Buổi trưa, Khương Đào cũng tới được nhà mới ở hẻm Trà Hồ.
Bởi vì hẻm nhỏ mà xe bò ở nông thôn có hơi to nên đi vào sợ rớt đồ, bọn họ phải dừng xe ngoài hẻm để tự chuyển từng chuyến vào.
Không lâu sau thu hút sự tò mò của hàng xóm xung quanh.
Dù sao bọn họ đều tận mắt nhìn thấy bộ dáng trúng gió của lão cử nhân nhưng cũng biết sau khi bán tòa nhà đi, người nhà cũng không giấu giếm nữa, làm lễ tang cho lão rồi.
Hàng xóm không cần biết là hắn mất lúc nào, dù sao bọn hắn cũng thấy là nhà này không nên ở.
Vậy mà chân trước vừa làm lễ tang, sau lưng đã có nhà dám vào ở, người nhà này lá gan lớn thật!
Hơn nữa, nhà ở hẻm Trà Hồ cũng coi như quý, vừa thấy hành lý của bọn Khương Đào liền biết họ từ nông thôn tới.
Ở nông thôn mà có thể lấy ra hơn mười lượng để mua phòng, cũng coi như là một chuyện mới mẻ!
Bởi vậy càng nhiều người tới vây xem, còn có người vừa cắn hạt dưa vừa hóng chuyện.
Khương Đào cũng mặc kệ bọn họ, đi theo dọn cùng với Thẩm Thời Ân.
Sau Thẩm Thời Ân thấy nàng toát mồ hôi thì không cho nàng làm nữa, để nàng ngồi ăn vặt ở đầu hẻm với Khương Lâm.
Tiểu Khương Lâm đúng là thấy mọi thứ mới lạ thì rất hứng thú, đầu như trống bổi mà ngó bên này ngó bên kia.
Khương Đào thấy hắn nóng đỏ cả mặt thì để hắn vào trong nhà.
Nàng vừa mới đứng yên thì lập tức bị mấy tức phụ vây quanh.
Các nàng hỏi nàng: “Nhìn ngươi lạ mặt vậy hẳn là không phải sống ở gần đây?”.
Các nàng tuy có chút ồn ào nhưng cũng không có gì ác ý, cho nên Khương Đào nhất nhất trả lời.
Nghe nói nàng biết rõ nhà này xảy ra chuyện mà còn mua tòa nhà kia.
Mấy phụ nhân lại ghé đầu chụm lại nói nhỏ.
Trong đó có một phụ nhân đeo khăn trùm đầu nói: “Biết người đã chết mà còn mua, tiểu nương tử này hẳn là người ngốc đi? Nhìn xinh đẹp như vậy a, quá đáng tiếc”.
Một phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh liền nói: “Không phải đâu, việc mua một tòa nhà lớn như vậy hẳn là không phải quyết định của tiểu nương tử.
Hẳn là bởi vì nghèo đi.
Dù sao cũng là tới từ trong thôn, tòa nhà này khẳng định là có chút tiện nghi nên nhà nàng ta mới dám nhận”.
“Kia còn phải hỏi rõ ràng, ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ nói cho giới buôn nhà, không lại liên lụy tới chúng ta bán nhà không được giá”.
Chỉ là lời các nàng nói nhỏ nhưng lại che dấu chẳng tốt vậy, Khương Đào ở bên cạnh nghe được rõ ràng.
Chờ mấy vị phụ nhân kia lại đi tới, nàng liền cười nói: “Các vị tỷ tỷ yên tâm, tòa nhà này chúng ta mua ít hơn mười lượng đúng là có chút tiện nghi.
Phu quân ta nghe nói lão cử nhân này sống có chút gian nan cho nên ép giá cũng không quá nhiều.
Ta cũng mới vào thành, trời xa đất lạ, cũng không có nói ra bên ngoài”.
Mấy vị phụ nhân này trẻ nhất cũng chỉ 27 – 28 tuổi, đầu tiên nghe được một tiếng tỷ tỷ của nàng cũng nở nụ cười.
Sau khi Khương Đào nói xong, các nàng lại cười hỏi: “Người lớn nhà muội đâu? Sao lại chỉ thấy mỗi mấy đứa bé như vậy?”.
Khương Đào nhấp môi nói: “Nhà phu quân ta không ở nơi này, trưởng bối cũng ở trong thôn.
Cho nên ta và phu quân là trưởng bối trong nhà rồi”.
Các nàng kinh ngạc hỏi tiếp: “Trưởng bối nhà muội cũng yên tâm để muội tự lập môn hộ sao?”.
“Đúng vậy.
Muội cũng xấp xỉ tuổi con gái ta, con bé cũng sắp thành hôn nhưng nếu mà sau khi thành hôn xong, nàng và con rể muốn tự lập, ta khẳng định lo lắng suốt đêm không ngủ được mất”.
Mọi người đang nói chuyện, Thẩm Thời Ân đi tới.
Trán hắn nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc có chút loạn nhưng mặt vẫn không hồng, khí không gấp, phảng phất như cường điệu dọn qua mấy gian nhà chỉ giống như ăn xong đi tản bộ.
Khương Đào thấy hắn cũng không nói chuyện phiếm, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.
Thẩm Thời Ân không nhận khăn, chỉ hơi cúi người xuống để nàng lau, sau nói với nàng: “Ta thấy Tiểu Nam và A Dương đã mệt không nhấc được người nên để bọn họ nghỉ ngơi ở trong phòng rồi.
Nếu nàng không muốn ở bên ngoài, cũng đi vào phòng đợi đi”.
“Thiếp mới đứng được một lúc nóng gì đâu? Nhưng thật ra chàng để ta nghỉ ngơi không tính, còn để Tiểu Nam và A Dương đều nghỉ ngơi, chỉ một mình chàng dọn, mệt chết mất làm sau bây giờ?”.
Thẩm Thời Ân cười cười: “Một chút đồ nhỏ thôi, không tính là gì.
Vậy nàng ở đây trông một lát, còn một hai cái nữa thôi”.
Nói xong hắn dùng mảnh vải đem hai cái rương đặt cạnh nhau, một tay xách, tay còn lại cầm đồ vụn vặt khác.
Hắn vừa đi, đám phụ nhân lại càng kích động.
Tuy vậy các nàng cũng không phải phụ nhân không kiêng kỵ gì ở nông thôn, cũng không nói gì quá mức, chỉ là khen Thẩm Thời Ân lớn trông rất đẹp, nói bọn họ rất xứng đôi.
Lại hỏi Thẩm Thời Ân đang làm việc gì, sức lực kia không giống người bình thường, Còn có người hỏi thăm hắn còn huynh đệ chưa thành gia không, tóm lại đề tài lập tức chuyển tới trên người Thẩm Thời Ân.
Khương Đào cũng không cảm thấy thân phận khổ dịch của Thẩm Thời Ân có gì khó giấu cả, liền thoải mái hào phóng nói; “Phu quân nhà ta là khổ dịch ở mỏ đá Bạch Sơn.
Chàng còn có một đệ đệ, tuổi tác cũng tầm như ta”.
Khổ dịch ở Bạch Sơn cũng là sung quân mà tới, tuy rằng không phạm trọng tội gì nhưng thân phận khẳng định là không bằng người thường.
Mọi người không hẹn mà cùng tỏ ra một bộ dạng tiếc hận, cũng không hỏi chuyện đệ đệ hắn nữa.
Sau Thẩm Thời Ân dọn xong, mang theo Khương Đào về nhà.
Nhìn thấy Khương Đào vẫn luôn nói chuyện với mọi người, Thẩm Thời Ân liền hỏi các nàng nói chuyện gì.
Khương Đào mím môi cười nói: “Ngay từ đầu là sợ chúng ta bị nhà lão cử nhân lừa, cho rằng chúng ta không biết chuyện này mới mua phòng.
Sau lại hỏi sao nhà không có trưởng bối.
Chờ chàng đi vào, các nàng cũng chỉ quan tâm chàng”.
“Quan tâm ta cái gì?”.
Khương Đào buồn cười mà liếc mắt nhìn hắn, “Còn có thể quan tâm chàng cái gì? Nhìn thấy chàng có một thân hình tốt, sức lực lớn, còn hỏi chàng có huynh đệ hay không”.
Nàng cũng không nói tới việc những người đó biết thân phận của hắn, chỉ làm bộ buồn rầu đỡ trán: “Aiz, áp lực của ta rất lớn, cũng cảm giác không biết sao mà nhiều thêm một đống tình địch”.
Thẩm Thời Ân cười, hệt như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, cười đủ rồi mới hỏi nàng: “Hỏi nàng nghiêm túc như vậy sao lại thành nàng nói đùa rồi.
Không nghĩ tới dọn vào trong thành rồi nàng lại càng thêm hoạt bát”.
Khương Đào cũng cảm thấy mình vào thành xong, nghĩ tới ngày tháng sau này, tâm trạng càng trở nên vui vẻ, tuy vậy những lời vừa rồi cũng không phải nàng nói đùa.
Người khác cảm thấy thân phận khổ dịch kém cỏi nhưng nàng lại cảm thấy may mắn.
Cũng bởi hắn là khổ dịch, bẳng không dựa vào bộ dáng và võ nghệ của hắn, cô nương muốn gả cho hắn có thể xếp hàng tới hẳn thôn Cây Hòe.
Nào tới phiên nàng đâu?
Aiz, này gọi là gì, gọi là trời cho một cái lương duyên, một cái củ cải một cái hố.
Khương Đào vừa vào trong nhà, Khương Lâm và Tuyết Đoàn nhi đang đuổi bắt ở giếng trời, Tiêu Thế Nam và Khương Dương ngồi liệt ở bàn nhà chính, mệt tới không muốn nhiều lời.
“Đệ đói bụng”.
Khương Dương thấy nàng liền nói.
Tươi cười trên mặt Khương Đào lập tức kẹt lại, sau đó nàng thử thăm dò: “Tỷ đi nấu cơm?”.
Khương Dương trực tiếp không nhìn nàng, thẳng mặt trợn trừng sau lại nhắm mắt.
Hắn chưa quên được một đĩa trứng hắc ám đầu năm đâu.
“Lần trước là phát huy thất thường, tỷ cảm thấy trình độ thật không kém như vậy”.
Khương Đào ngượng ngùng cười giải thích, nói xong lại nhìn Thẩm Thời Ân, “Thật đó!”.
Thẩm Thời Ân lập tức gật đầu bổ sung, tỏ vẻ tán đồng còn chưa đủ, lại nói: “Kỳ thật lần trước cũng không tính quá khó ăn”.
“Mọi người đều mệt rồi, trước nghỉ một lúc, tỷ sẽ đi nấu cơm”.
Khương Đào nói xong hào hùng tiến thẳng về nhà bếp, đây là lúc nàng lấy lại danh dự trù nghệ của mình!
Toàn bộ nhà mới ở hẻm Trà Hồ ngoài ba phòng lớn ra còn có một nhà bếp nhỏ, chỉ có một bệ bếp và một cái bàn dài, một lu nước, cũng không có thêm dụng cụ khác.
Thời điểm bọn họ dọn ra, lão thái thái sợ Khương Dương ở bên ngoài chịu khổ nên cho thêm một túi gạo, một túi mì, mấy củ bắp cải trắng và một rổ trứng gà, hiện giờ đều bày hết trên bàn.
Khương Đào nghĩ vậy xào trứng gà với bắp cải đi.
Ừm … tổ hợp này có chút kỳ quái? Tuy vậy trong lúc vội vàng này cũng không cần chú ý nhiều như vậy.
Khương Đào múc nước rửa sạch cải trắng, sau đó dùng dao thái hai bắp cải, nghĩ tới lần trước mình làm nóng bếp mới đánh trứng nên trước đánh năm quả trứng.
Chờ chuẩn bị công tác tốt rồi, Khương Đào mới bắt đầu nhóm lửa.
Chuyện nhóm lửa này nàng rất có tự tin vì trên núi đã làm rất nhiều, rất tin tưởng bản thân.
Tìm được mồi lửa xong, Khương Đào liền đưa vào trong lòng bếp cùng với củi, nhóm rồi nhóm, cũng không biết sai đoạn nào mà lửa bỗng nhiên tắt, sau đó khói bắt đầu dày lên.
Vì thế nàng lại nhóm lửa rồi đưa vào và lại tắc…
Mười lăm phút sau, Thẩm Thời Ân, Tiêu Thế Nam và Khương Dương chạy vọt vào phòng bệp, Thẩm Thời Ân trước lôi nàng ra, Tiêu Thế Nam và Khương Dương đi xử lý nhà bếp.
“Khụ khụ khụ”.
Khương Đào bị hun đen cả mặt, ra ngoài hít sâu vài cái mũi mới thông thoáng.
Sau Tiêu Thế Nam và Khương Dương dập lửa xong cũng ra ngoài, đóng cửa nhà bếp lại, ông khói chậm rãi nhả khói ra ngoài.
Phát hiện mọi người đều đang nhìn nàng, Khương Đào xấu hỏ cười cười: “Ta rõ ràng đã làm đúng các bước nhóm lửa, trước đó A Dương còn dạy ta mà”.
Khương Dương làm bộ không thấy nàng nói: “Mới vừa rồi chúng ta dập lửa lấy ra vài khúc củi ướt”.
“A”.
Khương Đào giờ mới biết, “Củi đó không phải còn tốt sao? Tỷ tưởng có thể dùng”.
Thẩm Thời Ân liền nói: “Ta còn chưa bổ củi ở đây, nghĩ tới hắn là lão cử nhân để lại.
Có thể là để quá lâu rồi, cũng có thể là do nhà bếp ẩm ướt”.
“Còn… còn lu nước kia?”.
“Cũng là nhà người ta để lại”.
Khương Đào gục đầu xuống “a” một tiếng, “Ta còn tưởng do chàng chuẩn bị”.
“Đúng là ta sơ sót, không chuẩn bị tốt”.
Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng ôm nàng, nói: “Ta sai rồi, tha cho ta lần này được không? Lần tới ta nhất định sẽ chú ý”.
Khương Dương nghe xong lời này đến thở cũng không thuận.
Tỷ phu hắn thực sự được, quá được!
Tỷ tỷ hắn nhóm lửa không kiểm tra củi có dùng được hay không trực tiếp khiến cho cả nhà bếp dày đặc khói, hắn làm đệ đệ còn chưa nói giúp nàng mà tỷ phu hắn trợn mắt nói dối đem tội lỗi đẩy hết lên đầu mình.
Khương Dương chỉ kém đem mấy lời “Huynh cứ chiều tỷ ấy đi, sớm có ngày tỷ ấy bán cả nhà đi, huynh cũng nói là huynh sai” viết lên mặt.
Chút tâm hự của edit: Chuyên mục "Khương Đào và căn bếp xấu số" còn mấy kỳ nữa, các bác đừng vội, level tăng dần qua các kỳ.