Túy Hương Lâu và Lê Viên, đều là những nơi mà đời trước Khương Đào muốn đi nhất.
Kỳ thật cũng không phải hai nơi này có gì đặc biệt, chỉ là nàng quá muốn ra bên ngoài mà từ chỗ của hạ nhân biết được, đó là những nơi náo nhiệt nhất.
Chính nàng cũng không nhớ bản thân đã nói qua bao nhiêu lần với sư phụ, dù sao cứ có cơ hội ra ngoài là nàng sẽ nói.
Nhưng dù là bao nhiêu lần, sư phụ nàng đều lấy chuyện sức khỏe nàng không tốt mà từ chối, không chịu cho nàng tới những chỗ ngư long hỗn tạp ấy.
Dần dần, cũng trở thành chấp niệm của nàng.
Tiếc là đời trước của nàng cứ mơ mơ hồ hồ mà kết thúc rồi, Khương Đào cũng chưa đi qua hai nơi kia.
Nàng mấp máy môi, nhịn không được muốn cười nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống.
“Còn có cá ướp rượu, rượu hoa quế, bồ câu ngâm tương ở Túy Hương Lâu, con đều muốn ăn.
Còn có Tiểu Thanh Y được đồn là đẹp nhất ở Lê Viên nữa, con muốn hắn diễn cho mình con xem vở “Hằng Nga bôn nguyệt*”.
*Hằng Nga chạy lên cung trăng
Nghe nàng nói vô số hồi ức tựa như được tua lại, Tô Như Thị khẽ run, nhắm mắt mới nén được sự kích động trong lòng.
Hốc mắt bà hồng hồng, vươn tay về phía Khương Đào, nàng không có nắm lấy cả bàn tay mà chỉ nắm lấy ngón tay út của bà.
Đời trước khi nàng còn bé liền coi sư phụ như mẫu thân, muốn bà nắm tay mình tựa như bao mẫu thân nhà khác cũng nắm tay nữ nhi của họ vậy.
Tô Như Thị nói nàng dù sao cũng là đích nữ hầu môn, nếu để người khác nhìn được, bẩm báo cho kễ mẫu của nàng thì bà ta sẽ lại trách móc nàng.
Khương Đào lúc ấy mới xuyên qua được mấy năm, tuy kiếp thứ nhất cũng sống tới thời niên thiếu nhưng quanh năm ngăn cách với thế giới bên ngoài, tính tình vẫn còn như đứa trẻ.
Nghe được câu trả lời như vậy, nàng cảm thấy mất mát mà vài ngày không có một nụ cười.
Thân thể nàng vẫn luôn không tốt, Tô Như Thị thấy cũng đau lòng, thương lượng với nàng rằng chỉ nắm một ngón được không? Như vậy thì ống tay áo rũ xuống, người khác cũng không thấy rõ.
Đó là bí mật nhỏ giữa hai thầy trò các nàng.
Hai người cứ nắm tay như vậy đi vào.
Vệ phu nhân và Vệ Như theo sau lưng Tô Như Thị ra tới nơi, nghe xong đối thoại của hai người, còn chưa có phản ứng lại thì cửa đã đóng.
Thanh âm Tô Như Thị truyền ra từ bên trong…
“Mời Vệ phu nhân và Vệ tiểu thư tới sương phòng chờ một chút”.
Hai mẫu tử nàng tuy mơ hồ nhưng là có việc cần cầu, nghe vậy vẫn theo nha hoàn tới sương phòng.
“Con… con…” Tô Như Thị trước mặt người khác còn trấn định, vừa vào phòng, thấy khuôn mặt xa lạ của Khương Đào thì nói không nên lời.
Khương Đào buông tay bà ra, đứng dậy vỗ lưng thuận khí cho bà, vừa giải thích: “Con cũng không biết nên nói với người như thế nào.
Chỉ là sau trận lửa lớn ở am ni cô năm đó, khi tỉnh dậy con đã là nữ nhi nhà nông Khương Đào rồi.
Việc này rất quỷ dị đúng không? Con cũng thấy không thể tin được.
Không bằng người kiểm tra con đi? Những chuyện trước đó con đều nhớ, người hỏi gì cũng được”.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Tô Như Thị không hỏi chuyện trước đó, chỉ kéo nàng tới ngồi bên người mình, nắm lấy bàn tay nàng, nhìn nàng hỏi: “Mấy năm nay con sống như nào? Ăn ngon không? Ngủ ngon không? Có bị bệnh gì không?”.
Khương Đào đã chuẩn bị hết các câu trả lời, thậm chí nàng còn nghĩ kĩ rồi, sẽ không nói những chuyện đau khổ ấy cho sư phụ biết mà sẽ nói rằng nàng sống rất tốt, khỏe mạnh, còn có thể dựa vào những gì sư phụ dạy mà kiếm tiền, còn có phu quân nhà nàng và người quan tâm nàng…
Nhưng nghe được sư phụ hỏi như vậy, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, nàng mở miệng vài lần, cũng không nói được đáp án mà mình đã chuẩn bị tốt.
Tô Như Thị yêu thương lau nước mắt cho nàng, lại giả vờ tức giận mà nhẹ giọng mắng nàng: “Có phải lớn rồi hay không? Ta hỏi mà con cũng không chịu nói thật sao?”.
Khương Đào rốt cuộc nhịn không được mà oa một tiếng khóc như đứa trẻ, nàng ủy khuất nghẹn ngào nói: “Con sống không tốt chút nào, ngay lúc vừa sống lại, thân thể này rất yếu.
Người nhà họ còn không biết tốt xấu, mỗi ngày đưa cho con chén thuốc đã đóng băng từ bao giờ, ngay cả một chậu than cũng không có.
Con tự nhủ với bản thân phải nhịn xuống, thân thể của nguyên thân rất tốt, chỉ cần con cố gắng chịu đựng, con có thể làm một người khỏe mạnh.
Nhưng con cũng rất sợ, sợ rằng bản thân không chịu được, sợ nhỡ con uống thuốc xong trong lúc ngủ lại chưa kịp làm gì đã….”.
“Sau bọn họ thấy chữa không được, đem con tới trong miếu chờ chết.
Ngôi miếu kia còn tốt hơn ở nhà nhiều lắm nhưng chỉ có một mình con ở, một mình còn ở trên núi từ khi mặt trời lên rồi lại lặn, rồi lại từ bình minh tới hoàng hôn, cuộc sống cứ như vậy khoảng nửa tháng….
Đồ trong miếu cũng khó ăn, lương khô người nhà kia cho con ăn dăm ba bữa là hết, con chỉ có thể đi quanh đó tìm rau dại để ăn, kỳ thật rất nhiều loại rau con cũng không biết là loại gì, con sợ ăn vào sẽ chết mất nhưng con cũng hiểu rõ, nếu con không ăn, lúc đó mới là cái chết tới tìm…”
Khương Đào nói năng lộn xộn, càng nói càng tủi thân, nghẹn ngào nói từng câu, Tô Như Thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cũng không hỏi gì, chỉ kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp.
“Sau con khỏi rồi về cái nhà kia, bọn họ nói cha mẹ nguyên thân là do con khắc chết, một hai phải gả con ra ngoài.
Con ghét bọn họ, sao họ có thể ác tới như vậy chứ?”.
Nàng cứ như đứa trẻ đang cáo trạng với mẫu thân mình, “Con chỉ là muốn sống thôi, bọn họ sao cứ không chịu chấp nhận con chứ? Hai tức phụ nhà ấy còn tự tiện tìm người tới xem mắt với con, may mắn là người con biết khi còn ở trong miếu.
Con thành thân với chàng ấy, chàng đối với con cũng rất tốt.
Nhưng nhiều khi con nghĩ lại chuyện trước đó, con vẫn thấy rất sợ hãi, nếu con không may mắn như vậy thì sao? Có lẽ phải nhẫn nhịn bị bọn họ hứa gả lung tung hay không?”.
Không có ai từ khi sinh ra đã rất kiên cường, không sợ gì cả.
Nếu có, chỉ là người làm chỗ dựa cho nàng không có bên cạnh mà thôi.
Khương Đào lải nhải một hồi lâu, nước mắt cũng không biết rơi bao nhiêu, lúc lâu sau mới ngừng lại, chỉ là một lúc lại nấc cụt vài tiếng.
Tô Như Thị vẫn yên lặng nghe nàng nói, nước mắt của bà không có nhiều như Khương Đào, chỉ là biểu tình nghiêm túc nhưng hốc mắt lại đỏ.
Thấy nàng ngừng khóc, Tô Như Thị lấy khăn lau mặt cho nàng, còn dùng khăn lau nước mũi cho nàng.
Khương Đào được lau xong lại ngượng ngùng, mặt đỏ mà vùi đầu vào lòng Tô Như Thị không ngẩng đầu, lại tự hờn dỗi – rõ ràng trước đó đã nghĩ xong rồi, sao sư phụ vừa hỏi thì cứ như đứa trẻ khóc la tố khổ.
Đây không chỉ là mất mặt bản thân mà còn khiến sư phụ khó chịu.
Tô Như Thị cẩn thận duỗi tay ôm nàng, sợ lại giống như vô số những đêm khuya bà nằm mộng, duỗi tay ôm liền biến mất.
Bà cũng sợ mình lớn tuổi rồi, ban ngày ban mặt đã nằm mơ.
….
Nếu đây vốn là một giấc mộng, vậy vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Thầy trò hai người nói chuyện từ buổi sáng tới trưa, giống như mẫu tử Vệ phu nhân, những người khác ở Sở gia cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là Ngọc Xuyến, hỏi Thanh Tô mới biết được đó là tú nương của Vệ phu nhân mang tới, hoa văn trên áo mẫu tử Vệ phu nhân cũng là nàng thêu, tức khắc liền nóng nảy.
Nhưng có vậy cũng vô dụng, nàng chỉ có thể không cam lòng mà đi vòng quanh ở nhà chính, cũng không dám nghe lén trắng trợn trước mặt mọi người.
Mãi cho tới giờ Ngọ, Sở Hạc Vinh đen mặt khập khiễng trở về.
Chỉ là tư thế hắn đi đứng có hơi quái dị, so với đám gia đinh bầm dập mặt mũi bên cạnh đúng là tốt hơn không ít, ai nấy đều nhìn không ra họ trông như nào.
“Thiếu gia là làm sao vậy?”.
Hạ nhân biệt viện đều sợ chết khiếp nhưng bởi vì tình huống đặc biệt nên không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa dò hỏi.
Ngọc Xuyến thấy Sở Hạc Vinh về liền vui mừng ra đón: “Thiếu gia cuối cùng cũng về rồi, sáng nay có một đôi mẫu tử tới bái phỏng.
Tô sư phó cũng không biết tại sao mà gặp được tú nương kia thì nói mấy câu rất kỳ quái, sau đó ở trong phòng với tú nương đó mãi không ra, hiện tại đã hết nửa ngày rồi.
Ngài mau vào nhìn một cái đi”.
“Ngươi cười cái gì? Thấy bổn thiếu gia bị đánh có phải ngươi rất vui đúng không?”.
Sở Hạc Vinh tức giận mắng nàng.
Đừng nhìn ở trước mặt các hạ nhân khác, Ngọc Xuyến ra dáng một chủ tử nhưng trước mặt chủ tử chân chính là Sở Hạc Vinh, hắn không hề để lại cho nàng chút thể diện nào.
Đặc biệt là hiện tại hắn còn đang tức giận…
Sáng sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng, hắn đã cùng với Niên chưởng quầy tới thôn của Khương gia tìm tú nương kia.
Không nghĩ tới, tới Khương gia rồi mới biết tú nương kia thành hôn xong đã vào thành ở rồi, không ở trong thôn.
Sở Hạc Vinh kiên nhẫn hỏi Khương lão thái gia chỗ Khương Đào ở trong thành.
Hắn không biết Khương Đào đã sớm nói với Khương lão thái gia việc hai tú trang cạnh tranh với nhau, nàng tạm thời không muốn liên lụy vào trong đó, nếu là người hai nhà họ tới hỏi, cứ trả lời qua loa lấy lệ là được, không cần truyền tin tức tới cho nàng.
Cho nên mặc cho Sở Hạc Vinh có nói bao nhiều lời tốt, Khương lão thái gia cũng không chịu nói ra nửa chữ.
Sau Sở Hạc Vinh cũng hết kiên nhẫn, sai Niên chưởng quầy lấy ngân phiếu ra, bảo chỉ cần Khương lão thái gia chịu nói, tất cả ngân phiếu đều là của ông.
Tuy Khương lão thái gia là người nhà quê nhưng cũng trọng thể diện, đâu chịu được nỗi khuất nhục như vậy, cầm chổi đuổi bọn họ ra ngoài.
Sở Hạc Vinh lại chẳng thể động thủ với một lão gia tử như vậy, chỉ có thể xám xịt nhìn cánh cửa đóng trước mặt.
Nhưng hắn đã vất vả tới đây một chuyến, khẳng định không thể tay không đi về, lại cầm tiền đi hỏi thôn dân thôn Cây Hòe.
Tiền tài động lòng người, các thôn dân đương nhiên động tâm nhưng cũng không biết chỗ ở cụ thể của Khương Đào.
Nhưng bọn họ lại biết Thẩm Thời Ân làm khổ dịch nên đã nói vị trí của mỏ đá Bạch Sơn cho Sở Hạc Vinh biết.
Sở Hạc Vinh cưỡi ngựa phi nước đại dẫn Niên chưởng quầy đi về phía mỏ đá.
Lại lên đường, mệt mỏi cả một buổi sáng, sau còn bị ăn một trận mắng của Khương lão thái gia cũng khiến Sở Hạc Vinh ăn đầy một bụng tức.
Chờ tới mỏ đá tìm được Thẩm Thời Ân rồi, hắn cũng không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Ta là cháu của Sở gia, ta cảm thấy tức phụ nhà ngươi thêu rất tốt.
Ngươi để nàng tới biệt viện nhà ta một chuyến”.
Nói xong sai Niên chưởng quầy đi lấy tiền, nghĩ là số tiền này không đả động được lão già Khương gia đó thì ít nhất cũng sẽ đả động được vị tráng hán trước mặt, Sở Hạc Vinh tháo nhẫn ban chỉ trên tay xuống, lại lấy ra ngọc bội tùy thân và các thứ đồ vật, nói tiếp: “Tất cả đều là của ngươi! Nếu là chưa đủ, ngươi chỉ cần nói con số, vàng bạc nhà ta đều có thể lấy ra được”.
Sau đó, Thẩm Thời Ân thả đá trong tay xuống, đi về hắn.
Mà hắn còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt tất cả gia đinh hắn mang tới đều ngã vật xuống đất.
Sở Hạc Vinh hoảng sợ quay đầu định chạy, bị Thẩm Thời Ân đá vào mông, quăng ngã chổng mông lên trời.
May mắn là trước khi nắm đấm của Thẩm Thời Ân kịp hạ xuống thì Niên chưởng quầy vội vàng mở miệng nói: “Tráng sĩ dừng tay! Thiếu đông gia nhà chúng ta cũng không có ác ý, là trưởng bối trong nhà rất thích bàn bình lần trước tú nương nhà ngài thêu, muốn để tú nương tới gặp vị trưởng bối kia mà thôi”.
Lúc này Sở Hạc Vinh mới đứng dậy, cũng không dám vô cớ gây rối với Thẩm Thời Ân nữa, bò dậy từ trên mặt đất, vừa chạy vừa kêu: “Núi đây sông đó còn dài, tiểu tử ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy! Chờ tiểu gia ta về kêu đủ người sẽ tới xử lí ngươi”.
Sau đó hắn kẹp chặt đuôi mang theo đám thương binh tàn tướng trở về.
Về tới nơi còn nhìn thấy Ngọc Xuyến cười cười nói chuyện với hắn, hắn hòa nhã được con khỉ mốc!
“Gọi tất cả gia đinh trong biệt viện tới cho ta!”.
Sở Hạc Vinh đẩy Ngọc Xuyến ra, tức giận nói: “Từ xưa tới nay, hai nắm đấm địch không nổi bốn tay.
Tiểu gia ta cũng không tin hắn là Võ Khúc Tinh hạ phàm?! Tiểu gia ngược lại muốn nhìn xem một mình hắn đánh được bao nhiêu người!”.
Lời nói của tác giả: Hy vọng mỗi một tiểu bảo bối có những ủy khuất, tủi thân trong lòng, đều sẽ có một người ôm ngươi vào lòng để ngươi thoải mái khóc lóc, tâm sự.