Gả Cho Tội Thần


Khương Đào nhận lấy khế ước của Vương thị, xác định không có gì thì bản thân cũng ấn dấu tay rồi thu lại.
Sau đó nàng nhìn Lý thị.
Tuy rằng ý tưởng mở Tú Phường là do Lý thị dẫn dắt nàng nhưng việc nào ra việc đó, nàng không ký khế ước, Khương Đào sẽ không dạy nàng.
Lý thị do dự cắn môi, Vương thị vội vàng khuyên nhủ: “Lý tỷ tỷ, tỷ ký đi.

Nhi tử ta đã phân tích với ta rồi, điều khoản tuy nhiều, tiền vi phạm hợp đồng đúng là rất lớn nhưng chỉ cần chúng ta ăn ngay nói thẳng, sẽ không có chuyện xấu gì! Hơn nữa, tỷ đừng chỉ nhìn mỗi mấy điều khoản ấy, bên trong còn có không ít là điều tốt cho ta, không nói cái khác, nói tới việc hai năm đầu chỉ phải giao một nửa, có chuyện nào tốt như vậy đâu?”.
Vương thị nói không sai, trước mắt học đồ đi theo sư phụ học nghề.

Nhưng không giống nhau, học đồ không chỉ hai ba năm không được nhận cái gì mà còn phải đưa thêm tiền, hầu hạ sư phụ hệt như tổ tông nhà mình, chạy chân vặt càng không cần nói, còn phải bị sư phụ đánh chửi, phải dỗ cho sư phụ vui vẻ, sau mới nói tới chuyện học được món nghề.
Khế thư này lại viết, sau khi ký khế thư, Khương Đào sẽ bắt đầu dạy các nàng, còn không cần các nàng đưa thêm tiền!
Lý thị bị Vương thị thuyết phục, khó xử nói: “Ta đây trong lúc nhất thời không tìm được người làm chứng thì phải làm sao?”.
Người làm chứng không thể là trượng phu hay con cái, cha mẹ, người Vương thị tìm là biểu tỷ sống gần đây.

Nhà mẹ đẻ của Lý thị không có ai, trong lúc nhất thời đúng là không tìm được ai làm chứng.
“Ta làm người làm chứng cho tỷ!”.

Vương thị nói với Khương Đào, “Sư phụ, như vậy có được không?”.
Khương Đào gật đầu nói có thể nhưng cũng nói với Vương thị: “Tỷ phải nghĩ cho kỹ, chuyện làm người làm chứng này không phải chuyện nhỏ”.
Vương thị gật đầu nói: “Sư phụ nói ta đều hiểu, ta và Lý thị quen biết hơn nửa đời, ta biết tỷ ấy là người như nào”.

Nói xong chạy về nhà mình cầm mực qua đóng dấu.
Vương thị đã nói vậy thì Lý thị cũng không hề do dự, hai người rất nhanh đã ký xong.
Sau khi Khương Đào kiểm tra xong, liền đem vải và chỉ ra.
“Hôm nay ta dạy các tỷ thêu chữ thập trước, cách thêu này không khó, các tỷ chỉ cần làm quen với kim chỉ, càng nhanh càng tốt”
Thêu chữ thập đúng là không khó, người hiện đại cầm kim thêu vài ngày là xong.
Nhưng thời đại này phí in ấn tốn rất nhiều tiền, ngay cả màu in cũng rất quý, cũng chỉ có thể để người thêu ra trước rồi làm mẫu cho các nàng.
Khương Đào khi ở hiện đại từng ở trên giường bệnh làm cái này, sau xuyên tới đây học thêu thùa, càng thấy thêu chữ thập rất có ích.
Nàng để cho Vương thị và Lý thị nhìn kỹ, qua một canh giờ thì thêu ra được mấy đóa mẫu đơn to bằng bàn tay.
Đây là nàng cố ý làm chậm, Vương thị và Lý thị nhìn chằm chằm, đều đã xem rõ.
Sau đó, Khương Đào tới thư phòng Khương Dương lấy một chiếc bút lông rất nhỏ, vẽ thứ tự chỉ và nét thêu cho các nàng, để các nàng nhìn cái liền biết trình tự.
Tiếp theo nàng để cho Vương thị và Lý thị tự mình làm.
Vương thị và Lý thị có hơi khẩn trương nhưng những bước làm này không quá khó, dưới sự chỉ dạy của Khương Đào, hai người thêu tới chạng vạng, cũng đã thêu ra hình thù.

Đặc biệt là Lý thị, nàng rất thạo thêu thùa, đồ thêu ra kém hơn Khương Đào nhưng lại tốt hơn Vương thị.
Vương thị hơi thẹn thùng nói với Khương Đào; “Sư phụ, tay ta không khéo như Lý tỷ, làm hư đồ rồi”.
Khương Đào lắc đầu nói sẽ không, “Vốn là không chuẩn bị bán nhiều, giai đoạn đầu tỷ thêu không tốt, chúng ta coi như là luyện tập.

Không tính là làm hư”.
Nói chuyện một hồi, Khương Dương cùng Tiêu Thế Nam, Khương Lâm trở về, còn có Sở Hạc Vinh đi cùng.
Ngoại hình, quần áo của bọn họ chẳng giống nhau nhưng đều đeo một túi sách màu đen, trên túi thêu một rừng trúc, liếc mắt cũng biết họ học cùng một trường.
Túi sách kia đương nhiên là do Khương Đào làm, mô phỏng theo cặp sách ở hiện đại.
Vốn còn nghĩ Sở Hạc Vinh nhìn quen đồ tốt rồi sẽ không nhận, Khương Đào cũng tặng biểu đạt tâm ý thôi, không nghĩ rằng hắn cũng rất thích, giống như bọn Khương Dương, mỗi ngày sớm tối gì cũng phải giữ gìn, xem ra rất thích.
Khương Đào vội buông kim chỉ trong tay xuống, nói: “Đều đã mệt rồi đúng không? Để tỷ đi chuẩn bị bữa tối”.
Sở Hạc Vinh thấy nàng còn đang bận, vội vàng cười nói: “Việc của cô cô quan trọng, con sai gã sai vặt đi mua ít đồ trong thành rồi”.
Đây cũng không phải khách khí, Khương Đào bận chính là việc thêu thùa, chuyện liên quan tới tương lai của Phù Dung tú trang, nào có thể để chuyện nhỏ như nấu cơm ảnh hưởng được?
Khương Đào thấy Lý thị và Vương thị đều có vấn đề muốn hỏi mình,cũng không có kiên trì, chỉ nói mua ít thôi, không cần lãng phí tiền bạc.
Vương thị và Lý thị cũng ngại ở lại, thu chỉ thêu lại, hỏi hai ba vấn đề cũng về nhà nấu cơm.
Đồ thêu của các nàng Khương Đào không cho mang về nên để trên bàn.
Chờ các nàng đi rồi, Sở Hạc Vinh nhanh chóng chạy tới nhìn, sau đó nụ cười trên mặt hắn sụp dần xuống, mím môi mấy lần cũng nói không nên lời.
“Làm gì vậy? Có chuyện mau nói”.
Sở Hạc Vinh nhìn nàng một cái, nói: “Ta nói cô đừng giận”.
Khương Đào gật gật đầu nghe hắn nói: “Cái này rất thô ráp, cùng với chỉ thêu bên trên chả ăn nhập gì cả.

Cái này cũng có thể bán lấy tiền sao?”.
Không trách Sở Hạc Vinh nghĩ vậy mà là thêu chữ thập rất khó để có thể thêu được ra những bông hoa đánh đồng với kỹ xảo thêu bình thường, hơn nữa, Vương thị và Lý thị mới học, cũng không quá thuần thục.

Ở trong mắt người nhìn quen thứ tốt như Sở Hạc Vinh không phải là “thô ráp” hay sao?
Khương Đào mím môi cười: “Đây vốn không phải là bán cho người như con”.

Nói xong nàng lấy ra tấm Lý thị thêu tốt hơn, “Đồ vật nhỏ này dùng chất liệu gỗ bình thường làm thành bàn bình.

Một tấm chỉ bán hai đồng bạc”.
Sở Hạc Vinh kinh ngạc, nhướng mày nói: “Khăn tay ven đường bán chỉ có một đồng bạc! Bán được hai đồng bạc thì chỉ, vải, cả gỗ nữa, tính ra số tiền cũng không nhỏ! Vậy đâu có lợi nhuận?”.
“Hai đồng đã là lời rồi, bởi vì hiện tại mới sản xuất vải và chỉ này nên phí tổn mới cao.

Chờ sau khi sản xuất một lượng lớn rồi, phí tổn sẽ ngày càng thấp, nói không chừng chỉ tốn nửa đồng bạc thôi”.
Sở Hạc Vinh gật đầu, vẫn nghĩ dù phí tổn được hạ thấp, lợi nhuận nhiều nhưng hai đồng bạc chỉ lời được một đồng rưỡi, cũng không có tác dụng gì.
Khương Đào lại cười: “Con thấy thêu vật này mất bao lâu?”.
Hỏi trúng cái Sở Hạc Vinh không biết, hắn có thể hiểu được phí tổn và đồ thêu bán ra là được bù lại nhưng nào biết còn tốc độ thêu của tú nương! Hơn nữa, hắn vừa nhìn liền biết Lý thị và Vương thị cũng chẳng phải tay nghề lão luyện nên suy đoán: “Dăm ba hôm?”.
Khương Đào cười lắc đầu, “Một buổi chiều thôi! Nếu là thuần thục, tốc độ có thể nhanh hơn!”.
Điều này thực sự khiến Sở Hạc Vinh giật mình, nếu là một buổi chiều làm được mấy bức, chưa nói tới lợi nhuận thiếu hay không mà là ít lãi tiêu thụ mạnh! Khó trách cô cô hắn nói là vật này không phải cho người như hắn mà là bán cho bá tánh bình thường.
“Đây chỉ là đồ các nàng luyện, làm bàn bình thì hợp.

Sau đó có thể phát triển nhiều hơn như gối, giày,…, các loại đều dùng được”.
Sở Hạc Vinh nghe được liên tục gật đầu, giá cả tiện nghi như vậy, kể cả gã sai vặt tích cóp không được bao nhiêu của hắn cũng mua được chứ đừng nói là những bá tánh còn có chút tiền tiết kiệm.
Sau đó gã sai vặt đi mua đồ ăn đã về, Thẩm Thời Ân cũng đã trở lại, chỉ là thấy bọn họ đang thảo luận chuyện thêu thùa nên không có tiến lên quấy rầy.
“Trước ăn cơm, sau đó ta lại nói lại”.
Gã sai vặt bày đồ ăn ra bàn, cả nhà đều ngồi xuống.
Sở Hạc Vinh kích động, cô cô này của hắn thật sự không khoác lác, ý tưởng cũng rất mới lạ, hắn trước nay không hề quan tâm lỗ lãi, chỉ là làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy mà ứng phó cho có với trong nhà, hôm nay nghe nàng nói vài câu đúng là rất tò mò.
Tuy vậy, hắn cũng có mắt nhìn, khi ăn cơm không hỏi được, nghĩ là hôm nay sẽ ở lại, một là tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với Tuyết Đoàn nhi, hai là để Khương Đào chỉ dạy một hai.
Tuy vậy một bữa cơm còn chưa ăn xong đã nhảy ra một hạ nhân của Sở gia.
Hạ nhân kia là người trông coi biệt viện, vừa vào liền bẩm báo; “Tiểu thiếu gia, mời về một chuyến.

Có người từ kinh thành tới”.
Sở Hạc Vinh vừa ăn vừa không vui nói: “Không thấy bổn thiếu gia đang ăn cơm sao?! Người tới thì tới đi, đêm nay bổn thiếu gia không về, để hắn chờ đi”.
Nói xong liếc gã sai vặt nhà mình, gã kia hiểu ý, không đợi hạ nhân nhiều lời đã đuổi ra ngoài.
Khương Đào thấy đứa nhỏ này rất biết diễn, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ thật là có người nhà tới hoặc là có tin tức của trưởng bối trong nhà, thật không quay về nhìn xem sao?”.
Sở Hạc Vinh buông đũa của mình, lại cầm đũa trên bàn gắp cho Khương Đào ít đồ ăn, nói: “Cô cô đừng để ý, nhà ta đều rất bận rộn, chỉ có ta rảnh rỗi nhất, bằng không đầu năm nãi nãi ta cũng sẽ không bảo ta đi tới đây cùng Tô sư phó.

Người tới chắc là quản sự gì thôi, để hắn chờ ở biệt viện là được”.
Nghe hắn nói như vậy, Khương Đào cũng không khuyên nữa.
Chờ bọn họ ăn cơm xong, Tuyết Đoàn nhi vui vẻ chạy ra từ sương phòng.
Tiểu gia hỏa này rất tham ăn, mỗi lần ăn cơm đều tới bên bàn chờ, bán manh đủ kiểu vì miếng ăn.
Nhưng mấy hôm trước Sở Hạc Vinh tới thì khác rồi, mỗi ngày hắn đều sai người đưa thịt tới hẻm Trà Hồ, một lần là mười cân.
Tiểu gia hỏa này ăn uống thả cửa mấy ngày, vóc dáng to ra không nói, ngay cả bọn Khương Đào ăn cơm, nó cũng không thích ra xem náo nhiệt nữa.
Hơn nữa, nếu không vì vậy, Khương Đào cho rằng nó rất thông minh, trước đó còn coi Sở Hạc Vinh như kẻ thù, sau được Sở Hạc Vinh cho ăn vài hôm, tuy không tính là thân thiết nhưng cũng không dữ dằn nữa.
Giống như hiện tại, Sở Hạc Vinh ân cần chải lông cho nó, nó cũng không né, ngẩng cằm hưởng thụ.
Tuy vậy, một người một hổ vui vẻ chưa được bao lâu, trong nhà lại có người Sở gia tới, dẫn đường vẫn là cái hạ nhân bị đuổi kia.
“Có phiền quá không vậy?!”.

Sở Hạc Vinh táo bạo đứng dậy, “Giục giục cái gì, gọi mãi! Bổn thiếu gia hôm nay không về! Ông trời gì thì cũng phải chờ”.
Hạ nhân kia rũ mắt không nói, chỉ nhường qua một bên, một thiếu niên áo gấm đi vào.
Đừng nhìn Sở Hạc Vinh vừa rồi còn như mèo bị dẫm đuôi, vừa thấy hắn, khí thế thấp ngay xuống, héo héo mà cười làm lành: “Đại ca, sao huynh lại tới rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui