Gả Cho Tội Thần


“Aiz, đừng khóc”.

Thẩm Thời Ân thấy mắt Khương Đào đỏ hồng, muốn lau nước mắt cho nàng, sau lại nghĩ bản thân đang bẩn, ống tay áo cũng bẩn, lại không quen mang khăn.
Khương Đào thấy hắn luống cuống chân tay, nhịn không được cười một tiếng.
“Nhà chính không tiện, chàng tới phòng Tiểu Nam trước, ta đi lấy y phục cho chàng”.

Trong nhà còn có người ngoài, không tiện nói với hắn bây giờ, nàng trừng hắn một cái, xụ mặt làm ra vẻ hung tợn, “Buổi tối xử lý chàng”.
Bộ dáng giả vờ tức giận này đáng yêu tới mức Thẩm Thời Ân muốn ôm nàng vào lòng.

Nhưng trong nhà có người ngoài, tức phụ nhà mình lại chú trọng hình tượng trước mặt người khác.

Thẩm Thời Ân đành phải kiềm chế xúc động, giả vờ bị uy hiếp, thành thật gật đầu đi về sương phòng.
Vương thị và Lý thị cũng đi ra cùng Khương Đào, vốn sợ tẩu tử của Dương thị bắt nạt Khương Đào, không nghĩ tới lại thấy Thẩm Thời Ân trở về.

Cho nên các nàng không đi theo Khương Đào nữa, trở về nhà chính.
Phùng Khê kéo vạt áo nương nàng, nhẹ giọng hỏi: “Khương tỷ tỷ có sao không? Ta thấy nàng như sắp khóc”.
Lý thị sờ đầu nữ nhi, cười nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng”.
Trách không được Phùng Khê lo lắng, tính nàng hướng nội, tâm trí như đứa trẻ.

Thấy vừa rồi tẩu tử Dương thị hất cằm mắng chửi người, Khương Đào vẫn bình tĩnh, rất trầm ổn.

Chỉ là sau khi Thẩm Thời Ân trở về, nàng giống như từ đại nhân thành thiếu nữ, nói giận là giận, chưa được mấy câu thì đỏ hốc mắt.

Phùng Khê còn tưởng là nàng gặp chuyện gì.
Hài tử như Phùng Khê đương nhiên không rõ nhưng đã thành hôn như Vương thị và Lý thị nào còn không rõ?
Nữ tử chỉ ở trước mặt tình lang mới bày ra một mặt như vậy.
Ngay cả Dương thị cũng nhìn ra, hâm mộ đôi phu thê nhỏ này thật ngọt ngào.
Sau đó Khương Đào đưa quần áo cho Thẩm Thời Ân, Thẩm Thời Ân thay xong thì cũng không ở nhà, lại đi ra ngoài.
Khương Đào điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, bảo Dương thị về nhà tìm người làm chứng ký sẵn vào khế thư, sau đó bắt đầu chỉ đạo Phùng Khê nhập môn.
Trước đó Lý thị cũng đã học tốt nên không cần Khương Đào phí sức nhiều.
Qua một buổi trưa, tới buổi chiều, Khương Đào tiễn các nàng về xong lại xụ mặt, ở nhà chờ Thẩm Thời Ân về, đừng nhìn trước đó Thẩm Thời Ân có cái bộ dáng biết sai nhưng ý cười trong mắt lại không lừa được người.

Cho nên Khương Đào hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để hắn nhớ kỹ.
Trời tối rất nhanh, bọn Khương Dương đã về.
Bọn họ còn chưa vào nhà, Khương Đào đã nghe thấy tiếng cười của Khương Lâm.
Không lâu sau, Khương Lâm vào phòng như viên đạn mà tới trước mặt Khương Đào, đôi mắt lấp lánh nói: “Tỷ tỷ, hôm nay ở bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn! Có người săn được hổ, đưa tới huyện nha, rất nhiều người tới xem náo nhiệt!”.
Sau đó Khương Dương và Tiêu Thế Nam cũng đi vào.

Bọn họ rốt cuộc cũng là thiếu niên, cũng có chí anh hùng, tuy rằng khắc chế hơn một chút so với Khương Lâm nhưng kích động hơn ngày thường nhiều.
“Tẩu tử không đi xem thật quá đáng tiếc”.
Tiêu Thế Nam nói, “Là một con hổ* lớn hiếm thấy.

Vệ tiên sinh biết được cho phép chúng đệ đi xem.

Huyện nha náo nhiệt tới mức chật kín cả cửa”。
*Ở đây bản gốc là con hổ lông màu nâu có hai viền trắng ở khóe mắt, tui không biết nên để tên em nó sao thì thôi đành
Khương Dương cũng khâm phục, nói: “Nghe nói huyện thành bên cạnh treo giải thưởng cho người săn được con hổ ác này, nhiều ngày không có kết quả.

Không nghĩ tới là người của huyện chúng ta lại săn được.

Tri huyện đại nhân rất vui, nói với mọi người rằng người lập được công lớn như vậy nên được phá cách làm bộ đầu cũng không quá.

Đáng tiếc, vị anh hùng kia không muốn lộ mặt, chỉ nhờ người đưa hổ đi còn chính mình không lộ diện”.
Tiêu Thế Nam cũng phụ họa, “Không thể thấy được phong thái anh hùng thật sự quá tiếc.

Nghe nói huyện bên cạnh treo giải năm trăm lượng? Không biết tri huyện chúng ta cho bao nhiêu”.
Khương Dương nói tiếp: “Con hổ đó là do huyện bên cạnh treo giải không sai nhưng nếu là người của ta săn được thì chiến tích này được tính vào huyện chúng ta.

Tri huyện chắc chắn thưởng không ít”.
Bọn họ nói hăng say không chú ý tới mặt Khương Đào càng ngày càng đen.
Không lâu sau, anh hùng săn hổ Thẩm Thời Ân đã trở lại.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ là trong tay cầm một tay nải màu đỏ.
Vào phòng, hắn lập tức đưa tay nải cho Khương Đào.
Khương Đào lười nhìn hắn, quăng tay nải lên bàn.
Khương Dương và Tiêu Thế Nam cũng thấy có gì đó không đúng.
Tiêu Thế Nam lôi Thẩm Thời Ân ra nhỏ giọng hỏi: “Đây là chuyện gì? Sao huynh lại chọc phải tẩu tử rồi?”.
Khương Dương cũng đi tới bên cạnh Khương Đào, chuẩn bị hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.
Khương Đào cũng không gạt bọn họ, nói: “Đều đừng đoán nưa.

Các đệ mới vừa rồi không phải còn tiếc nuối chưa được chiêm ngưỡng phong thái của anh hùng săn hổ sao? Nha”.

Nàng liếc về phía Thẩm Thời Ân, bĩu môi, “Người ở đây, mấy đệ nhìn cho đủ”.
Khương Dương và Tiêu Thế Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, Thẩm Thời Ân nhanh nhẹn ra dấu cho bọn họ: “Cái gì mà anh hùng, ta chỉ là gặp được nên thuận tay săn nó thôi.

Cũng không phải cố ý!”.
Loại lời này đương nhiên Khương Dương và Tiêu Thế Nam không tin nhưng cố kỵ việc sắc mặt Khương Đào còn không tốt, bọn họ đành phải nén xuống xúc động muốn hỏi kỹ hơn.
Chỉ có Khương Lâm là không hiểu chuyện, khẩn trương tới ôm eo Thẩm Thời Ân, nói: “Vận khí của tỷ phu đúng là kém nha! Tuy vậy may mà bản lĩnh của tỷ phu lớn, đánh chết con hổ kia, vậy phải nói là vận khí của con hổ kia kém mới đúng”.
Thẩm Thời Ân ngượng ngùng cười cười, cũng không dám nói tiếp.
Khương Dương vội kéo Khương Lâm tới bên người, nói đệ nói ít vài câu đi.
Khương Lâm mờ mịt nhìn hắn, “Làm sao vậy? Đệ lại nói gì sai sao?”.
Đúng lúc Tuyết Đoàn nhi nghe được tiếng mọi người nói chuyện nên đi tới.
Khương Dương thuận thế lên tiếng, “Không nói nữa, Tuyết Đoàn nhi của chúng ta rất thông ming, ở trước mặt nó không nên nói vậy miễn cho một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Tuyết Đoàn nhi thông minh cũng là động vật, lúc này bị nhắc tên nó cũng mờ mịt mà nghiêng nghiêng đầu không hiểu họ đang nói gì.
Cả nhà ăn bữa tối xong, sau đó ai về phòng nấy – Khương Lâm còn muốn quấn lấy tỷ phu hắn hỏi xem quá trình săn như nào lại bị Khương Dương vô tình xách cổ áo đi về phòng.
“Còn tức giận sao?”.

Thẩm Thời Ân thấy khi Khương Đào ăn cơm không nói lời nào, biết nàng rất bực, giải thích: “Ta không sao thật mà.

Con hổ này nhìn thì dữ nhưng không khó chơi bằng con lợn rừng lúc trước”.
Khương Đào hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ giống đâu cơ chứ? Lần trước hắn săn lợn rừng là hạ sính cho nàng, là bị yêu cầu nên mới phải đi săn.

Hiện giờ trong nhà ăn mặc không lo, sinh ý của nàng cũng bắt đầu có tiền, hắn căn bản không cần thiết phải đi săn hổ.

Quả thực là lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn.
Hơn nữa, khi săn lợn rừng, trước đó nàng cũng không quá có tình cảm với Thẩm Thời Ân.

Hiện tại khác rồi, là phu thê thì sẽ là cả đời.

Nàng cũng không dám nghĩ nếu Thẩm Thời Ân gặp chuyện thì nàng phải làm như nào.
“Ta biết nàng lo lắng cho sự an toàn của ta.

Lần tới ta không đi săn hổ nữa”.

Thẩm Thời Ân tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, “Hơn nữa, nàng nhìn xem, không phải ta vẫn còn nguyên vẹn mà trở về sao?”.
Trong mắt hắn tất cả đều là nàng, ánh mắt ấy lại tràn ngập ôn nhu và kiên nhẫn.
Lòng Khương Đào mềm nhũn, lẩm bẩm nói: “Được, lần tới không săn hổ, hổ cũng không phải muốn gặp là được có được không? Lần tới săn cái gì? Sói? Gấu? Bản lĩnh chàng lớn như vậy mà, trừ bầu trời là không với được ra thì trên mặt đất nào có cái gì chàng không dám săn?”.
Thẩm Thời Ân thấy nàng tức giận giở tính trẻ con, lại nhịn không được muốn cười.

Nhưng hắn vẫn đè khóe miệng xuống, nói: “Kỳ thật ta cũng biết bắn cung.

Như vậy đi, nàng mua cho ta một bộ cung, lần tới ta săn nguyên một bầu trời, không săn dưới đất nữa được không?”.
“Chàng kiếm được năm trăm lượng còn muốn ta mua cung tiễn cho chàng? Nhiều tiền như vậy, đừng nói một bộ cung tiễn, ngay cả cái gì dao, kiếm, búa, đao, mỗi loại mua một bộ”.
Thẩm Thời Ân âm thầm nén xuống xúc động muốn cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Lời này không thể nói như vậy.

Tuy rằng được thưởng năm trăm lượng bạc nhưng tiền bạc trong nhà đều là nàng quản.

Nếu nàng không muốn, đừng nói là cung tiễn, ngay cả cơm ta cũng không được ăn”.
Khương Đào đáp ta nào có dữ như vậy?
“Không có không có, là ta nói bậy”.

Thẩm Thời Ân nắm tay nàng, “Nàng xem hôm nay ta làm sai chuyện còn nói sai lời, nàng đánh ta, giáo huấn ta một chút được không?”.
Khương Đào đẩy nhẹ vai hắn, nói: “Chàng toàn dỗ ta, trước đó ta cầm gậy gỗ đánh A Dương còn không đau sao đánh đau chàng được?”.
Nhưng không nghĩ tới, cái đẩy này của nàng khiến Thẩm Thời Ân “Zi” một tiếng, còn nhăn cả mày.
“Chàng bị thương?”.

Khương Đào vội rút tay về.
Buổi chiều nàng chỉ kiểm tra người lại không nhìn được bả vai, sau cũng không thấy hắn thay quần áo.
Do lo lắng nên nàng cởi đai lưng của hắn ra.
Vừa cởϊ áσ, trên vai hắn có ba vết cào rất đáng sợ.
Tuy không còn chảy máu, miệng vết thương cũng không có mưng mủ lên nhưng vết cào sâu, khiền người nhìn cũng hãi hùng khiếp vía.
Khương Đào rơi nước mắt, oán trách nói: “Thật coi bản thân là người sắt? Bị thương cũng không hé răng, chàng đúng là khiến ta lo chết đi được”.

Nói xong đứng dậy lấy thuốc trị thương và băng gạc.
Trước đó khi đi mua đồ trong nhà, Khương Đào nghĩ trong nhà đều là nam nhi không chịu ngồi yên, Thẩm Thời Ân còn đang phục dịch, nói không chừng sẽ bị va đập nên chuẩn bị một hòm thuốc nhỏ, bên trong nhét đầy các loại thuốc trị thương.
Hiện giờ đúng lúc dùng tới.
Thẩm Thời An ngoan ngoãn ngồi trên giường, tùy ý để Khương Đào bôi thuốc cho hắn.
Tuy rằng vết thương trên vai này đối với Thẩm Thời Ân không đáng là gì nhưng khi Khương Đào bôi thuốc cho hắn, hắn vẫn giống như trước đau tới nhăn cả mày.
Hắn như vậy, Khương Đào cũng không tiện nói nữa, bôi thuốc xong lấy băng gạc che miệng vết thương lại.
Chờ băng bó xong, Thẩm Thời Ân lại nắm lấy tay nàng nói: “Còn tức giận sao? Nếu là còn tức giận, nàng cứ đánh bả vai ta, khẳng định có thể đánh đau”.
Khương Đào cũng không dám chạm vào hắn, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Thôi đi.

Chàng bị thương ta còn đánh chàng thì ta thành người như nào?”.
Thẩm Thời Ân nhéo tay nàng, thấy nàng từ giận thành cười, khóe mắt cong lên lơ đãng có chút phong tình, trong lòng lại ngứa.
Khương Đào vừa thấy bộ dáng này liền biết hắn nghĩ gì.

Trong lòng nàng cũng có chút chủ ý, phải cho hắn một bài học, khắc sâu vào não càng tốt, không nhất định cứ phải đánh hắn đúng không?
Nàng bảo đảm cho hắn một cái bài học cả đời khó quên!
Chút tâm hự của editor: Nhiều khi ăn đường mà chả biết đường hết hạn hay chưa.

Các bạn đoán xíu đi, chị nhà ra chiêu gì nhể? Riết rồi toi cũng không biết là thịt này nổi hay thịt này chìm nữa :))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui