Nguyên nhân hai người cãi nhau cũng không phức tạp.
Ban đầu là Khương Dương dạy Khương Lâm viết công khóa.
Khương Lâm mới học được nửa tháng, công khóa* chính là tập viết chữ.
* Giống như bài tập nhưng công khóa tiếng trung mình nghĩ nó hay dùng với nghĩa là bài tập lớn và nhiều nên để nguyên
Trước khi ăn cơm trưa, hắn còn chưa có viết xong, một tay hắn cầm hồ lô, một tay hắn cầm bút viết chữ.
Mới đầu Khương Dương ở một bên nghiêm túc đọc sách, Khương Lâm ăn lại không một tiếng động, hắn cũng không phát hiện.
Chờ khi thấy được, Khương Dương nhíu mày quát lớn: “Công khóa há có thể coi như trò đùa? Hoặc là đệ ăn xong rồi viết hoặc là viết xong hẵng ăn”.
Khương Đào không ở nhà, Khương Lâm cũng không cung kính với Khương Dương nữa lập tức nói lại: “Trời nóng như vậy, để đường hồ lô lâu sẽ bị chảy không ăn được.
Chữ cần viết cũng rất nhiều, ăn xong viết không kịp thì phải làm sao? Đệ vừa ăn vừa viết không để dây ra giấy là được”.
Lời còn chưa dứt, miếng hắn cắn dở lập tức rơi xuống.
Khương Lâm cũng chột dạ, lập tức thả hồ lô xuống, đem miếng vừa rơi bỏ vào trong miệng.
Khương Dương thật sự nhìn không được, đen mặt nói: “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, nhà chúng ta sao lại có một hài tử như vậy?”.
Nói xong hắn đi tới bên thư án, nhìn thấy tờ giấy bị bẩn một góc, nói viết lại.
Tiểu Khương Lâm lập tức nỏng nảy, nhảy dựng lên đoạt lấy: “Huynh làm gì vậy! Chỉ bẩn một góc thôi, đệ còn hai chữ nữa là viết xong mà ca cho đệ viết lại làm gì?!”.
Hai anh em thi nhau nói, Tiêu Thế Nam nghe được hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì”.
Tiểu Khương Lâm lấy lại tờ giấy, chạy tới trước mặt hắn tố khổ.
Tiêu Thế Nam hòa giải, vừa trấn an Khương Lâm, vừa nói với Khương Dương: “Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì.
Khi còn nhỏ ta cũng rất bướng bỉnh, còn không ngoan ngoãn được mà ngồi im luyện chữ như Khương Lâm đâu.
Đệ ấy như vậy đã rất tốt rồi, đệ không cần nghiêm khắc quá với nó như vậy”.
Khương Dương hôm nay cũng mệt mỏi, người mệt tâm tình cũng kém, lập tức cãi lại: “Về sau đệ ấy sẽ thi cử, đứng thứ nhất cũng sẽ nhìn cả mặt mũi, nếu nó cứ duy trì thói quen như vậy, sau dù đọc nhiều sách, viết nhiều chữ cũng không chắc đã giỏi.
Ta không nghiêm với nó, người chấm có thể không nghiêm với nó sao? Ngươi không hiểu đừng nói!”.
Tiêu Thế Nam nghe ra hắn cũng muốn tốt cho Khương Lâm nhưng tiểu gia hỏa sau lưng nước mắt lưng tròng đáng thương quá nên hắn lại nói đỡ vài câu.
“Vậy đệ cứ nói từ từ với đệ ấy, không cần quát lớn như vậy, xé tờ giấy chữ đệ ấy sắp viết xong đệ ấy cũng sẽ rất buồn.
Dù sao thằng bé cũng còn nhỏ”.
Khương Dương thực sự tức giận, cũng phải do Tiêu Thế Nam giúp đỡ Khương Lâm mà là giận đệ đệ hắn.
Thân cận với tỷ tỷ hắn thì thôi đi, ngay cả Tiêu Thế Nam mới quen biết sao cũng đã thân với hắn rồi?
Tiêu Thế Nam cũng chỉ có mua cho hắn một xiên hồ lô, lại nói giúp hắn vài câu, hắn liền chẳng biết là đệ đệ ai mà đi ôm lấy eo người ta như vậy!
“Ta dạy đệ đệ ta viết công khóa liên quan gì tới ngươi?” Khương Dương đen mặt nói với Khương Lâm: “Đệ lại đây, ta đứng ở đây canh đệ viết lại, ta nhìn từng chữ một, một chữ không tốt thì viết lại”.
Khương Lâm ủy khuất mà ôm Tiêu Thế Nam không buông tay, coi lời ca ca hắn nói như gió thoảng bên tai.
“Ca đệ đang giận, đệ đi viết bài đi.
Chờ tỷ tỷ đệ về đi cáo trạng sau”.
Tiêu Thế Nam nhỏ giọng khuyên hắn.
Khương Lâm dẩu môi, không chịu di chuyển, “Tỷ tỷ sẽ chỉ bảo đệ phải tôn kính huynh trưởng, cũng sẽ không mắng huynh ấy”.
“Đừng nói nhàm nữa”.
Khương Dương đập bàn, nói với Tiêu Thế Nam, “Không liên quan tới ngươi, ngươi về phòng mình nghỉ đi”.
Tiêu Thế Nam vẫn luôn tâm bình khí hòa mà hòa giải cho huynh đệ bọn họ, Khương Dương lúc thì nói hắn không hiểu, lúc thì nói hắn không liên quan cũng chọc hắn tức.
“Sao lại không liên quan với ta? Sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, ta cũng sẽ coi hai người như đệ đệ ta.
Đệ nói như vậy là coi ta như người ngoài đúng không?”.
“Ta không nói ngươi là người ngoài, ta chỉ nói chuyện dạy A Lâm học là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi”.
“Nếu đã là huynh đệ một nhà, có gì ta không tham dự được? Hay là đệ khinh thường ta? Cảm thấy ta chẳng hiểu biết gì về việc học?”.
Đúng lúc Khương Đào và Thẩm Thời Ân trở về thì thấy bọn hắn nói tới đây.
Khương Lâm lập tức xông tới ôm Khương Đào, chờ nói xong ngọn nguồn sự tình, nàng cũng có chút xấu hổ.
Kỳ thật chỉ là mấy chuyện nhỏ, nếu là nàng có ở đó, hai huynh đệ họ căn bản sẽ không cãi nhau, Tiêu Thế Nam cũng vô tội, có lòng tốt ra hòa giải, kết quả bị Khương Dương nổ pháo cháy tới người.
“Đệ ra đây với ta”.
Thẩm Thời Ân gọi Tiêu Thế Nam ra ngoài với hắn.
Khương Đào ở lại trong phòng nói chuyện với Khương Dương và Khương Lâm.
Nàng nói Khương Lâm trước: “Ta đã sớm nói với đệ về việc học, rằng trong nhà không ai có kinh nghiệm hơn ca ca đệ.
Phương diện này đệ không nghe huynh ấy thì nghe ai? Hơn nữa, ta vẫn luôn nói với đệ như nào? Ca ca chính là ca ca, đương nhiên huynh ấy có thể sai nhưng đệ không thể không tôn trọng đệ ấy.
Gặp chuyện gì, đệ có thể thảo luận với đệ ấy, trốn ở sau người khác tính là cái gì? Tuy rằng Tiểu Nam ca ca cũng không phải người ngoài nhưng đệ làm vậy thì huynh ấy thấy như nào? Cảm thấy giữa huynh đệ ruột thịt có hiềm khích? Cũng may là ở nhà, nếu là bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ chê cười chúng ta, một cây làm chẳng nên non, đương nhiên phải mạnh hơn người ngoài chứ”.
Khương Lâm mếu máo, rủ rỉ nói đã biết sai rồi, lại nói: “Về sau đệ không như vậy nữa”.
Khương Dương bĩu môi vẫn là không vui lắm, đệ đệ béo này chỉ khoe mẽ trước mặt tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không ở đây, hắn có thể ngoan bằng một nửa hiện tại thì hôm nay nào tới nỗi phải nháo tới như vậy?
Lần này Khương Đào không đuổi Khương Lâm ra ngoài, trách Khương Dương ngay trước mặt hắn: “Trước đó tỷ đã khuyên đệ, nói tỷ biết đệ có ý tốt nhưng người khác không biết.
Một lời nói hay ấm cả một mùa đông, ác ngữ một lần gieo cái lạnh sáu tháng*.
Đạo lý này còn phải để ta tới dạy đệ sao? Ta biết đệ muốn được người khác chú ý nhưng đệ cũng nói, A Lâm hôm nay vừa ăn vừa học, sau này không chừng sẽ dưỡng thành thói quen, sẽ làm mất thể diện của bản thân.
Vậy chính đệ thì sao? Trước đó đệ chỉ nói ta và A Lâm, hôm nay còn liên lụy tới Tiểu Nam, ở nhà dưỡng thành thói như vậy, sau đi ra ngoài phải làm sao? Kể cả đệ trúng cử, làm quan, tính đệ như vậy sau này ở quan trường sao giao tiếp được với người khác?”.
*Tui để câu cho các bạn dễ hiểu nhất á, nghe hơi ngang nhưng nó là vậy, tui cũng chưa tìm được câu thành ngữ Việt Nam nào na ná
Khương Lâm vừa mới rồi còn buồn buồn, trước mắt nghe được tỷ tỷ nói ca ca hắn, tâm tình lập tức biến chuyển.
Khương Đào khi nói chuyện luôn tâm bình khí hòa, cũng không mắng bọn họ nữa, để hai người tiếp tục đi viết công khóa.
Hai đệ đệ nhà mình nàng hiểu rõ, hằng ngày đều như thiếu đánh.
Tuy rằng không đáng đánh, bệnh cũ khó sửa nhưng đều không phải người mang thù, ngủ một giấc là hết, không quá so đo.
Nàng vẫn hơi lo cho Tiêu Thế Nam.
Vốn nàng cũng không hiểu hắn, sợ hắn vì chuyện hôm nay mà sinh hiềm khích.
Hơn nữa, nàng thấy được Tiêu Thế Nam là vô tội, tính tình cũng rất tốt.
Nàng vừa mới đi tới nhà chính, liền nghe được thanh âm rù rì của Tiêu Thế Nam: “Nhị ca, đệ biết sai rồi”.
Thẩm Thời Ân liền nói: “Bọn họ là huynh đệ ruột, chúng ta cũng không quá thân với họ, có lẽ đó là phương thức bọn họ ở chung thì sao? A Dương cũng là thiếu niên mới lớn, cũng sẽ có tính sĩ diện, đệ đệ hắn lén lút chống đối hắn vài câu cũng không có chuyện gì lớn, đệ vừa đi, hắn đương nhiên sẽ thấy mất mặt, bực không được sao?”.
Khương Đào bước nhanh vào, ngắt lời: “Chàng đừng nói đệ ấy, thật sự không đúng là A Dương và A Lâm, không liên quan tới đệ ấy.
Bọn họ đúng là huynh đệ ruột nhưng Tiểu Nam cũng không phải người ngoài.
Kỳ thật để ta nói, chuyện hôm nay là do chúng ta mới ở chung, còn chưa hiểu biết nhau.
A Dương chính là độc miệng, đối với ai càng quan tâm thì càng không hòa nhã.
A Lâm nhìn thì ngoan nhưng lúc không có ai cũng sẽ làm càn nhưng có giới hạn.
Dẫu vậy, phải có người chống lưng cho hắn thì hắn mới hồ nháo, nào là ủy khuất này, cáo trạng này, không gì không thành thạo” Nói xong nàng lại nói với Tiêu Thế Nam, “Đệ cũng là người thông minh, đệ đệ ta độc miệng, đệ nhất định nói không lại đệ ấy.
Đáng lẽ ngay từ lúc đệ ấy nói “ngươi biết cái gì”, “chuyện này liên quan gì tới ngươi” thì đệ nên giáo huấn đệ ấy một chút”.
“Đệ giáo huấn đệ ấy sao?”.
Tiêu Thế Nam sững sờ.
Khương Đào nói: “Đúng vậy, đúng là đệ nên cho nó một đấm, bảo đảm về sau nó thành thành thật thật.
Dù sao nếu nó không sớm thu liễm cái tính tình ấy, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh, bị người ngoài đánh không bằng cứ bị người nhà đánh”.
Tiêu Thế Nam nhịn không được cười thành tiếng, ‘Khó mà làm được, ca ta nói thân thể A Dương không tốt, đệ tuy rằng nhìn hơi yếu nhưng cũng đã từng làm qua mấy việc nặng nhọc, đánh đệ ấy rồi bệnh thì làm sao?”.
Khương Đào cũng không nói hắn, chỉ cười: “Dù sao các đệ cãi nhau, ta cũng sẽ chỉ phân tích cho mấy đứa hiểu, không mắng mấy đệ.
Rốt cuộc, răng cũng có lúc cắn phải đầu lưỡi huống chi là mấy người các đệ.
Nhưng phải nói rõ một chuyện, có thể cãi, có thể đánh nhưng không thế mang thù”.
Tiêu Thế Nam lập tức gật đầu, nói sẽ không.
“Cãi nhau là việc nhỏ, hiện tại đệ không tức giận sao sẽ mang thù?”.
Khương Đào nói vậy thì tốt, sau đó đem đồ vật trên tay Thẩm Thời Ân đặt lên bàn, lấy quần áo mới và giày ra cho hắn mặc thử, nếu không vừa còn có thể mang đi đổi.
Lúc này Tiêu Thế Nam mới hoàn toàn quên mất sự kiện vừa rồi, kinh ngạc nói: “Đều cho đệ sao?”.
Khương Đào áy náy nói, “Tiền bạc trong nhà không nhiều, chờ lần tới dư dả sẽ cho đệ mặc đồ tốt hơn”.
Tuy rằng nàng vẫn không hỏi chuyện trước kia của hai huynh đệ bọn họ nhưng thấy bọn họ dù là khí chất hay cách nói năng, đều có thể đoán được hoàn cảnh sống trước đó của bọn họ thực sự rất giàu, kém nhất cũng là gia đình giàu có có quản gia.
Tiêu Thế Nam nói sẽ không, hắn yêu thích sờ bộ quần áo mới, nói hôm nay người mình có nhiều mồ hồi, bây giờ chưa thể mặc trực tiếp được.
Khương Đào nghĩ quần áo hẳn là sẽ không có sai số lớn lắm nhưng giày vẫn nên đi thử nên để cho hắn thử giày trước.
Kết quả thử xong quả nhiên không vừa, chật phần ngón chân, nàng không khỏi liếc Thẩm Thời Ân, ý tứ là ca ca như hắn sao đệ đệ mình đi giày cỡ nào cũng không biết?
Tiêu Thế Nam bèn nói đỡ: “Mấy năm nay đệ lớn nhanh, trách không được huynh ấy không biết”.
Khương Đào thấy vậy liền nghĩ, nhìn đi, đây mới là huynh đệ a, căn bản sẽ không vì chút việc nhỏ mà mâu thuân.
Lại nhìn nhìn hai đứa nhà mình, đúng là không trông thì như gà chọi.
Mười lăm tháng giêng, A Lâm đi theo Khương Dương đi học, ở cùng với hắn ở học xá, nàng từng không yên tâm đi hỏi thăm vài lần, hai người đều nói không có việc gì, ở khá tốt, hiện tại nghĩ tới khẳng định là gạt người, không biết lại cãi nhau mấy lần rồi.
Tuy vậy cũng coi như hai huynh đệ cãi nhau là một loại xúc tiến tình cảm, nàng thấy được liền nói đỡ vài câu, không thể trông mãi được, nàng cũng không thể đóng vai bà lão suốt ngày chạy sau lưng nhắc nhở.
Nàng không trông họ cả đời được.
Thấy Tiêu Thế Nam không tức giận, Khương Đào mua hai tập giấy tặng cho hai đệ đệ.
Hai huynh đệ xài chung một chiếc bàn, một đang đọc sách, một đang viết chữ, tuy không nói chuyện nhưng trên mặt cũng không có biểu tình tức giận hay oán hận.
Khương Dương thấy giấy nhịn không được cong cong khóe miệng.
Nếu nói đi học tốn nhất cái gì thì phải nói tới giấy.
Hơn nữa giấy tốt như vậy, hắn đã rất nhiều ngày không đụng tới rồi.
Mà Khương Lâm nhìn tới giấy thì mất hết hứng thú, bĩu môi nói mua điểm tâm ăn mới có lời.
“Đệ ấy, ca ca đệ nói chẳng sai, cả ngày chỉ nghĩ tới ăn thôi”.
Khương Đào chọc nhẹ má hắn, “Ngày mai ta đưa các đệ đi học, cho các đệ ra ngoài ăn sớm một chút được không?”.
Khương Lâm lập tức cười, nói muốn ăn hoành thánh, Toàn ca nói đó là loại vỏ mỏng nhân dày toàn là thịt.
Khương Đào bất đắc dĩ đồng ý, bảo hắn chuyên tâm viết công khóa, viết không xong đừng nói là hoành thánh, ngay cả cơm chiều cũng không có.
Sợ ảnh hưởng bọn họ, Khương Đào nói xong liền đi ra ngoài.
Ra tới ngoài cửa, nàng đứng lại, khe khẽ thở dài.
Không biết tại sao, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác như mình làm cô giáo.
Quả nhiên, nhiều hài tử, chuyện cũng càng nhiều.
Trong mắt nàng, ba đệ đệ ai cũng tốt.
Chỉ là tính tình không giống nhau, Tiêu Thế Nam và Khương Dương không thân, Khương Dương và A Lâm tuy là huynh đệ ruột nhưng trước kia không ở cùng một chỗ, ai lo người nấy, hiện tại đột nhiên sống chung với nhau, khẳng định phải tiếp xúc nhiều.
Chỉ hy vọng bọn họ sớm thân thiết với nhau, không để nàng phải nhọc lòng.
Nàng vừa mới chuẩn bị đi, nghe được tiếng Khương Lâm nói nhỏ: “Tỷ tỷ nói mai đưa chúng ta đi học, nhỡ tỷ ấy biết chuyện bên trường thì làm sao?”.
Khương Dương đáp: “Không phát hiện được, tỷ ấy chỉ đưa chúng ta tới cửa mà thôi.
Chỉ cần đệ không nói, khẳng định không bị lộ”.