Nhìn thấy là huynh đệ trong nhà của Sở Hạc Vinh tới, Tiêu Thế Nam ngồi sang bên cạnh, nói: “Sở đại ca mời ngồi, đã ăn cơm chưa?”.
Sở Hạc Vinh vội vàng ra tín hiệu điên cuồng cho hắn, sau đó lại giới thiệu với bọn Khương Đào, “Đây là đại ca ta, Sở Hạc Tường”.
Sau đó giới thiệu từng người bọn Khương Đào.
Sở Hạc Tường không để ý gật đầu, xem như chào mọi người, cũng không có ngồi xuống, chỉ cười khẽ: “Đệ đệ được chiều quá, đã gây phiền phức cho mọi người rồi.
Ta tới mang hắn về”.
Nói xong xoay người rời đi.
“Cô cô, mọi người, ta đi trước”.
Sở Hạc Vinh mặt như đưa đám, hệt như tiểu tức phụ rời đi cùng hắn.
Chờ hai huynh đệ bọn họ đi rồi, Tiêu Thế Nam trở về chỗ ngồi, “Không nghĩ rằng Tiểu Vinh là người không câu nệ tiểu tiết mà ca ca hắn lại kiêu căng như vậy”.
Đừng nhìn Sở Hạc Tường mới rồi rất lễ phép nhưng cái loại tự cao tự đại không để ai vào mắt này lại là không giấu được.
Chuyện của Sở gia Khương Đào chỉ nghe Tô Như Thị nói qua một ít, liền giải thích: “Tiểu Vinh là con trai duy nhất của cha mẹ hắn, người tới hôm nay hẳn là đại đường huynh của hắn, trưởng tôn của Sở gia”.
Tuy giống ở nông thôn cũng sẽ gọi đường huynh, biểu huynh nhưng gia đình giàu có thì khác, chưa phân gia thì theo tôn ti mà xưng hô, nhìn qua rất thân thiết.
Chỉ là quý tộc có nhiều thứ phức tạp, loại xưng hô thân thiết như vậy có gồm cả quan hệ thật giữa hai người hay không thì không biết được.
Mà bên Sở Hạc Vinh, sau khi ra khỏi hẻm Trà Hồ, lên xe ngựa thì lại cười lấy lòng: “Đệ không biết là đại ca tới, còn nghĩ là hạ nhân kia lừa đệ thôi.
Đại ca ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với đệ”.
Sở Hạc Tường cong cong môi, dịu dàng nói: “Huynh đệ một nhà, trước đó đệ không biết ta tới thì không có tội, không có gì đáng trách cả”.
“Vẫn là đại ca đối xử tốt với ta”.
Sở Hạc Vinh thả lỏng, nằm xuống, rất mau điều chỉnh tốt tâm trạng.
Trong nhà nhiều đường huynh, ai cũng đối xử với hắn chẳng ra làm sao, sợ lão thái thái thương hắn, trợ cấp vốn riêng cho hắn.
Cũng chỉ có đại đường huynh Sở Hạc Tường này có mấy phần tốt bụng với hắn.
Chỉ tiếc, hai người kém nhau hơn mười tuổi, thời điểm Sở Hạc Vinh còn làm nũng với lão thái thái, Sở Hạc Tường đã theo trưởng bối ra ngoài học quản lý, cũng không có bao nhiêu tình cảm.
“Đại ca sao lại tới đây? Là kinh doanh đi ngang qua hay đi tặng đồ giúp cho nãi nãi?”.
Sở Hạc Tường cười: “Nãi nãi nghe nói Tô sư phụ nhận nuôi một nghĩa nữ, đệ lại bái sư đi học, sai ta tới đây nhìn đệ một cái, cũng thuận tiện đưa mấy thứ đệ muốn tới”.
“Đều đưa tới?”.
Sở Hạc Vinh lăn mình như con cá chép, “Đệm giường, quần áo, tiền bạc, còn có đầu bếp, gà chó đệ nuôi toàn bộ đều mang tới?”.
Sở Hạc Tường thấy hắn mừng rỡ như hài tử thì trong lòng càng thêm khinh thường, cái đồ không có tích sự gì như vậy, cũng chỉ có lão thái thái tuổi cao, đầu óc không tỉnh táo mới đặc biệt thích hắn.
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, trên mặt Sở Hạc Tường cũng không có hiện ra bất cứ điều gì, hòa ái nói: “Đều đưa tới.
Tuy vậy ta phải nói với đệ một câu, đệ đã mười bảy rồi, nếu không phải đệ nghịch ngợm mãi như vậy, nãi nãi mới không làm mai cho đệ.
Khi ta bằng tuổi đệ, tẩu tử đệ cũng có mang rồi”.
Sở Hạc Vinh gãi gãi đầu nói, “Đại ca nói cái này làm gì, là chính đệ không muốn lập gia đình, nãi nãi và cha mẹ thương đệ nên mới không ép đệ”.
Sở Hạc Tường không tỏ ý kiến mà cười cười, sau lại như vô tình mà hỏi: “Mới vừa rồi người đệ gọi là “cô cô”, chính là nghĩa nữ của Tô sư phó?”.
Nếu Sở Hạc Tường giống như mọi người nói với hắn cái gì mà thành gia lập nghiệp, Sở Hạc Vinh đúng là không biết nói cái gì nhưng nói tới Khương Đào, hắn có thể viết sớ được luôn: “Còn không phải sao, cô cô có bản lĩnh lắm.
Huynh đừng nhìn nàng chẳng lớn hơn đệ là bao nhưng nàng ấy biết thêu thùa, biết nấu cái bánh gì ấy, hiện tại còn muốn mở Tú Phường.
Cô có những ý tưởng mà đệ chưa nghe bao giờ, rất lợi hại.
Nhà cô khá nhiều huynh đệ, cái người cao ngang đệ, trông thanh tú ấy là Tiểu Nam.
Người lùn hơn đệ một cái đầu tên A Dương, học rất giỏi.
Còn cái đứa bé mẫm kia là A Lâm, là cái đứa tham ăn… Còn có, ngồi bên cạnh cô cô ta, anh khí mười phần ấy là phu quân của cô cô, tên là gì đệ không biết, đệ chỉ gọi là thúc thúc thôi.
Thúc ấy rất có bản lĩnh, ban đầu khi đệ còn chưa thân với họ, mang người tới khiêu khích,thúc ấy ba đấm hai đá liền đánh ngã toàn bộ gia đinh đệ mang tới, ha ha…”.
Hắn mới nói tới Khương Đào, ban đầu Sở Hạc Tường nghe rất nghiêm túc, sau hắn càng nói càng thấy lạc đề, mày Sở Hạc Tường nhăn lại, sau khi nghe được cái đồ trang sức là nụ cười bất biến kia cũng không giữ được, đặc biệt là hai tiếng cười kia khiến miệng hắn giật giật mấy cái.
“Vị Khương tiểu nương tử này thật sự rất có bản lĩnh”.
Sở Hạc Tường nỗ lực duy trì nụ cười, “Ta nghe nói gần đầy Phù Dung tú trang của đệ kinh doanh có chút vấn đề, có một Mẫu Đơn tú trang muốn cạnh tranh với đệ.
Đệ không nghĩ tới việc mời nàng ấy tới giúp sao?”.
Sở Hạc Vinh kinh ngạc mà nói: “Đại ca huynh là thần à, mới tới đây nửa ngày mà cái gì cũng đã biết! Đúng là huynh tung hoành thương trường nhiều năm, thấy trước tiên cơ, tưởng đâu rằng cái Mẫu Đơn tú trang kia là do huynh mở đấy”.
Nụ cười trên mặt Sở Hạc Tường lại có vài vết nứt nhưng rất mau đã trấn định lại: “Nãi nãi nếu để ta tới trông chừng đệ, ta đương nhiên nên quan tâm đệ nhiều hơn”.
Sở Hạc Vinh còn không biết chính mình vỗ mông ngựa sai đoạn nào, vội cười nói: “Vậy đại đường huynh nếu đã tới rồi, không bằng giúp giúp đệ đi?”.
Sở Hạc Tường hỏi giúp đệ cái gì?
“Đương nhiên là giúp đệ đối phó với Mẫu Đơn tú trang.
Đầu óc của lão bản Mẫu Đơn tú trang tuyệt đối có vấn đề hoặc là ăn no nhàn quá mức hai là cả bụng là một màu đen! Huynh nói xem, tú trang nhà ta khắp cả nước chưa có tới mười cái, hắn phí công phí sức tới chèn ép đệ làm gì? Đại ca giúp đệ bắt tên hỗn đản kia lại đi….”.
Sở Hạc Tường bị hắn làm ầm tới đau cả lỗ tai, nghe hắn càng nói càng quá đáng, thái dương giật giật, vội vàng xua tay nói đệ dừng lại.
“Tú trang kia là của hồi môn riêng của lão thái thái, bởi vì bà thương đệ nên mới cho xuống dưới danh nghĩa của đệ.
Đương nhiên nên là đệ tự kinh doanh, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp đệ góp ý”.
“Vậy sao”.
Sở Hạc Vinh lại nằm về, “Vậy quên đi, chỉ có thể để tên hỗn đản lòng dạ độc ác ấy đắc ý một trận”.
Nếu không phải là Sở Hạc Tường nhìn Sở Hạc Vinh lớn lên, biết hắn không có mắt nhìn, không có đầu óc, sẽ hoài nghi rằng có phải hắn cố ý nói câu đó cho mình nghe hay không.
Trước mắt, hắn không thể tỏ ra tức giận, càng muốn hỏi thăm kế hoạch của Phù Dung tú trang nhiều hơn, bèn tự mình rót trà, đưa cho Sở Hạc Vinh, “Nói chuyện chính, đệ đã có kế hoạch đối phó chưa? Nói ra đi ta tham mưu giúp đệ”.
“Đương nhiên có”.
Sở Hạc Vinh uống một ngụm trà, sau đó cười nói: “Tuy vậy, là bí mật thương nghiệp, đệ không nói cho huynh được!”.
Sở Hạc Tường:……….
“Là ta cũng không thể nói sao?”.
Hít sâu vài hơi, Sở Hạc Tường điều chỉnh biểu cảm của bản thân.
Sở Hạc Vinh vắt tay ra sau đầu, bắt chéo chân, nói: “Không thể”.
Tuy rằng trước đó hắn không để ý tới việc kinh doanh của cửa hàng nhưng hiện tại thì khác – hắn bị lây nhiễm thái độ nghiêm túc làm việc của Khương Đào và Niên chưởng quầy, Sở Hạc Vinh nghĩ người khác đã như vậy, hắn là chủ nhân đương nhiên không thể thua kém! Nói ra lại bị cười cho.
Niên chưởng quầy đi tìm người làm vải hay chỉ đều là đích thân đi làm, chỉ sợ người khác tiết lộ ra ngoài.
Khương Đào cũng vậy, hôm nay hắn thấy được khế ước bảo mật kia, hơn nữa, lúc bọn họ thảo luận việc thêu thùa, bọn Khương Dương và Thẩm Thời Ân đều tránh đi, không nghe lén.
Mọi người đều trịnh trọng như vậy, sao hắn có thể tùy tiện lộ tin tức ra ngoài được?
Huống chị đại đường huynh này cũng chẳng thân với hắn là bao, còn không so được với Tiêu Thế Nam, bọn Khương Đào đâu!
Sở Hạc Tường thấy hắn nói xong thì nhắm mắt, không hề nói lý, thiếu chút nữa ném bay chén trà trong tay.
Đồ con lợn này, trước giờ đều không biết lựa lời, hiện tại giấu kĩ như vậy!
Nhưng sau Sở Hạc Tường lại nghĩ, sợ là hắn căn bản chẳng có kế hoạch gì, chỉ phô trương thanh thế lừa người thôi!
Nghĩ như vậy, hắn âm trầm quay mặt đi, cười cười, nhiều nhất là nửa năm, hắn có thể đánh sập hoàn toàn Phù Dung tú trang, đến lúc đó Sở gia hẳn là cũng phân gia rồi, Sở Hạc Vinh ngay cả một cái tú trang cũng không bảo vệ được, lão thái thái làm sao có thể chia tài sản cho hắn nữa!
………
Bên hẻm Trà Hô, cả nhà dùng cơm tối xong đều đã về phòng.
Khương Đào lại cầm kim chỉ, nghĩ nghĩ hôm nay chỉ dạy Vương thị và Lý thị thêu hai mẫu, dư lại chính là các mẫu bình thường hay có, để sau này các nàng nhìn theo mẫu thêu mà làm ra.
Chờ các nàng kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên, động lực liền xuất hiện, cũng có thể giúp nàng tuyên truyền một chút, lại gọi thêm ba, năm người nữa, xưởng nhỏ này của nàng cũng gọi là có quy mô rồi.
Động tác nàng không ngừng, vừa nghĩ chuyện, lúc ngẩng lên đã thấy Thẩm Thời Ân bưng nước ngâm chân tới cho nàng rồi.
Trước đó, đại phu cũng nói qua, trước khi đi ngủ ngâm nước ấm, có thể loại trừ hàn khí.
Sau đó, nguyệt sự của nàng cũng hết nhưng Thẩm Thời Ân vẫn giám sát nàng ngâm chân, mỗi ngày ngâm ba mươi phút.
“Tự ta làm”.
Khương Đào thả kim chỉ xuống.
Thẩm Thời Ân cũng không nói với nàng, ngồi xổm xuống cởi giày vớ của nàng ra, “Nàng đừng động, cẩn thận dính tay”.
“Hôm nay ta ở ngoài bận rộn một ngày, trên chân có mùi!”.
Khương Đào vội rút chân lại, càng nói càng nhỏ, lỗ tai cũng đỏ hồng rồi.
Hai người vẫn là mới lấy nhau, nàng vẫn muốn duy trì hình tượng của bản thân!
Lực đạo né của nàng căn bản không đáng để Thẩm Thời Ân để vào mắt.
Hắn duỗi tay chọc chân nàng, đùi nàng mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý để hắn cởi giày.
Thẩm Thời Ân niết chân nàng, ra vẻ khó hiểu nói: “Ta thấy chân nàng như ngọc ấy.
Nếu là ngọc thì sao có mùi mồ hôi được?”.
Chân của Khương Đào đúng là dưỡng rất tốt.
Trên người nàng không có thịt thừa, chân tuy nhỏ nhưng trắng trẻo mập mạp, mấy ngón chân cũng thon thon trắng trắng.
Bàn chân mềm ở trên bàn tay thô ráp của Thẩm Thời Ân, đối lập như vậy đúng là nhìn được ra là ngọc.
Khương Đào bị hắn chọc cười khanh khách, đánh hắn một cái,mềm như bông.
Cái đánh kia quá nhẹ, thân hình của Thẩm Thời Ân thì không sao nhưng chỗ nàng đánh thì hơi tê, tê như nào mà nó dẫn tới chỗ bụng nhỏ của hắn rồi.
Khương Đào thấy mắt hắn thay đổi, lập tức thầm kêu một tiếng không xong, vội thả chân vào trong nước.
“Ta không có uống dược kia”.
Hai má nàng hồng hồng, mắt rũ xuống, nhắc nhở nhỏ như tiếng muỗi.
Thẩm Thời Ân nhìn chân nàng, ánh mắt không di chuyển nói: “Kỳ thật có thể dùng cách khác!”.