, sau đó đối diện là nhà chính, trái phải nhà chính đều có một sương phòng.
Thẩm Thời Ân đã tới xem qua nên không cần người giới thiệu nữa, hắn dẫn Khương Đào đi xem phòng.
Khương Đào đi tới nhà chính trước, giữa nhà chính là một gian để đãi khách, giữa phòng có một chiếc bàn vuông, bên trái gian đãi khách là một thư phòng nhỏ, bên trong có điều án và giá sách, phía bên phải sát cửa số là một cái giường nhỏ.

Phía sau nhà chính còn có một dãy nhà, bên trong không lớn, bày một chiếc bàn nhỏ, một cái giường, một cái bàn, cũng không thấy có gì khác.

Sương phòng bé hơn nhà chính một chút nhưng cũng bị bình phong ngăn thành hai gian, một thư phòng và một phòng ngủ.
Vị trí của tòa nhà này tương đối tốt, xem như tương đối an tĩnh ở một tòa thành tấp nập này, hơn nữa bố cục cũng hợp lý, ánh sáng cũng tốt, mấy gian nhà trừ gian phía sau thì đều có ánh mặt trời.

Nội thất trong nhà tuy thiếu, hơi cũ và hình dáng khá bình thường nhưng cũng không cần phải trang trí gì thêm trong thời gian gấp nhưng thật ra cũng khá xa xỉ.
Khương Đào đi một vòng thấy rất thích, đề thấp âm thanh hỏi Thẩm Thời Ân: “Tòa nhà này không rẻ đúng không?”.
Thẩm Thời Ân chưa nói chuyện tiền bạc, chỉ hỏi nàng có thích hay không.
Khương Đào đương nhiên thích nhưng đối với giá cả vẫn hơi do dự.

Tòa nhà như vậy chắc mua cũng phải thương gân động cốt, không bằng cứ thuê đã.

Còn chưa đợi nàng hỏi, người giới thiệu kia nói: “Hai vị ánh mắt thực tốt, tòa nhà này trước kia từng có cử nhân, toàn gia cũng phát đạt theo, nay đã đổi qua nơi tốt hơn.

Cho nên tòa nhà này chỉ bán không thuê, hiện giờ chỉ mới mở bán hơn chục ngày đã có rất nhiều người tới xem qua”.
Khương Đào nhướng mày thấy kỳ quái, nói: “Tòa nhà này có vị trí rất tốt, lại là nhà có trúng cử nhân, sao lại hơn chục ngày rồi chưa bán được?”.
Đầu năm nay người có học nhiều không đếm xuể, có thể trúng cử lại là lông phượng sừng lân.

Theo lý thuyết là cát trạch* như vậy, hẳn là vừa thả ra tiếng gió, mọi người sẽ vội vàng tới mua.

Nào tới lượt bọn họ ở ngoài thành tới xem được?
*cát trong cát tường, cát trạch là nhà có vận khí, rất may mắn
Khương Đào nghĩ nghĩ là nói: “Trước đó hẳn là mùng một mùng hai Tết? Lúc ấy người người nhà nhà đều đang vui mừng ăn Tết, sao sẽ bán nhà lúc ấy?”.

Khương Đào càng nói càng nghi ngờ, mày cũng nhíu lại, “Ngài chớ có nghĩ chúng ta là người nhà quê mà lừa gạt, ăn ngay nói thật đi”. 
“Đây đây…” Người này không nghĩ tới nàng lập tức có thể hiểu ra, xấu hổ cười nói: “Nghĩ tới gia chủ muốn giá gốc, một phân không thiếu, muốn một trăm lượng”.
Một trăm lượng xác thực khá nhiều nhưng chỉ là với người dân thường.

Đối với thương nhân hay nhà khá giả chút đều không nghĩ đó là gì to tát.

Đặc biệt là những nhà giàu có mà nhiều con cháu đi học, thật muốn thơm lây vận khí đỗ đạt để thi cử, đừng nói một trăm, hai trăm cũng sẽ có người vung tay.
Khương Đào khoát tay cười: “Nếu ngài không thành thật, chuyện làm ăn hôm nay sợ là không được rồi”.
Người kia mồ hôi trên trán cũng túa ra, vốn nghĩ đối phương keo kiệt, không giống người thành phố, hắn nói gì nghe đó.

Không nghĩ tới đối phương hiểu biết như vậy, lập tức nghe ra hắn nói năng không thành thật.
“Để huynh nói đi”.

Thẩm Thời Ân nói: “Chủ nhân đời trước của nhà này trúng cử không sai, lại còn trúng cử ngay đầu năm mới.

Hơn nữa, sau khi trúng cử, tâm tình quá mức kích động nên trúng gió, ngã vào giếng trời.

Lúc ấy, gần xa đều  tới xem phong thái của tân cử nhân, đúng lúc đều thấy được cảnh hắn ngã xuống”.
Khương Đào hiểu rõ gật đầu, sau hỏi hắn ở đâu?
Thẩm Thời Ân nói tiếp: “Sau này người nhà nhân dịp năm mới mà đưa hắn về quê tĩnh dưỡng, không nghĩ tới hắn không qua nổi được mấy năm mà đúng hôm 30 thì chết bệnh.

Nhà này vì nuôi dưỡng hắn đi học nên đã sớm hao hết gia tài, ngay cả quan tài cũng không mua được chứ càng đừng nói tới tang ma.

Vì thế lúc này mới vội vã đầu năm đã bán nhà”.
Người giới thiệu kia ngây người.

Chuyện vị cử nhân kia trúng gió ngã xuống giếng trời không phải bí mật, hỏi thăm láng giềng một chút sẽ biết.

Nhưng chuyện vị cử nhân ấy ở quê nhà lại là bí mất, người nhà sợ tin tức này truyền ra không bán được nhà nên chưa có về thành, chỉ ủy thác hắn đi bán nhà, còn dặn dò hắn ngàn vạn lần không được để lộ.
Vị cử nhân ở thôn đó mới nửa ngày.

Nam nhân này mới tới xem một hôm sao lại biết tin tức nhanh như vậy? Chẳng lẽ là chuyện đã không giấu được rồi?
“Hóa ra là như vậy”.

Khương Đào bừng tỉnh gật đầu.
Trúng cử đương nhiên là đại cát nhưng thi vài chục năm, người này sắp chết mới thi đậu, phần may mắn này được nhiên sẽ giảm xuống.

Càng đừng nói tới ngày trúng cử thì cử nhân kia lập tức ngã xuống, còn bị láng giềng nhìn thấy, càng là không chịu được mấy năm đã….
“Đây nào phải cát trạch, là hung trạch mới đúng”.

Khương Đào bất mãn lắc lắc đầu, lôi Thẩm Thời Ân đi ra ngoài, “Thân là người bán lại không thành thật, chúng ta đi nhìn nhà khác”.
Thẩm Thời Ân phối hợp mà đi theo nàng, hai người còn chưa ra khỏi nhà chính, người kia đã vội vàng đuổi theo: “Lời này của phu nhân thực sự oan uổng, vị cử nhân kia cũng đã 70, tính ra là sống thọ và chết tại nhà mà.

Hơn nữa, người cũng không ở đây, sao có thể coi là hung trạch được?”.
Khương Đào dừng bước chân một chút nói: “Kể cả không phải hung trạch, khẳng định cũng chẳng phải cát trạch như ngươi nói.

Không gạt ngươi, đệ đệ nhà ta cũng là người đi học, tòa nhà này không may mắn như vậy, giá còn cao, vẫn là thôi đi”.
“Sẽ giảm giá, giảm giá!”.
Nghe được lời này, Khương Đào mới dừng bước, kỳ quái nói: “Không phải một hào cũng không giảm sao?”.

Người kia xấu hổ cười cười, vội vàng nói ngài xem giá cả như nào là hợp lý.
Khương Đào làm bộ do dự, tựa như muốn ép giá nhưng lại cố kỵ tòa nhà này không may mắn.

Phân vân một lúc lâu sau, nàng mới xòe năm ngón tay, “Năm mươi lượng!”.
Người bán kia từ lúc Khương Đào nói chuyện, mồ hôi vẫn túa ra không ngừng, nghe vậy càng thêm đau khổ vội nói: “Phu nhân sao có thể ép giá như vậy! Không có đạo lý nào trực tiếp giảm một nửa!”.
Khương Đào áy náy cười cười, nói: “Ta cũng biết vậy là không tốt, chỉ là có chút băn khoăn.

Không bằng sáu mươi lượng nhé?”.
Nói xong nàng cắn cắn môi, hối hận nói: “Thôi thôi, ta từ bỏ”.
Người bán nào chịu để nàng đi, nghĩ tới tin tức lão cử nhân kia chết sắp giấu không được bao lâu nữa rồi.

Tòa nhà này có thể chờ nhưng lão cử nhân đang ở quê kia còn chờ hạ táng, chuyện này là trăm triệu đợi không được rồi.

Hắn vừa định duỗi tay tóm Khương Đào, lại bị Thẩm Thời Ân kéo lại, không đi được nửa bước. 
Hắn cũng không rảnh lo tay bị kéo đau, vội vàng nói: “Phu nhân đừng gấp, lại nghĩ thêm một chút.

Không gạt ngài, ta và nhà này là đồng hương với nhau, giúp bán nhà cũng ngại lấy thêm tiền.

Nhà họ rất thanh bần, tinh hoa mấy thế hệ đều ở trên người lão cử nhân, không ngờ tới lúc đổi đời lại gặp nạn.

Tòa nhà này trừ bỏ phí tang ma cho lão cử nhân, còn cả phí sinh hoạt cho cả nhà họ sau này…”.
Khương Đào thấy lời này không phải nói dối, liền dò hỏi ý kiến của Thẩm Thời Ân. 
Thẩm Thời Ân nói: “Thêm mười lượng nữa thì sao?”.
Hẻm Trà Hồ coi như là có vị trí vô cùng tốt, hàng xóm cũng có vài người có học.

Ở trên thị trường, tòa nhà này ít nhất cũng phải 80.

Tuy là có thị trường nhưng vô giá, chỉ có người vội vàng muốn mua, rất ít người bán ra bên ngoài.

Nếu không phải láng giềng đều thấy được lão cử nhân kia trúng gió, sống chết chưa rõ, bảy mươi lượng không thể nào mua được tòa nhà này.
Nhưng hiện giờ nhà này xảy ra chuyện, gấp gáp muốn bán, bảy mươi lượng đã là giá rất phúc hậu rồi.
Người bán lau mồ hôi nói: “Được được được! Bảy mươi lượng, chúng ta lập tức đi ký khế ước”.
Chút tâm hự của edit: Cũng đã tới chương 44 rồi, tui cảm thấy từ chương  này về sau là ngôn từ của tui cũng ít phải sửa nhiều lắm nhưng tui vẫn muốn nghe chút ý kiến của các bạn.

Đây là lần đầu tui edit truyện cổ đại á, các bạn thấy từ ngữ sắp xếp vậy có ổn chưa, đọc có chối tai đoạn nào không? Mong các bạn góp ý để tui sửa đổi tốt hơn nha.

Tuy sau bộ này tui edit 1 bộ hiện đại nhưng về sau vẫn muốn edit cổ đại, mong các bằng hữu giúp đỡ nhoe!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui