Sở Hạc Vinh đang ngồi ở lầu hai của tửu lâu ăn sáng, gã sai vặt đứng cạnh cửa dường như rất gấp gáp: “Thiếu gia ngài đừng ăn nữa, sắp muộn học rồi”.
Sở Hạc Vinh không kiên nhẫn nói ngươi im miệng, lại nói: “Đồ ăn của thầy đưa vô cùng thanh đạm, không hợp khẩu vị của ta.
Buổi sáng ta không ăn no thì kiên trì sao được cả ngày?”.
Gã sai vặt cũng không dám khuyên nữa, chỉ là cau mày mặt khổ nhìn sắc trời bên ngoài.
Sở Hạc Vinh đang ăn một cái sủi cảo, cảm thấy khá ngon, đang muốn gói mang tới Vệ gia chia cho bọn Khương Lâm, lại nghe gã sai vặt vội vàng nói: “Thiếu gia! Ngài mau xem”.
“Kêu gì mà kêu! Dọa bổn thiếu gia rồi”.
Sở Hạc Vinh vừa mắng vừa tới cửa sổ lầu hai.
Một đạo ảnh màu trắng lướt qua, theo sau là một hán tử mặc quần áo ngắn.
Hán tử vừa mới chạy tới đầu đường, đạo thân ảnh kia đã len qua đám người trên phố, chạy tới cuối phố mà hán tử kia thở hổn hển mắng: “Ta chém chết mi súc sinh kia… Dám trộm cá nhà ta! Ta mà bắt được thì ta sẽ đánh chết mi!”.
Sở Hạc Vinh tức khắc không ăn nữa, vứt một nén bạc trên bàn, đi xuống với gã sai vặt.
“Hổ tuyết của bốn thiểu gia đâu?!”.
Hắn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm hán tử kia.
Hán tử kia nói: “Hổ tuyết cái gì? Ngươi là ai, đừng ngăn ta bắt thứ súc sinh trộm cá của ta”.
“Chính là con thú ngươi vừa đuổi theo! Ngươi tìm thấy nó ở đâu?!”.
Hán tử kia nói: “Ta nào tìm thấy nó? Là ta bày quán ở phố cách vách, súc sinh kia lại dám qua trộm cá của ta! Ta nói ngươi ngăn ta làm gì? Đuổi không kịp rồi!”.
“Trên đường sao”.
Sở Hạc Vinh vuốt cằm tự hỏi.
Hổ tuyết con hắn đã từ bỏ vài tháng, vốn nghĩ là nó cắm rễ trong rừng hay bị dã thú khác ăn mất nhưng không nghĩ tới sẽ gặp lại nó trong thành.
Huyện thành bọn họ tìm được hổ mẹ cũng ở xa nơi này, cưỡi xe ngựa cũng phải một canh giờ.
Vật nhỏ này chạy nhanh như vậy sao? Đáng tiếc là không đuổi kịp, nháy mắt liền không thấy đâu.
Sở Hạc Vinh sai gã sai vặt đi tìm, nói nhỡ nó ở góc nào thì sao?
Hắn vừa định đi, hán tử kia lại kéo áo tay hắn, nói: “Ngươi đừng đi, ta nghe ra được, con thú kia là của ngươi đi? Ngươi trả tiền cá cho ta!”.
Sở Hạc Vinh cũng lười tranh cãi với hắn nên nói gã sai vặt đưa cho hắn.
Đuổi người bán cá đi rồi, hai người chạy về cuối phố.
Một phen tìm kiếm không có kết quả, gã sai vặt thấy đã muộn nên khuyên Sở Hạc Vinh đi học trước.
Hai người vừa định rời đi thì lại thấy hán tử kia kéo thêm vài người tới.
“Chính là vị công tử nhà giàu kia! Súc sinh đó là của nhà hắn!”.
Trận thế đối phương quá lớn, nhìn như tới trả thù vậy, Sở Hạc Vinh sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Tuy vậy bọn họ cũng mau giải thích tình huống, không phải là tới trả thù mà là người bán gà bán thịt ở phố bên cạnh.
Sở Hạc Vinh thế mới biết là con hổ tuyết con kia không chỉ ăn cá mà còn ăn thêm vài con gà, khối thịt nhà người ta.
Đây là hổ tuyết hắn biết sao? Heo tuyết thì có!
Sở Hạc Vinh mắng thầm trong lòng, vừa sai gã sai vặt đưa bạc cho mấy chủ quán kia.
Sự việc này càng khiến hắn đi muộn hơn, khi Sở Hạc Vinh tới Vệ gia, bọn Khương Dương đã đọc sách được ba mươi phút.
Vệ Thường Khiêm răn dạy Sở Hạc Vinh không tuân thủ quy tắc, nói nếu là ai cũng giống hắn thì việc kinh doanh của Sở gia cũng không cần làm nữa!
Sở Hạc Vinh cúi đầu thành thật nghe giáo huấn, ước chừng qua mười lăm phút sau thì mới ngồi được xuống án thư.
Sau đó, Vệ Thường Khiêm đi ra ngoài, Tiêu Thế Nam đè thấp giọng hỏi sao hắn tới muộn vậy?
Sở Hạc Vinh vừa định mở miệng nói cho hắn chuyện hổ tuyết thì Vệ Thường Khiêm quay lại nên lời tới bên miệng lại nuốt về.
Mà bên Khương Đào, nàng nhịn cơn đau bụng tìm với Thẩm Thời Ân ba mươi phút, rốt cuộc cũng tìm được Tuyết Đoàn nhi.
Kỳ thật cũng không tính là tìm được mà là Tuyết Đoàn nhi tự mình đi lại trước cửa y quán.
“Ngươi chạy đi đâu?!”.
Khương Đào thật sự sốt ruột.
Thời đại này không có Internet và đài truyền hình, ngay cả báo chí cũng không, nếu Tuyết Đoàn nhi thật sự đi lạc, nàng cũng không biết tìm như nào!
Tuyết Đoàn nhi mới rồi còn cao hứng dựng đuôi nhỏ lên, bị nàng quát xong cái đuôi lập tức rũ xuống, lỗ tai cũng cụp xuống.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nó, Khương Đào lại không đành lòng quát lớn, ngồi xổm xuống vuốt ve: “Lần tới không được như vậy.
Nếu là thích ra ngoài, khi nào A Lâm rảnh ta bảo đệ ấy mang ngươi đi chơi”.
Lúc này Tuyết Đoàn nhi mới vui hơn chút, thân mật cọ vào lòng bàn tay nàng.
Khương Đào ôm nó lên, cũng không biết có phải do nàng không mà Tuyết Đoàn nhi trầm tới kỳ cục.
Tuy rằng hiện tại nó nhìn khá tốt nhưng buổi sáng bị nàng dẫm một cái, Khương Đào quyết định mang nó đi khám.
Nhưng họ tới lại không khéo, đại phu thú y vừa đi đỡ đẻ cho trâu nhà người ta, Khương Đào và Thẩm Thời Ân chỉ đành chờ ở tiệm.
Tuyết Đoàn nhi mới rồi còn nhảy nhót tung tăng liền đột nhiên không có tinh thần.
Khương Đào lại lo lắng một trận, sợ vừa nãy nó ra đường bị người đánh hoặc bị con chó hoang nào bắt nạt.
Cũng may là không lâu sau, đại phu đã ôm hòm thuốc trở về.
Khương Đào vội tới nói: “Đại phu, ngài cuối cùng cũng về rồi”.
Đại phu cũng không nhìn kỹ Tuyết Đoàn nhi trong lòng nàng: “Ta đi rửa tay đã, ngươi đem con thú để trên bàn, ta lập tức ra ngay”.
Chờ hắn rửa tay xong, nhìn kỹ Tuyết Đoàn nhi lại tức giận nói: “Ta nói sao lại có tiểu nương tử như vậy chứ, ngươi là tới gây hấn đúng không?”.
Khương Đào bị ông mắng nên sửng sốt, nói: “Tuyết Đoàn nhà ta sáng nay bị ta dẫm phải, mới rồi còn đi lạc ba mươi phút, trở về liền không có tinh thần.
Kể cả nó có bệnh gì không thể nói thì ông cũng đừng mắng người chứ? Tiền khám ta sẽ đưa”.
Đại phu ôm tay nói: “Nơi này của ta là thú ý quán không giả nhưng là khám cho gia cầm gia súc, chó mèo các loại.
Ngươi mang con hổ này cho ta xem thì không phải là tới hại ta thì là gì? Sao ngươi không mang theo con hổ thành niên ấy? Uy phong bao nhiêu?!”.
Bởi vì cho rằng là Khương Đào tới gây chuyện nên đại phu nói lời hơi khó nghe.
Nhưng Khương Đào lại chẳng so đo với ông, nàng ngơ ra hỏi: “Con hổ sao?”.
Sau lại nhìn Thẩm Thời Ân, muốn tìm được đáp án từ chỗ hắn, “Nhị ca, Tuyết Đoàn nhi nhà mình là con hổ?”.
Thẩm Thời Ân cũng hơi kinh ngạc hỏi nàng: “Nàng không biết sao?”.
Khương Đào lắc đầu, khi nhặt được Tuyết Đoàn nhi, nó còn bé xíu, tuy là diện mạo có khác một chút so với mèo nhưng dù là thân hình hay màu lông trắng như tuyết đều giống mèo y như đúc.
Bởi vì Tuyết Đoàn nhi còn ngày ngày ở trước mắt nàng, một chút biến hóa cũng nhìn không ra chứ đừng nói là giống con hổ.
“Ta cho rằng nàng vẫn biết nên không nói với nàng”.
Thẩm Thời Ân nói.
Hắn không chỉ sớm đã nhận ra Tuyết Đoàn nhi là hổ mà còn biết diện mạo này không giống hổ bình thường, khi còn bé mà giống mèo thì chỉ có hổ tuyết trân phẩm thôi.
Khi còn bé, có lần tiểu quốc ở quan ngoại tiến cống hắn may mắn được nhìn qua.
Chỉ tiếc là hổ tuyết này trời sinh kiêu ngạo, rất khó thuần hóa, không chịu khuất phục, lúc ấy tiến cống là một lớn một nhỏ, cuối cùng đều tuyệt thực mà chết.
Đại phu kia thấy nàng không giống như giả vờ không biết, sắc mặt mới hòa hoãn đi vài phần, nói: “Loại hổ này ta cũng chưa thấy qua bao giờ.
Nhưng xem sọ não, khung xương rắn chắc, đuôi dài như roi… Mấy thế hệ tổ tiên nhà lão đã bắt đầu tiếp xúc với thú vật, sẽ không nhìn lầm!”.
Nói xong ông kiếm tra lại chân trước và bụng của Tuyết Đoàn nhi nói: “Móng vuốt thì không có chuyện gì, không có tinh thần là do ăn no quá, về nhà nghỉ ngơi nhiều là được.
Tuy vậy ta thấy tiểu hổ này của cô nương có hơi gầy quá, nghĩ chắc là do bình thường ăn uống không tốt.
Nếu cô nương đã quyết định nuôi nên cho ăn nhiều vào…”.
Đại phu lải nhải một đống, Khương Đào nói cảm tạ rồi trả tiền khám.
Đợi ra tới bên ngoài y quán, mày nàng cũng nhăn lại.
Đại phu nói không sai, Tuyết Đoàn nhi đúng là luôn ăn không đủ! Nàng luôn cho rằng nó là mèo con, nuôi như tiêu chuẩn ăn của một con mèo.
Nhưng nếu là tiểu lão hổ, sức ăn chắc chắn không giống.
Cũng khó trách Tuyết Đoàn nhi không lớn được bao, sờ thấy toàn là xương không thôi!
Cải thiện chế độ ăn cho Tuyết Đoàn nhi là nên làm, cũng là gánh nặng trước mắt của nàng.
Về sau thì sao? Tuyết Đoàn nhi trưởng thành chắc phải hơn trăm cân, vậy thì phải tốn bao nhiêu thịt chứ?
Hiện tại nàng có hơn năm trăm lượng, có thể nuôi sống nó một năm đã là tốt rồi.
Hơn nữa, sau đó có tiết kiệm tiền thì nuôi Tuyết Đoàn nhi ở nhà cũng đủ dọa chết hàng xóm…
Chẳng lẽ phải thả nó về rừng? Khương Đào nghĩ cũng thấy không nỡ.
Tuyết Đoàn nhi chính là con mèo nhỏ nàng nuôi lớn, còn cùng nàng vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, cô độc nhất.
Bởi vì chuyện này mà tâm tình nàng không tốt tí nào.
Sau khi bọn Khương Dương tan học, thấy nàng uể oải thì cho rằng là nàng vẫn chưa khỏe, bèn không hỏi nhiều, về phòng viết công khóa.
Buổi tối, bọn Khương Đào ăn xong cơm tối, ngay lúc chuẩn bị về phòng thì đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.
Thẩm Thời Ân đi mở cửa, Sở Hạc Vinh cười cười, đầu tiên gọi “cô cô”, “thúc thúc”, sau đó giải thích nói: “Ta có một số việc trên phố, bận một lúc liền không chú ý thời gian, không kịp về biệt viện, không biết có thuận tiện cho ta ngủ nhờ ở đây một đêm”.
Khương Đào nói được, bảo Tiêu Thế Nam dẫn hắn về phòng.
Tiêu Thế Nam bá vai Sở Hạc Vinh cười nói: “Ngươi hôm nay có chuyện gì? Buổi sáng trễ học chưa nói, tan học còn chạy như bay ra ngoài, hiện giờ còn bận rộn ở trên phố”.
Sở Hạc Vinh rũ mắt nói: “Đừng hỏi nữa, giỏ tre múc nước, công dã tràng rồi”.
Mà lúc này, Tuyết Đoàn nhi ngủ trong phòng Khương Lâm từ trưa đi ra, mặt đối mặt với Sở Hạc Vinh.