Thẩm Thời Ân không cho Khương Dương cơ hội nói ra suy nghĩ trong lòng, bởi vì rất nhanh hắn đã nói tiếp: “Để bồi tội, cơm trưa hôm này để ta làm được không?”.
“Chàng còn biết nấu cơm?”.
Khương Đào kinh ngạc nhìn hắn.
Thẩm Thời Ân nghĩ nghĩ nói: “Cũng không tính là biết, chỉ là lúc ở mỏ đá sẽ thay phiên vào nhà bếp nấu nướng, làm cơm cho mọi người cũng không có vấn đề, nàng không ghét bỏ là tốt rồi”.
Khương Đào vội nói sao sẽ.
Nàng lấy đâu ra tư cách ghét bỏ người khác a?
Thẩm Thời Ân bảo mọi người đừng đứng nữa, nói Khương Dương trước đó còn dọn sách nên cứ nghỉ ngơi đi, để Tiêu Thế Nam đi giúp hắn.
Chờ huynh đệ bọn họ vào nhà bếp, Khương Dương múc nước giếng lên cho Khương Đào rửa mặt.
“Tỷ ấy”.
Khương Dương bất đắc dĩ mà thở dài, “Tỷ vẫn là đừng vào nhà bếp nữa”.
Khương Đào thành thật mà không dám cãi vì mình nhưng vẫn nói: “Tỷ không vào bếp sao được, sau này một nhà chúng ta đều phải ăn cơm.
Tỷ phu đệ mấy ngày này rảnh rỗi có thể ở nhà nhưng sau này sẽ tới mỏ đá.
Tỷ không nấu cơm, đệ và A Lâm phải uống gió sao?”.
“Để đệ làm đi”.
Khương Dương nói.
“Mỗi ngày đệ đi học về muộn còn bài tập cần làm”.
Khương Đào rất ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Bằng không để ta thử lại”.
Khương Dương nói đừng, lại nói: “Vậy thuê một người tới nấu đi, một tháng vài đồng bạc, cũng không phải không đủ sức”.
Vài đồng bạc đúng là không quý nhưng Khương Đào còn nghĩ “chuộc thân” cho Tiêu Thế Nam.
Một trăm lượng kia còn chưa tích được, tiền bạc trong nhà cũng gần hết, chỉ còn 10 – 20 lượng ở chỗ Khương Dương, còn có mười lượng ma ma theo hầu Vệ phu nhân đưa buổi sáng, cũng có thể thu xếp một chút.
Khương Dương thấy nàng im lặng, nói: “Chuyện tiền bạc tỷ không cần nhọc lòng, trong nhà có nhiều đại nam nhi như vậy sao lại để tỷ vì tiền bạc mà phát sầu được?”.
Đại nam nhi? Khương Đào nhìn thân thể gầy yếu của hắn, không nhịn được cười thành tiếng.
Khương Dương tức giận hừ một tiếng, để nàng rửa mặt xong rồi ra ghế chơi với Khương Lâm.
Cả nhà đều còn mùi khói, Khương Đào sợ Khương Lâm ngửi nhiều sẽ ảnh hưởng nên lôi hắn ra ngoài cửa.
Mà lúc này hàng xóm ngửi được mùi cũng đã chạy tới, chính là hai phụ nhân đã đứng nói chuyện đầu hẻm với nàng lúc mới tới.
Nhà bên trái chính là nhà của phụ nhân đội khăn, chen mũi lên hỏi: “Tiểu nương tử, nhà muội có phải cháy hay không?”.
Khương Đào vội đứng dậy xin lỗi, lại giải thích nói không có cháy, chỉ là lúc nàng nhóm lửa không để ý, đốt phải củi ướt nên mới có khói.
Hai phụ nhân nhìn mà cạn lời, nhất thời không biết trả lời như nào.
Chỉ là thấy Khương Đào tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, các nàng cũng không trách cái gì, chỉ dặn dò sau này nàng phải chú ý, còn nhiệt tình hỏi nàng có muốn qua nhà các nàng ăn cơm hay không.
Khương Đào vội nói: “Không cần, không cần, phu quân muội đã nấu cơm rồi”.
Hai phụ nhân liếc nhìn nhau, không biết nói gì.
Người xưa nói quân tử xa nhà bếp, tuy nói người thường cũng không dám xưng “quân tử” nhưng dù sao các nàng tới tuổi này rồi, chưa từng thấy có nam nhân tới nhà bếp hỗ trợ, đừng nói là nấu cơm, ngày cả bưng chén đũa cũng không có khả năng giúp đỡ, chỉ biết gác chân chờ cơm.
Aiz, cũng không thể không nói, ai cũng có số mệnh riêng.
Lúc trước các nàng còn tiếc hận nương tử này xinh đẹp như vậy chẳng xứng với phu quân nàng.
Tuy phu quân nàng bản lĩnh tốt, bộ dáng tốt nhưng thân phận không được a, làm khổ dịch không có tiền tiêu, chi phí cả nhà ai lo chứ? Ngày tháng sau này nhất định rất khổ.
Hiện giờ thấy phu quân nàng ngay cả làm cơm cũng làm giúp nàng, không nhịn được cảm thấy, có chút thương người.
Tuy rằng không tới mức uống nước cũng no nhưng người biết nóng biết lạnh, tốt hơn nhiều so với việc chỉ biết ngồi nhà chờ cơm.
Đang nói chuyện, Tiêu Thế Nam đi ra, nói ca hắn bảo cơm không biết nấu tới bao giờ mới xong nên đang xào rau, muốn làm một ít mì.
Khương Đào thực không nghĩ tới chuyện này, nàng vội vàng đi tới, nói lấy tiền cho Tiêu Thế Nam.
Tiêu Thế Nam xua xua tay nói chính mình cũng có.
Chờ hắn đi rồi, hai phụ nhân kia mắt lại sáng lên.
Người có mặt phúc hậu nói: “Đây là tiểu thúc nhà muội ư? Lớn lên cũng không tồi”.
Người cao gầy kia cũng phụ họa: “Tuy rằng không quá giống ca hắn nhưng trắng trẻo sạch sẽ, tuấn tú ngời ngời.
Thật giống như là một nhà hắn đều được di truyền tốt nhất vậy”.
Khương Lâm vẫn ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Khương Đào, nghe vậy ngẩng đầu: “Con…con cũng trông rất đẹp”.
Hắn trắng trẻo mập mạp, không thuộc về loại đặc biệt đẹp nhưng không có phụ nhân nào không thích đứa bé như vậy.
Cho nên hai phụ nhân nghe xong đều cười rộ lên, phối hợp nói: “Đúng đúng, con lớn lên trông rất xinh.
Con tên là gì?”.
Tiểu Khương Lâm không luống cuống mà trả lời: “Đệ tên Khương Lâm.
Hai vị tỷ tỷ có thể gọi giống tỷ tỷ ta là A Lâm”.
Hai phụ nhân cười tới đau bụng, nói các các nàng đều đã lớn hơn nó, sao còn gọi loạn là tỷ tỷ được?
Tiểu Khương Lâm hoang mang nghiêng đâu, “Tại tỷ tỷ ta cũng gọi mọi người là tỷ tỷ.
Nương ta trước đó đã dạy, nếu không biết xưng hô ra sao, cứ kêu giống như tỷ tỷ.
Hơn nữa, mọi người cũng rất trẻ, con cũng không thể gọi hai người là thím được”.
Khương Lâm đúng là mở miệng là có đường nhưng cũng không coi là nói dối.
Hai phụ nhân một khoảng 27 – 28, một hơn 30 một chút.
Nhưng sinh sống trong thành cũng không thể giống như nông thôn dãi nắng dầm mưa nên nhìn không khác gì 25 – 26 tuổi.
Phụ nhân phúc hậu vui mừng không nhịn được, nói với Khương Đào: “Đệ đệ muội được dạy tốt quá.
Cha mẹ muội đâu? Sao lại để một đứa bé như nó chạy ra ngoài ở rồi?”.
“Đúng vậy, nhà ta nếu có một tiểu oa nhi khiến người khác yêu thích như vậy, ta cũng sẽ địu nó trên lưng, đi đâu cũng mang theo, một khắc cũng không rời”.
Khương Đào cũng cười cười nói, phụ mẫu đều đã không còn nữa.
Hai phụ nhân nghe xong cũng đau lòng cho tỷ đệ bọn họ, trách không được trẻ tuổi như vậy đã phải tự lập môn hộ, hóa ra cha mẹ đều không còn.
“Tỷ họ Vương, muội cứ gọi Vương tỷ tỷ, Vương thẩm cũng được, chúng ta đều là hàng xóm, sau có việc cần cứ tới tìm ta”.
“Tỷ họ Lý.
Gặp chuyện khó cứ việc nói”.
Phụ nhân cao gầy cười với nàng, “Bà con xa không bằng láng giềng gần, không cần khách khí”.
Khương Đào tự báo gia môn, cũng cảm tạ các nàng.
Đang nói chuyện, Tiêu Thế Nam đã mua mì về, trong tay còn cầm hai xiên hồ lô.
Tiểu Khương Lâm thấy hồ lồ thì cái gì cũng không lo, đứng lên duỗi tay xin.
Tiêu Thế Nam đưa cho hắn một cây, sau có chút ngượng ngùng mà nhét một xiên khác vào tay Khương Đào.
Khương Đào cũng hơi sửng sốt, hỏi: “Cho ta?”.
Tiêu Thế Nam không dám đối mặt với nàng, mắt đảo như rang lạc mà nói: “Mới vừa rồi có một bà lão bán xiên hồ lô bên đường, ta thấy bà lão đáng thương, muốn cho bà về nhà sớm nên mua thêm 1 cây”.
Khương Đào nghi ngờ nhìn trời.
Đang ban ngày ban mặt, còn chưa tới buổi chiều, xiên hồ lô chưa bán hết không phải rất bình thường hay sao?
Tiêu Thế Nam không dám nhiều lời, chạy về nhà bếp.
Hắn có thể nói gì? Thấy bà lão đáng thương là nói bừa, lúc này đang là mấy ngày đầu xuân, đúng là thời điểm ra cửa kinh doanh sẽ rất tốt, bán xiên hồ lô thì càng đừng nói, hai xiên này là hắn tranh cướp mãi mới mua được.
Cũng không thể nói với tẩu tử rằng hắn thấy nàng cố gắng nhưng lại không làm được, ủ rũ cụp đuôi nên mua về dỗ nàng?
Hắn nói không nên lời, chỉ có thể bịa đặt lung tung.
“Tiểu tử này”.
Khương Đào buồn cười mà lắc đầu nhưng ở trước mặt hai người hàng xóm cũng ngại ăn, chỉ cầm trong tay.
Vương thị và Lý thị cũng che miệng cười theo, các nàng coi như đã nhìn ra, cả nhà này đều dỗ vị nương tử này như đứa trẻ.
Chẳng cần các nàng đau lòng, người ta còn có phúc khí lớn bao nhiêu ấy!
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân làm cơm xong, gọi Khương Đào và Khương Lâm vào nhà ăn cơm.
Vương thị và Lý thị cũng đi về nhà mình.
Trên bàn bày bày hai đĩa đồ ăn, một là cải trắng xào, hai là trứng gà chiên, sau đó mỗi người có một chén mì sợi lớn.
“Ăn tạm thôi”.
Thẩm Thời Ân nói đi rửa tay, sau đó mọi người cùng ăn cơm.
Khương Đào biết Khương Dương đôi khi nói chuyện có hơi khó nghe, ngồi xuống nói thầm với hắn: “Tỷ phu đệ tự làm, không ăn được cũng không được nói ra”.
Khương Dương thầm nghĩ này còn phải tỷ nhắc à?
Tuy vậy rất mau Thẩm Thời Ân đã rửa tay xong đi vào nhà ngồi, tỷ đệ bọn họ cũng không tiện nói nữa.
Khương Đào ăn mì trước.
Mì sợi chỉ là mì bình thường, thêm chút tương và dầu mè nhưng hương vị rất vừa, ăn chín tới, rất ngon miệng.
Sau đó nàng ăn cải trắng, được bỏ thêm chút dầu và muối, không tính quá ngon nhưng lại chẳng hề kém chút nào.
Chỉ là cải trắng thái không đều, một lát thì to hơn nửa bàn tay, cái nhỏ thì lại gắp không được nhưng cũng có chỗ tốt, gắp một to một nhỏ thì vừa ý, một phần là do trước đó Khương Đào cắt, sau Thẩm Thời Ân giúp nàng thái lại.
Trách không được nói kỹ thuật cắt thái của đầu bếp rất quan trọng, chỉ là xào cải trắng, cũng phải ngay ngắn đều nhau nhưng nàng lại thái to như vậy, bên ngoài mặn mặn bên trong giòn giòn, ăn vào có hơi quái quái.
Trứng chiên thì không phải nói, chín tới, thêm chút muối vào mà hương thơm ngào ngạt.
Khương Dương ăn hai miếng liền lấy đuôi mắt liếc Khương Đào, ý tứ cũng rất rõ ràng, còn khiến tỷ nhọc lòng lo lắng sao? Người ta nấu tốt hơn tỷ bao nhiêu đây này!
Khương Đào càng thêm ngượng ngùng.
Ngay cả một đại nam nhân như Thẩm Thời Ân cũng có thể nấu tốt như vậy.
Hai bên đối lập, trù nghệ của nàng vẫn cứ xếp xó đi.
Bận rộn cả một buổi sáng, bọn họ rất nhanh ăn hết một chén mì.
Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam ăn nhiều, hiện giờ ở chính nhà mình cũng không kiêng kỵ gì nên ăn xong đi lấy thêm, vớt hết mỳ trong nồi rồi mới thỏa mãn buông chén đũa.
Khương Đào thấy hôm nay trừ Khương Lâm ra thì nàng là người làm ít nhất nên ăn xong tranh đi rửa chén.
Thẩm Thời Ân ấn nàng xuống, nói: “Rửa chén không tốt cho tay, nàng còn phải thêu thùa mà”.
Làm thêu thùa quý nhất là đôi bàn tay, nếu là tay thô ráp, sờ nguyên liệu mịn cũng sẽ bị hỏng.
Khương Đào biết vậy nhưng nếu không giúp gì thì nàng trông có hơi lười nhác, nói thầm: “Rửa một lần cũng không có sao đâu”.
Khương Dương cũng nói nàng nghỉ ngơi đi, giúp Thẩm Thời Ân thu dọn bát đũa, bưng về nhà bếp.
Tới buổi chiều, mọi người tạm nghỉ chốc lát rồi lại bắt đầu bận chuyện của mình.
Thẩm Thời Ân và Khương Đào ra ngoài mua thêm ít đồ dùng trong nhà, Khương Dương kèm Khương Lâm học bài, Tiêu Thế Nam không có việc gì, Thẩm Thời Ân nghĩ hắn cũng khó có được lúc nghỉ ngơi nên để hắn đi nghỉ.
Tuy rằng dọn vào thành, ở nhà lão cử nhân cũng có một ít đồ nhưng Khương Đào thấy đồ cần mua thêm cũng không ít.
Đầu tiên là chén đũa, bởi vì trước đó đều là ở nhà lão thái gia và lão thái thái ăn cơm cho nên chén đũa đều là dùng chung, khi dọn đi, Khương Đào cũng ngại lấy nhiều, chỉ cầm một ít chén, đũa và đĩa.
Sau mọi người cùng nhau ăn cơm, không chừng còn có khách tới thăm, vẫn nên chuẩn bị thêm một chút mới tốt.
Sau đó chính là gia vị nấu nướng, nàng không lấy từ Khương gia, cơm trưa hôm nay là dùng chỗ của lão cử nhân để dư lại.
Ba tỷ đệ nàng thì cũng không thiếu cái gì nhưng đồ của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam lại thiếu quá nhiều.
Hôm nay khi Tiêu Thế Nam dọn đồ không chú ý làm rách một lỗ trên tay áo.
Vóc người hắn so với Khương Dương lớn hơn nhiều, cũng không thể để hắn mặc đồ của Khương Dương được.
Khi mua đồ, Khương Đào cũng không tiếc tiền, ở một quầy bên đường mua nguyên một bộ chén đĩa, còn mua thêm hai cái bát to để đựng nước canh, cũng để cho Tiêu Thế Nam và Thẩm Thời Ân khi ăn cơm cứ xới luôn vào bát to này, không cần chạy qua lại nhiều.
Mua xong gia vị, Khương Đào lôi Thẩm Thời Ân tới cửa hàng trang phục, nói mua cho bọn họ thêm mấy bộ quần áo ngày thường.
Thẩm Thời Ân đi theo nàng mua bao lớn bao nhỏ, vẫn không có nửa lời trách cứ, nghe nàng nói vậy mới mở miệng: “Không cần mua đâu, ta và Tiểu Nam có hai bộ hằng ngày là được rồi”.
Khương Đào không nghe vào cửa hàng để tiểu nhị chọn giúp.
Mua cho mỗi người bọn hắn hai bộ mới nhưng do ngân sách có hạn nên chỉ lấy vải thường.
Bốn bộ cũng chưa hết một lượng bạc.
Mua xong quần áo thì tới mua giày, bọn họ làm khổ dịch hỏng nhiều nhất là giày.
Giày của Thẩm Thời Ân cũng đã mòn gót nhiều.
Khương Đào hỏi số đo của Tiêu Thế Nam, lại mua thêm cho bọn hắn mỗi người một đôi.
Khương Đào sợ hai đệ đệ thấy không bằng nên lại mua cho bọn hắn mỗi người một tập giấy.
Giấy rất quý giá, Khương Đào không dám mua thứ quá đắt, cũng không nghĩ mua nhiều, cũng chỉ mua giấy tốt hơn loại bình thường một chút, cứ như vậy tiêu thêm một ít.
Sau thấy hai tay Thẩm Thời Ân không xách thêm được nữa, liền nói đi về trước, sau thiếu gì lại mua.
“Của nàng đâu?”.
Trên đường về nhà, Thẩm Thời Ân hỏi nàng, “Sao lại không mua gì cho chính mình?”.
Khương Đào lắc đầu cười nói: “Ta cái gì cũng không thiếu”.
Thẩm Thời Ân mím môi không nói, ánh mắt dừng trên búi tóc nàng.
Tóc của Khương Đào rất tốt, đen tuyền mượt mà, giống như màu đen của lụa vậy, tùy ý búi lên cũng rất đẹp.
Chỉ là tóc đẹp như vậy chỉ cài một cây trâm bạc nho nhỏ.
Khương Đào thấy được tầm mắt hắn, vuốt cây trâm trên đầu nói: “Ta cũng không yêu thích gì, hơn nữa cũng có vài cây trâm bạc mà, đều là cha mẹ ta mua cho trước đó”.
Cha mẹ nguyên thân không hề trọng nam khinh nữ, đối với trưởng nữ này coi như bảo bối, từ lúc nguyên thân mười hai tuổi đã đánh cho nàng mấy cây trâm bạc.
Trước khi bọn họ qua đời ngoài ý muốn, nguyên thân đã có tới năm cây trâm, nghĩ tới dù sao sau này cha mẹ còn đánh thêm cho mình nên tặng hai cây cho Tiền Phương Nhi.
Còn có khi bọn họ đặt mua của hồi môn, cũng giấu lão thái gia và lão thái thái mua cho nàng một cây trâm vàng.
Khương lão thái thái sống tới tuổi ấy cũng chỉ có một vòng tay vàng và một đôi khuyên tai đinh hương.
Cho nên cha mẹ nguyên thân dặn Khương Đào trước khi xuất giá không được để lộ, nguyên thân cũng coi như bảo bối, mỗi ngày đều lấy khăn lau một lần.
Tuy vậy từ khi Khương Đào xuyên qua, trước đó tới viếng mộ cha mẹ nguyên thân, đã chôn cây trâm vàng kia trước mộ hai người, coi như lập mộ cho nguyên thân, chôn di vật.
Như vậy về sau đốt tiền giấy cho cha mẹ nguyên thân, nàng ấy cũng sẽ nhận được.
Tuy vậy lời này nói với Thẩm Thời Ân cũng khiến nàng tỉnh ra, còn có hai cây trâm bạc ở chỗ Tiền Phương Nhi, nếu nàng chướng mắt tâm ý của nguyên thân với nàng thì nhổ ra đi chứ?!
Hai người vừa đi vừa nói liền về tới nhà, mới đi tới giếng trời đã nghe được tiếng cãi nhau của Khương Dương và Tiêu Thế Nam ở trong phòng.